*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Tần Dạ đều là điển hình của loại tuyển thủ chơi bùng nổ, cộng thêm việc trước đó Ngô Trạch Văn đã chồng trúng độc rất cao trên cờ lệnh, ba người nhanh chóng đánh cờ một cách thuận lợi. Trong khi đó tại đường trên, vì gặp phải chiến thuật kéo dài thời gian của Lưu Xuyên nên Thất Tinh Thảo bắt đầu đánh cờ chậm hơn, vì thế khi Long Ngâm có được cờ thì bọn họ mới chỉ đánh được 60%.
Lưu Xuyên nhìn lướt qua tình hình ở đường trên, lập tức nói: “Lên đường trên, cắt đường lui của bọn họ!”
Nếu như đây là bản đồ thường, lúc này muốn lên đường trên thì rất có thể sẽ không cướp kịp lá cờ còn lại, vì muốn đi thẳng qua đường giữa đi lên cũng phải mất ít nhất 40 giây, nhiêu đó thời gian cũng đủ để bào sạch máu của cờ lệnh. Nhưng bản đồ hôm nay thì khác, bản đồ mê trận này giống như đội tuyển Lạc Hoa Từ hợp thể, mê trận có tính chất truyền tống, chỉ cần đi đúng đường thì từ đường dưới lên đường trên sẽ chỉ mất chưa đến năm giây.
Ngô Trạch Văn lập tức mở miệng báo cách đi: “Mê trận màu đỏ bên trái, mê trận màu trắng thứ hai ở đường giữa, cổng tiếp theo tại đường giữa là màu đỏ bên phải.”
Lưu Xuyên nói: “Mọi người đi theo lời Trạch Văn, cẩn thận đừng nhầm.”
Trên mặt đất có rất nhiều cổng mê trận, bước sai một bước thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Ngô Trạch Văn vừa đi tới trước vừa hỏi: “Lý Tưởng có qua luôn không? Cổng màu đỏ thứ hai ở đường trên có thể đi thẳng tới phía sau của Thất Tinh Thảo.”
“Rõ!” Lý Tưởng vừa hồi sinh cũng lập tức bước nhanh về phía trước.
Trong đầu của Ngô Trạch Văn, bản đồ mê cung ảo giác này chỉ như mô hình 3D có gắn tọa độ, giữa những cổng mê trận là vô số mũi tên đan nhau, cậu đã nhanh chóng nắm bắt được phải bước vào đâu, truyền đi nơi nào. Vì thế dù truyền tống từ bất cứ vị trí nào thì cậu vẫn có thể vạch ra con đường ngắn nhất để đi.
Chỉ trong năm giây, sáu người của đội tuyển Long Ngâm lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Toàn bộ khán giả shock đến há mồm!
– đây không phải là một Lạc Hoa Từ hợp thể nữa đâu, hai Lạc Hoa Từ hợp thể mới đúng!
Tiêu Tư Kính cũng không bất ngờ khi thấy Long Ngâm đột nhiên xuất hiện, ngay khi đoán được Lưu Xuyên sẽ dùng tấm bản đồ này thì hắn đã biết Lưu Xuyên sẽ chơi truyền tống ở đây. Long Ngâm có Tứ Lam là người khai sáng ra cách chơi truyền tống, còn có Ngô Trạch Văn với khả năng nắm bắt địa hình đến phi logic, nắm từng đó ưu thế trong tay thì làm gì có chuyện hắn không dùng đến, mang ra dùng trong chung kết cũng đúng với tính cách của hắn.
Không dễ để Thất Tinh Thảo ứng phó được với cách đánh truyền tống này, vì thế mạch suy nghĩ của Tiêu Tư Kính rất rõ ràng: “Đừng để ý tới bọn họ, tập trung đánh cờ!”
Khi Long Ngâm đến thì cờ đường trên đã chỉ còn lại 35% máu, Tô Thế Luân phối hợp với Tiết Khắc ra sức chồng debuff trúng độc, hai debuff trúng độc năm tầng nhồi vào, lại thêm Cổ độc điệp gia của Hà Phương, tốc độ mất máu của cờ lệnh tăng thêm theo mỗi giây, bọn họ chỉ cần sống qua đợt bao vây của Long Ngâm này, cố đến khi cờ lệnh mất hết máu là được.
Trong giải đấu Võ Lâm, việc phán quyết quyền sở hữu cờ lệnh có vài nguyên tắc nhất định, nếu một đội lấy cờ độc lập thì đương nhiên cờ sẽ thuộc về đội đó; nếu hai đội cùng đánh cờ thì tính theo dame, dame bên nào cao hơn thì cờ là của bên đó; trong năm giây nếu không có ai tấn công cờ lệnh thì nó sẽ tự hồi máu lại như cũ và tính quyền sở hữu lại từ đầu; nếu đã đánh cho cờ lệnh thấp máu rồi mà đội đó bị quét sạch thì đội còn lại đánh cờ tiếp có thể hưởng luôn thành quả đánh cờ trước đó của đội kia.
Nói cách khác, nếu như Long Ngâm có thể đánh cho Thất Tinh Thảo chết sạch thì bọn họ có thể cướp được lá cờ thấp máu này, Thất Tinh Thảo đánh nửa ngày xong cũng chỉ làm bệ đỡ cho người khác.
Quy tắc này khiến rất nhiều trận đoàn chiến giữa các đội trở nên cực kỳ kịch liệt. Lưu Xuyên dẫn đội xông tới đường trên thực ra cũng là muốn liều mạng một phen để xem có đánh cho Thất Tinh Thảo diệt đoàn hay không. Đánh được thì tiện thể lấy luôn cờ xanh mà không đánh được thì coi như vẫn thành công quấy nhiễu quá trình đánh cờ của đối phương, vài người chết thôi cũng vẫn có lời.
Ngay khi toàn bộ thành viên Long Ngâm truyền tống tới phía sau của Thất Tinh Thảo, Tiêu Tư Kính lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bước ra tiến hành phòng ngự. Trần Tiểu Bắc đương nhiên sẽ theo sát bước đi của sư phụ, bọn họ phải bảo vệ hai Ngũ Độc sát thương chủ lực là Tô Thế Luân và Tiết Khắc, tuyệt đối không thể để đối phương quấy rầy hai người này.
Hai người Tiêu, Bắc phối hợp có thể coi là hàng trước mạnh nhất liên minh, rất khó để đột phá được qua bọn họ để đi giết Tô Thế Luân.
Tất cả các thành viên Thất Tinh Thảo bị ảnh hưởng bởi cờ xanh, tuy đầy máu nhưng mana chỉ còn chưa đến một nửa, trong khi đó Long Ngâm vừa từ đường dưới đi tới, để đánh cờ nên cũng mất không ít mana, dù vậy vẫn nhiều hơn Thất Tinh Thảo một chút. Debuff mất máu ở đường dưới khiến bọn họ thấp máu tập thể, có điều Tiểu Ngư dùng Quảng lăng tán kịp thời kéo lại đầy máu cho bọn họ.
Xét về tổng thể thì trạng thái của Long Ngâm tốt hơn một chút, chưa kể Lý Tưởng vừa hồi sinh còn đang đầy máu và mana.
“Giao tranh nếu nổ ra sẽ có hi vọng, trạng thái của Long Ngâm tốt hơn Thất Tinh Thảo!” Trương Thư Bình vui vẻ nói, “Đội tuyển Long Ngâm truyền tống lên đường trên trong sự bất ngờ của mọi người, Thất Tinh Thảo cũng lập tức thay đổi vị trí đứng. Rõ ràng lão Tiêu đã sớm đề phòng! Quan trọng nhất lúc này chính là thời gian, để xem Long Ngâm có thể quét sạch Thất Tinh Thảo trước khi cờ lệnh rơi xuống hay không!”
“Đúng vậy, dưới tình huống này thì quan trọng nhất vẫn phải xem năng lực chấp hành cũng như khả năng xả sát thương của đoàn đội.” Lâm Lập Minh bĩnh tĩnh phân tích, “Lưu Xuyên cần nhanh chóng quyết định giết ai trước, các đội viên buộc phải phối hợp theo đội trưởng chỉ huy bùng nổ nhồi sát thương trong thời gian ngắn nhất, giết một cũng là giết, thành lập ưu thế chênh lệch quân số.”
Hồ Lượng nói: “Theo tôi thấy, hẳn là Long Ngâm sẽ đánh thẳng vào hàng trước nhưng lại không giết tank. Về cơ bản muốn vòng qua Tiêu đội để giết Tô Thế Luân là việc quá bất khả thi.”
Đây cũng là nhận thức chung của rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp. Quá khó để vòng qua đánh Tô Thế Luân khi Tiêu đội vẫn sống. Điều này đồng nghĩa với việc sẽ rơi vào trong vòng vây của Thất Tinh Thảo, phải biết Tiêu Tư Kính không chơi lưu phái thuần tank như Lý Tưởng, Thiếu Lâm Quyền mà hắn chơi không những có thể phòng ngự mà dame cũng như khống chế đều không hề yếu. Nếu như Lưu Xuyên vọt vào giữa đội hình mà chưa giết được Tiêu Tư Kính thì rất dễ bị Tiêu Tư Kính xoay người liên thủ cùng Tô Thế Luân và Tiết Khắc tiễn lên bảng trong nháy mắt.
Cũng may là Thiếu Lâm Quyền của Tiêu Tư Kính không có nhiều skill phòng ngự như Lý Tưởng, không khó giết như Thiếu Lâm Phật thịt béo da dày.
Lưu Xuyên nhanh chóng ra quyết định: “Giết Tiểu Bắc!”
Lão Tiêu không dễ giết, vậy ra tay từ đồ đệ trước đi.
Những người khác của Long Ngâm không có ý kiến gì đối với quyết định này, Ngô Trạch Văn và Tần Dạ lập tức chuyển mục tiêu sang Trần Tiểu Bắc, Lý Tưởng thì đứng phía trước solo với Tiêu Tư Kính.
Tâm tình Lý Tưởng thực sự đang rất kích động! Cơ hội solo với Thiếu Lâm mạnh nhất liên minh khó cầu đến thế nào cơ chứ!
Lý Tưởng mở Phật quang kích động xông tới chắn trước mặt lão Tiêu, Tiêu Tư Kính đi sang bên trái thì cậu liền bước theo sang bên trái, Tiêu Tư Kính sang bên phải thì cậu lập tức nhảy qua ngăn cản, dù sao cũng quyết mặt dày đứng đây câu giờ rồi! Có giỏi anh giết tôi coi!
Tiêu Tư Kính: “…”
Phong cách chơi của Lý Tưởng thực sự đã được Lưu Xuyên truyền thụ triệt để, một đại sư mà có thể chơi theo kiểu gợi đòn này cũng giỏi, thấp máu thì nhảy sông tự vẫn không nhường điểm hạ gục cho đối thủ, bản lĩnh dùng Phật quang hộ thể trên người lại càng khỏi phải nói. Sau cuộc tranh tài hôm nay, có lẽ Tiêu Tư Kính sẽ phiền phát điên với đại sư này của Long Ngâm, da dày thịt béo thì thôi đi mà sao da mặt cũng dày không kém cạnh. Thiếu Lâm Phật chống chịu tốt, đánh một hồi chưa chắc giết được Lý Tưởng, mà Lý Tưởng thì cứ sáp vào hắn như keo con voi, đánh đấm gì giờ này nữa.
Vì lão Tiêu bị Lý Tưởng dính chặt, quá trình Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Tần Dạ tập trung nhồi sát thương lên Trần Tiểu Bắc thuận lợi hơn nhiều.
Năng lực buff đoàn đội của Hà Phương rất mạnh, cô vẫn có thể ứng đối bình thường dưới tình huống cả đội mất máu. Nhưng cô không mạnh về cấp cứu vì bộ chiêu thức quá ít skill buff đơn mục tiêu. Thấy một đồng đội bị bao vây, skill kéo máu đa mục tiêu của cô sẽ không đủ dùng, lượng máu của Trần Tiểu Bắc càng ngày càng ít, Hà Phương cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Tiêu Tư Kính đột nhiên mở miệng: “Tiểu Hà, đi bảo vệ Thế Luân và Tiết Khắc, không cần lo cho Tiểu Bắc!”
Trần Tiểu Bắc: “..”
Nhóc con bị sư phụ quyết đoán bỏ rơi đánh ra một đống icon khóc nức nở ở kênh public, hôm nay cậu xui quá trời xui, lôi đài bị Tứ Lam dùng hỗn loạn làm ngã chết thì thôi đi, đoàn chiến cũng không phát huy được tí tác dụng nào.
Tiêu Tư Kính nói: “Tiểu Bắc mở chiêu cuối kéo dài thời gian!”
“Dạ!” Trần Tiểu Bắc lập tức phục hồi tinh thần, vung cây đại đao trong tay, tung ra chiêu cuối của Đao Thiếu Lâm – Phách sơn trấn hải!
Hiệu ứng của chiêu thức cực kỳ hoa lệ, đao trong tay Trần Tiểu Bắc đột nhiên phóng đại lên gấp mấy lần rồi bổ thẳng xuống khiến mặt đất như nứt ra! Người nào bị đại đao bổ trúng sẽ rơi vào trạng thái hoảng sợ, khi đó lực phòng ngự bị hạ thấp cũng như bộ kỹ năng sẽ bị khóa lại, trong ba giây liên tục không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào.
Kỹ năng hoảng sợ tập thể giúp Thất Tinh Thảo có thêm ba giây cầm chừng, Tô Thế Luân và Tiết Khắc thấy thế cũng lập tức tung hết chiêu cuối đánh cờ, máu của cờ lệnh chỉ còn lại 15%!
Hiệu ứng hoảng sợ kết thúc, Lưu Xuyên gọi con rối ra rồi cho nổ tung, rốt cuộc Trần Tiểu Bắc không đỡ được thế tiến công của đội tuyển Long Ngâm, lên bảng đầu tiên.
– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Bắc Bắc]!
Trần Tiểu Bắc vừa chết, khả năng chống chịu hàng trước cũng giảm xuống, Lưu Xuyên lập tức ra lệnh giết mục tiêu tiếp theo: “Chuyển qua giết lão Tiêu!”
Tần Dạ quay đầu lại tung ngay một chiêu Nhiếp hồn trảo về phía Tiêu Tư Kính, rắn của Ngô Trạch Văn cũng phóng ra cắn Tiêu Tư Kính, con rối của Lưu Xuyên bao vây lão Tiêu, dù Tiêu Tư Kính có là hàng trước mạnh nhất liên minh thì cũng không thể chống đỡ được hàng tấn sát thương như thế. Huống hồ còn đang có một Phật Thiếu Lâm đồng môn sáp vào quấy rối hắn, ép đi rất nhiều skill khống chế của hắn.
Thiếu Lâm Quyền chống chịu không bằng được Thiếu Lâm Phật, cũng không có mấy skill thuần tank như Phật quang hộ thể hay Kim chung tráo, lão Tiêu kiên trì được vài giây, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngã xuống, đội tuyển Long Ngâm cũng ăn ý nhường điểm hạ gục cho Xuyên thần.
– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Tam Tư Đại Sư], song sát!
Lưu Xuyên có double kill khiến lực đánh đột ngột gia tăng, mục tiêu kế tiếp là: “Giết phụ trợ!”
Giang Thiếu Khuynh lập tức sử dụng trận pháp giảm phòng ngự và làm chậm dưới chân phụ trợ đối phương, Tống Tư Viễn máu giấy bị đánh hội đồng, chẳng mấy chốc đã lên bảng đếm số.
– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Viễn Sơn], tam sát!
Đội tuyển Long Ngâm một đường đi tới, thế như chẻ tre, đội hình Thất Tinh Thảo hoàn toàn tan vỡ!
Mà hiện tại máu của cờ xanh đường trên chỉ còn lại 5%, chẳng bao lâu nữa sẽ thuộc về Thất Tinh Thảo dưới sát thương kinh khủng của Tô Thế Luân và Tiết Khắc. Lưu Xuyên biết bọn họ không thể giết được ba người của Thất Tinh Thảo trong nháy mắt để đoạt cờ, vậy thì giết được ai hay người đó, kiểu gì cũng vẫn có lợi cho Long Ngâm.
“Giết buff!” Lưu Xuyên đưa ra lệnh mới, mọi người lập tức xông tới giết Hà Phương. Mà lúc này Tô Thế Luân cũng ra quyết định: “Tiểu Tiết, rút lui!”
Tiết Khắc lập tức bước vào trong mê trận phía trước cùng sư phụ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trương Thư Bình nói: “Luân thần thực sự tự tin! Cờ còn lại 2% máu mà cậu ta và Tiết Khắc vẫn xoay người rút lui. Có điều chúng ta cũng thấy được trên là cờ là mười tầng trúng độc, không đến ba giây sẽ tự động mất hết máu, cậu ấy và Tiết Khắc có bỏ chạy cũng không sao, cờ này nhất định sẽ rơi vào tay Thất Tinh Thảo!”
“Nhưng nếu như vậy thì bọn họ sẽ tặng cho Xuyên thần bốn mạng.” Hồ Lượng sờ cằm, nhức đầu nói, “Hải Nạp Bách Xuyên có quadra kill thì chẳng khác gì boss, sẽ rất khó khăn khi đến thời điểm giao tranh tổng nổ ra lần thứ ba.”
Rất nhanh, Hà Phương cũng bỏ mình trong vòng vây của đội tuyển Long Ngâm, Lưu Xuyên thuận lợi có được mạng thứ tư.
Hai thầy trò Tô Thế Luân và Tiết Khắc bỏ chạy đúng lúc, máu của cờ lệnh cũng cạn đáy, đỉnh cờ xanh hiện lên dòng chữ “Đội tuyển Thất Tinh Thảo”.
Lưu Xuyên thấy thế cũng thu tay, hạ lệnh nói: “Về thành!”
…
Có thể lấy được cả ba lá cờ trên tấm bản đồ này là tốt nhất, nhưng Thất Tinh Thảo cũng cũng không phải là đội yếu, rất khó để có thể cạo trọc bọn họ. Lão Tiêu rất thông minh, thấy Long Ngâm chặn đánh từ sau thì lập tức quyết định hi sinh hai Thiếu Lâm để bảo vệ hai Ngũ Độc. Tuy bốn người của Thất Tinh Thảo vong mạng nhưng Tô Thế Luân và Tiết Khắc lại thành công lấy được cờ rồi trốn thoát. Cũng nhờ vào việc bọn họ đã chồng trúng độc rất nhiều trước đó nên Long Ngâm không kịp quét sạch Thất Tinh Thảo trước khi cờ rơi xuống.
Hành động truyền tống lên đường trên của Lưu Xuyên thực ra cũng chỉ mang tâm lý đánh cược, lấy được cờ thì tốt mà không có thì ít nhất cũng bù về mấy điểm hạ gục.
Có bốn mạng trong tay, trên người Hải Nạp Bách Xuyên lấp lánh ánh đỏ – lực đánh tăng 20%!
Đúng như lời Hồ Lượng, Xuyên thần như vậy quả thực sẽ thành một con boss, hiệu quả của Khôi lỗi thất sát trận tăng 20% thì chẳng khác nào gặp ai giết người đó.
Tất cả thành viên của Long Ngâm trở về thành không một vết thương, sau khi hồi đầy mana thì lập tức chạy về đường giữa. Bốn người của Thất Tinh Thảo phải chờ đếm số xuống bảng nên đến đường giữa chậm hơn vài giây.
Vài giây cũng quá đủ để Lưu Xuyên bố trí mai phục!
Đến khi Thất Tinh Thảo vừa xuất hiện, Lý Tưởng đã chờ sẵn ở đó tung chiêu cuối – Vạn phật triều tông!
Lý Tưởng vận dụng cái skill kéo quái đa mục tiêu này đã quá thuần thục trong game, cậu kéo hai thành viên hàng trước của Thất Tinh Thảo đến gần cờ lệnh, Tần Dạ phối hợp với Lý Tưởng lập tức tiến lên solo với Trần Tiểu Bắc, còn Lý Tưởng lại tiếp tục phát huy khả năng bám dính cuốn lấy Tiêu Tư Kính.
Ngô Trạch Văn cũng lập tức ra tay, một chiêu “Tơ nhện kéo dắt” lôi phụ trợ đối diện qua, Lưu Xuyên đã sớm bày sẵn mai phục ở đó, cho nổ toàn bộ con rối, bào luôn nửa cây máu của Tống Tư Viễn trong một lần Thập tự vây sát!
Sát thương khủng bố khiến rất nhiều khán giả kinh hồn táng đảm, Xuyên thần được tăng lực đánh thực sự quá đáng sợ!
Hiển nhiên là Ngô Trạch Văn đang phối hợp với Lưu Xuyên, kéo phụ trợ qua để Lưu Xuyên nhắm vào máu giấy, nhanh chóng tạo được ưu thế chênh lệch quân số. Ngô Trạch Văn dùng rết định thân khống chế Tống Tư Viễn tại chỗ, Giang Thiếu Khuynh đứng sau an nhàn niệm trận pháp tăng lực đánh, đồng thời hạ thấp phòng ngự của Tống Tư Viễn.
Tống Tư Viễn thật sự muốn khóc, hắn chỉ là một phụ trợ, không có hàng trước bảo vệ thì chẳng khác nào mặc cho người ta tùng xẻo, phía sau thì Hà Phương không có skill cấp cứu buff đơn, còn chưa tung được cái gì thì Tống Tư Viễn đã bị hai người Xuyên, Văn liên thủ đánh chết.
Điểm hạ gục lại một lần nữa rơi vào tay Lưu Xuyên, hiện tại Xuyên thần đã có năm điểm hạ gục trong tay, Thất Tinh Thảo rơi vào thế họa vô đơn chí.
Hàng trước Lý Tưởng và Tần Dạ 2 vs 2 với thầy trò Tiêu, Bắc, cục diện rơi vào thế giằng co, Tống Tư Viễn phía sau vừa chết, một móc của Lưu Xuyên tiếp tục kéo Hà Phương lại.
Hà Phương: “…”
Buff đoàn đội phải ở trong hoàn cảnh yên ổn mới có thể phát huy tác dụng, một khi có người bị đánh hội đồng thì mấy skill kéo máu đơn mục tiêu của cô chẳng thấm vào đâu. Chưa kể đang buff lại bị cắt ngang, Hà Phương khóc không ra nước mắt, mắt thấy sắp chết, Tô Thế Luân đột nhiên sử dụng Tơ nhện kéo dắt, trực tiếp đem cứu được Hà Phương trở về.
Tiêu Tư Kính nói: “Rút lui!”
Toàn bộ các thành viên Thất Tinh Thảo rút hết về sau khiến khán giả rất bất ngờ, dù sao 5 vs 6 cũng không phải không thể đánh được, giờ rút thì có khác nào nhường lại lá cờ này?
Trương Thư Bình giải thích: “Có lẽ Tiêu đội không muốn cho Xuyên đội sáu mạng siêu thần. Xuyên thần đã có năm điểm hạ gục rồi, nếu Thất Tinh Thảo chết thêm một người nữa thì khỏi đánh cho xong.”
Lâm Lập Minh nói: “Tôi thì lại cảm giác Tiêu Tư Kính đang chờ Tống Tư Viễn sống lại rồi tới lần nữa.”
Trương Thư Bình nói: “Ừ, cũng có thể là như vậy. Bản đồ này có cổng mê trận truyền tống, đợi đồng đội sống lại, sáu người đầy máu và mana chạy tới vẫn được.”
Đúng lúc này thì hệ thống lại bắt đầu trêu chọc mọi người, một dòng chữ hiện lên trên màn hình lớn –
[Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Hải Nạp Bách Xuyên]!
Ảo ảnh Ngô Trạch Văn thả rắn độc ra cắn chết Xuyên thần hiện lên không trung.
Khán giả: “…”
Lộc Tường ngồi dưới cười ngặt nghẽo: “Hệ thống quá xịn! Tôi nhận ra hệ thống có thù oán với sư phụ, lần nào random ảo ảnh cũng ra ổng!”
Lưu Xuyên đã chai sạn rồi, hệ thống Võ Lâm quả thực ghim thù hắn, trước đây khi đánh rank lên chiến giới bảy trong game, ngay trận thăng cấp quan trọng thì gặp phải Thương Lan của Lão Miêu, về sau mỗi lần random chọn đội thì toàn bị phân đánh với đám đại thần, còn bị random ra mấy cái bản đồ độ khó cao. Hệ thống quá quan tâm hắn rồi.
Ngô Trạch Văn lại rất bình tĩnh, không thèm nhìn thông báo của hệ thống, chỉ nghiêm nghị hỏi: “Muốn đánh cờ chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Giảm tầm nhìn của bọn họ trước đã, nhất định lão Tiêu sẽ quay lại đánh, chúng ta tiếp tục mai phục ở đây!”
Đồng đội nhất trí tán thành ý đồ bẫy người này của Xuyên thần, vốn định thừa dịp Long Ngâm đang đánh cờ phải chịu debuff từ cờ lệnh mà phản kích khiến bọn họ trở tay không kịp, chẳng ngờ Lưu Xuyên lại không thèm đánh cờ, chỉ đứng mai phục tại chỗ.
Tuy Tiêu đội lập tức phản ứng lại, có điều đội tuyển Long Ngâm sớm bày sẵn đủ loại trận pháp và con rối xung quanh nhanh chóng chớp thời cơ, Lý Tưởng lại tiếp tục khống chế hàng trước của Thất Tinh Thảo, hàng sau điên cuồng xả hết sát thương, một móc của Lưu Xuyên lại kéo được Hà Phương tới, phối hợp cùng Tần Dạ, Ngô Trạch Văn giết được buff phe địch!
– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Thiên Nhai Phương Thảo], lục sát!
– [Hải Nạp Bách Xuyên] đã siêu thần!
Lưu Xuyên siêu thần khiến fan Long Ngâm kích động bật dậy khỏi ghế, fan trên mạng xem livestream cũng spam một hàng: “Xuyên thần 6666!”
Hình ảnh đội trưởng sáu mạng thành thần đã bao lâu rồi không xuất hiện, tinh thần sĩ khí của Long Ngâm cũng phấn chấn hẳn lên!
Thành tích siêu thần này cũng mang nghĩa lần giao tranh này Thất Tinh Thảo cầm chắc thất bại. Có điều Thất Tinh Thảo cũng không vội vàng lùi lại, bốn sát thương chủ lực gồm Tiêu, Bắc, Tô, Tiết liên thủ giết Lý Tưởng, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn lại giết được Trần Tiểu Bắc, hai bên một đổi một.
Nhưng vấn đề là lần nằm xuống này lại giúp Lưu Xuyên có được bảy mạng trong tay!
Còn đáng sợ hơn cả siêu thần!
Khi lục sát siêu thần thì lực đánh sẽ tăng lên 30%, nhưng một khi đã ăn sáu mạng còn giết thêm một người nữa để có thất sát thì lực đánh sẽ vọt thẳng lên 40%!
Hơn nữa Giang Thiếu Khuynh còn có trận pháp tăng công kích, chồng bạo kích, bình thường một lần bùng nổ Khôi lỗi thất sát trận thành công của Lưu Xuyên sẽ gây ra 40000 sát thương, nhưng giờ sẽ nâng lên khoảng 80000.
“Boss mọe nó rồi!!” “Xuyên thần sẽ cho bạn biết thế nào gọi là boss!” “Vừa rồi đáng nhẽ Tiêu đội nên rút lui, sao lại cống thêm một mạng cơ chứ!” “Thất sát bảy mạng đó, vậy là Thất sát trận của Xuyên thần lại càng hợp lý rồi!”
Không phụ sự mong đợi của mọi người, đúng lúc này Lưu Xuyên thực sự ra chiêu – Khôi lỗi thất sát trận!
Tiếng nổ ầm ầm như sấm rền nghiêng trời lệch đất xuyên thủng màng nhĩ, Tô Thế Luân bị Lưu Xuyên nhắm trúng lên bảng ngay tắp lự.
Tô Thế Luân bực bội bạo tốc độ tay đánh chữ: “Ghim nhau ghê thế? Tôi đã định rút lui rồi mà cậu còn muốn giết tôi!”
Lưu Xuyên: “Cậu đứng gần tôi nhất:)”
Tô Thế Luân: “…”
Trên thực tế, Tô Thế Luân đã chuẩn bị bước vào cổng mê trận bỏ trốn, nhưng Lưu Xuyên không cho anh cơ hội chạy, đây đã là lần thứ hai Luân thần bị hắn giết khi đang chạy trốn, Tô Thế Luân thực sự muốn hộc máu ra bàn phím.
Tiêu Tư Kính cũng không biết phải làm sao, kỳ thực khi bọn họ rút lui đã đồng nghĩa với việc buông bỏ lá cờ này. Nhưng không rút lui thì cũng không thắng được, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể tận lực quấy rối ngăn cản tốc độ đánh cờ của đối thủ, chẳng qua đã không thể gây ra ảnh hưởng gì quá lớn với kết quả cuối cùng.
Tiêu Tư Kính cười rồi nói: “Thôi, chờ ván sau.”
Sau pha giao tranh tổng cuối cùng, Xuyên thần với tám điểm hạ gục thuận lợi giành được lá cờ, trận đấu kết thúc!
Tỉ số trên màn hình lớn cũng biến thành 7:5, hai bên chỉ chênh nhau vỏn vẹn hai điểm!
Trong thời gian nghỉ giữa hiệp, Lưu Xuyên cũng không nói thêm gì, chỉ vỗ vai Thiếu Khuynh và Tiểu Dư, nói: “Đánh tốt lắm.”
Hai người mới được khích lệ cực kỳ phấn khởi, nhất là Giang Thiếu Khuynh, kỳ thực cậu vẫn lo trước lo sau, sợ mình sẽ dùng sai trận pháp. Nhưng đánh hết một trận, tuy trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cậu nhận ra vậy mà mình có thể theo kịp nhịp độ thi đấu của cả đội, điều này khiến cậu cực kỳ mừng rỡ.
Tiểu Dư thì khỏi phải nói, vốn chỉ là loài động vật đơn bào, được đội trưởng khen là tự khắc hớn ha hớn hở.
Lý Tưởng không nhịn được lên tiếng: “Sư phụ không khen tôi câu nào à?”
“Cậu thì đương nhiên là xịn rồi.” Lưu Xuyên nói, “Đảm bảo sau hôm nay Tiêu Tư Kính sẽ ghim chặt cậu.”
Lý Tưởng vò đầu cười: “Ha ha, chắc anh ấy ghét tôi lắm.”
Tần Dạ quay đầu lại nói: “Cậu ta ghét cậu mà sao cậu còn vui vẻ thế?”
Lý Tưởng nói: “Tiêu đội là Thiếu Lâm đệ nhất liên minh, khi tôi mới vừa chơi Thiếu Lâm thì cũng nhìn anh ấy thi đấu mà chậm rãi học theo, có thể được anh ấy ghim đã là vinh dự lớn của tôi rồi.”
Người này vẫn luôn thật thà như vậy, Tần Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tưởng, nói: “Cậu cũng ngầu lắm, bảo vệ mọi người rất tốt.”
Được idol ôm cổ vũ, Lý Tưởng vui đến mức muốn bay, vội vàng xun xoe xoay người đi lấy coca cho Tần Dạ, bộ dạng chân chó khiến mọi người cùng cười vang.
Lấy được hai lá cờ trong trận thứ ba, tuy không đạt được kết quả tốt nhất là cướp trắng cả ba lá cờ nhưng cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục cố gắng trong trận thứ tư.
Hiện tại thế trận vẫn đang vô cùng căng thẳng, nhưng trong khoảng thời gian nghỉ thi đấu này, Lý Tưởng vẫn mang tới cho đội tuyển Long Ngâm một tràng cười thoải mái.Hết chương 388.
Nốt một chú cá con.