Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 401

Sáng sớm hôm sau, khi Tần Dạ tỉnh lại thì Lý Tưởng đang nằm bên cạnh, cánh tay rắn chắc ôm chặt eo anh.

Tần Dạ trời sinh nhiệt độ cơ thể hơi thấp, còn Lý Tưởng lại khác hẳn, thân thể như lò sưởi. Khi ngủ Tần Dạ thường có thói quen nhích tới gần nguồn nhiệt, tối hôm qua cuộn mình trong lòng Lý Tưởng, ngủ rất an ổn. Điều hòa trong phòng rất lạnh, nhưng được Lý Tưởng ôm trong ngực đi vào giấc ngủ, sáng sớm tỉnh lại thấy cả người ấm áp dễ chịu, độ ấm và hương vị thuộc về Lý Tưởng bao phủ toàn thân anh, giống như được ánh mặt trời phủ lên, khiến Tần Dạ nhịn không được thoải mái mà nheo mắt lại.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tưởng, người phía sau đang ngủ say sưa, khóe môi nhếch lên cười, nhịp thở đều đều.

Bộ dạng người này mày rậm mắt to, là mẫu hình anh đẹp trai nhiệt tình mà nữ sinh yêu thích, tính cách cũng rất thành thật, không có tâm cơ thâm trầm, cách hành xử thẳng thắn lại chân thành. Ở chung với Lý Tưởng rất thoải mái, không phải lo ngươi lừa ta gạt hay đấu trí căng thẳng. Lý Tưởng có tâm sự gì đều viết hết ở trên mặt, thích hay không thích đều biểu đạt thẳng thắn, không cần lo phỏng đoán hay hoài nghi, đôi khi chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Lý Tưởng liền biết đối phương đang nghĩ gì, loại cảm giác này khiến Tần Dạ thấy vô cùng an tâm, sống không cảm thấy mệt mỏi.

Mấy năm qua vất vả, chỉ có Lý Tưởng khiến anh triệt để trầm tĩnh lại, vì thế anh mới nguyện ý ở bên Lý Tưởng.

Đêm qua là lần đầu tiên, có điều Tần Dạ tính tình dứt khoát, nếu đã bắt đầu làm thì sẽ buông thả mà làm, không nhất thiết phải nhăn nhăn nhó nhó, ôm Lý Tưởng đòi hỏi vài lần. Lý Tưởng mới nếm mùi tình dục, kích động không biết chừng mực, sáng ra thức dậy Tần Dạ mới phát hiện xương cốt toàn thân như bị xe tăng cán qua, đau nhức đến sắp rụng rời.

Tần Dạ cau mày thò tay xoa xoa phần eo đau nhức, giương mắt lại phát hiện trên vai Lý Tưởng lưu lại rất nhiều dấu vết – đó là khi Tần Dạ vô cùng đau đớn lại gần cắn cậu tối hôm qua, rất nhiều dấu răng còn rướm máu, có thể thấy được anh cắn rất mạnh. Có điều Lý Tưởng lại không hề phản ứng, có lẽ là do kích động đến mức không còn thấy đau.

Thực ra Lý Tưởng đã tỉnh rồi, vẫn nằm giả vờ ngủ, Tần Dạ tinh mắt nhanh chóng nhận ra người này đang làm bộ, nhịn không được ghé lại nhẹ nhàng cắn lên dấu răng lưu lại hôm qua, nói: “Còn không tỉnh? Định giả vờ đến khi nào?”

Lý Tưởng mở to mắt, lại gần hôn lên trán Tần Dạ, cười nói: “Mấy dấu vết này đều là anh cắn đêm qua, miệng anh cũng độc quá đi.”

Tần Dạ thản nhiên nói: “Không thích à?”

Lý Tưởng vội nói: “Thích, anh cắn tôi nhiều như vậy, tôi chính là của anh.”

“…” Tần Dạ nhìn một chuỗi dấu răng còn rướm máu, tại tối hôm qua anh cũng rất đau, hạ miệng không phân nặng nhẹ, thiếu chút nữa cắn đứt thịt của Lý Tưởng, giờ nhìn rõ mấy dấu vết này, Tần Dạ nhịn không được có chút mềm lòng, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lên vết cắn, hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau.” Lý Tưởng mặt đầy hạnh phúc ôm lấy Tần Dạ nói: “Anh càng cắn tôi, tôi lại càng vui.”

Tần Dạ: “…”

Xem ra người này chơi đại sư da dày thịt béo trong game bị boss hành thành quen, ra ngoài hiện thực cũng có năng lực chống chịu mạnh mẽ.

Lý Tưởng đột nhiên thò tay xuống phía sau Tần Dạ, nhẹ nhàng sờ sờ, nhíu mày nói: “Sưng rồi, để tôi bôi thuốc cho anh.” Dứt lời liền đứng dậy quấn khăn tắm quanh hông, về phòng mình lấy thuốc, sau đó quay lại đỡ Tần Dạ ghé vào trên giường, kiên nhẫn bôi thuốc cho anh.

Tần Dạ thư thư phục phục mặc cho Lý Tưởng chăm sóc, Lý Tưởng bôi thuốc xong lại giúp anh massage vai và phần eo một chút, sau đó mới đắp chăn cho anh, nói: “Anh có đói không? Tôi đi làm đồ ăn cho anh.”

Tần Dạ nói: “Ừ, tôi muốn ăn cháo cá.”

“Được, để tôi đi nấu. Anh đánh răng súc miệng trước đi, tôi lấy notebook cho anh, chán thì xem phim một chút.” Lý Tưởng bận bịu lấy cốc súc miệng và khăn mặt tới cho Tần Dạ, để Tần Dạ rửa mặt một chút, sau đó lại lấy notebook và laptop để hết lên giường, lúc này mới xoay người vào bếp nấu cơm.

Tần Dạ nhìn bóng lưng tất bật của cậu, nhịn không được nhếch môi.

Tối hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nghĩ thầm, ở bên người này, có lẽ chính là cuộc sống mà anh mong muốn – ổn định, an bình, nơi nào cũng ngập tràn ấm áp.

Sáng thức dậy, nhìn bộ dạng bận trước bận sau của Lý Tưởng, cảm giác thỏa mãn trong lòng Tần Dạ cũng lên tới đỉnh. Anh có thể xác định, đây chính là người mình vẫn luôn tìm kiếm, là người cho anh cảm giác an toàn, còn rất đáng tin cậy. Tuy rằng bây giờ vẫn không biết liệu anh và Lý Tưởng có thể bên nhau bao lâu, nhưng anh biết rõ, qua bao nhiêu năm lao lực tâm trí quá độ, hôm nay, cuối cùng anh cũng đã tìm được chốn dừng chân.

– ở lại đội tuyển Long Ngâm, ở lại bên cạnh Lý Tưởng.

– có thể trải qua những ngày đơn giản như thế, Tần Dạ đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

***

Bởi vì eo đau lười xuống giường, Tần Dạ liền nằm ườn xem phim, Lý Tưởng nhanh chóng nấu xong cháo cá, bưng tới một bát đầy, hương cháo thơm nồng kích thích vị giác. Lý Tưởng còn làm thêm hai đĩa đồ ăn tráng miệng tinh xảo, đều là những món mà Tần Dạ thích nhất. Tần Dạ ăn ngon miệng, đáy lòng không khỏi khen tài nấu nướng và sự săn sóc của Lý Tưởng.

Lý Tưởng cũng ngồi ở bên cạnh ăn với anh, hai người mặt đối mặt ăn sáng, đôi lúc lại gắp đồ ăn cho nhau. Trong mắt người ngoài nhìn vào, sự ấm áp và ngọt ngào này chắc chắn thuộc về một đôi tình nhân vừa trải qua đêm tân hôn.

Cơm nước xong xuôi, Lý Tưởng chịu khó chạy đi rửa bát, tiện thể quét dọn ký túc xá một phen, sau đó mới trở lại phòng ngủ của Tần Dạ, cởi giày trèo lên giường, ôm Tần Dạ cùng nhau xem phim.

Tần Dạ rất thích xem thể loại phim sci-fi, viễn tưởng, khủng bố. Trong đó anh thích nhất là xem khoa học viễn tưởng, bộ phim anh đang xem chính là một phim sci-fi được công chiếu gần đây. Anh coi Lý Tưởng như đệm lưng, dựa vào xem rất chăm chú, Lý Tưởng thỏa mãn trong lòng ôm người yêu vào trong ngực, xem phim chẳng vào được bao nhiêu, nhịn không được cúi đầu hôn hôn vào cổ Tần Dạ, ngửi hương vị dễ chịu trên người Tần Dạ, cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, hai tay cũng bắt đầu làm trò xấu.

Xúc cảm ấm áp nơi cần cổ khiến Tần Dạ hơi ngứa ngáy, thò tay vỗ đầu Lý Tưởng, nói: “Đừng có nháo, sắp hết rồi.”

Lý Tưởng nói: “Hết phim nam chính chết.”

Tần Dạ trầm mặt xuống, quay đầu nhìn cậu.

Lý Tưởng lập tức mở miệng nói: “Tôi, tôi sai rồi… Tại Tứ Lam nói với tôi…”

Thánh spoil Lam Vị Nhiên bình thường ở đội mỗi khi nhàm chán thường spoil kết của đủ bộ phim, thế nên các thành viên Long Ngâm dù chưa xem phim cũng biết nhân vật chính đến cuối có chết hay không.

Hôm nay Tần Dạ xem đúng bộ phim mà Lam Vị Nhiên từng spoil, Lý Tưởng nhớ rõ kết hơi thảm, vừa rồi chỉ thuận miệng nói, cuối cùng lại thành ra chọc tức Tần Dạ.

Tần Dạ ghét nhất là bị spoil lập tức tắt phim, Lý Tưởng lấy lòng cười làm hòa: “Có khi tôi nhớ nhầm đó, anh xem tiếp đi, xem tiếp.”

Tần Dạ nhíu mày: “Không muốn xem, tôi ghét kết phim nhân vật chính phải chết.”

Lý Tưởng một tay ôm eo anh, tay còn lại đưa qua đầu, ôn nhu hôn lên đôi môi anh một chút, nhẹ nhàng nói: “Đừng nóng giận, tôi không cố ý mà. Cùng lắm tôi đi tìm một bộ phim rate cao khác cho anh xem, tại Tứ Lam đợt trước có nói nên vừa rồi tôi chỉ thuận miệng thôi.”

Nhìn dáng vẻ cậu gấp gáp như khi học sinh phạm lỗi bị giáo viên chất vấn, lại còn đổ hết tội lỗi cho Tứ Lam.

Tần Dạ không khỏi mỉm cười, nhìn cậu nói: “Xin lỗi cái gì, tôi không trách cậu.”

Nhìn đôi mắt đen của Tần Dạ, Lý Tưởng như bị một kích vào lòng, hai tay siết chặt eo của anh, nhiệt tình hôn lên.

“Ưm…”

Tần Dạ phối hợp há miệng hôn Lý Tưởng, Lý Tưởng càng hôn càng nhiệt tình, nụ hôn dần trượt xuống xương quai xanh.

Hai người đang ngọt ngào hôn nhau, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng động, là tiếng có người đang mở cửa.

Đội viên trở lại?

Ý thức được việc này, Lý Tưởng lập tức buông Tần Dạ ra, sửa lại quần áo bằng tốc độ cực nhanh, xỏ dép lê chạy ra phòng khách.

Cửa mở, đứng ngoài là Dư Hướng Dương, cậu nhóc xách theo chiếc vali to đến tận hông, nhìn thấy Lý Tưởng liền nở nụ cười nói: “Ây, có người ở nhà nè! Anh Lý Tưởng về đội rồi à, tôi còn tưởng mình tới đầu tiên.”

Lý Tưởng ho khan một tiếng, có chút khó chịu nói: “Tiểu Dư được nghỉ không đi chơi à, về sớm thế làm gì?”

Dư Hướng Dương vô tội nói: “Anh chưa thấy lệnh triệu tập của đội trưởng à? Tối hôm qua anh ấy gửi trong group đó, bảo mọi người về sớm một tuần. Tôi tính thời gian, cũng gần tới ngày nên trở lại luôn, sáng nay đặt vé về Trường Sa.”

“…” Tối hôm qua Lý Tưởng bận thân thiết với Tần Dạ, đừng nói là group đội, ngay cả Lưu Xuyên có gọi điện cậu cũng không thèm nhấc máy, đương nhiên không biết lệnh triệu tập của Lưu Xuyên.

Tiểu Dư vừa nói vừa xách vali đi vào, nhóc con tay nhỏ chân mảnh, xách cái vali to đùng thoạt nhìn không đúng chút nào.

Lý Tưởng thuận tay nhấc giúp cậu, nặng trĩu cả tay, nhịn không được nói: “Cậu mang vali to thế làm gì? Muốn nhét luôn cả người vào à?”

Tiểu Dư giải thích nói: “Tôi đi du lịch mà, mang đặc sản về cho mọi người đó, mỗi người một phần.”

Liếc mắt thấy cửa phòng ngủ của Tần Dạ đang khép hờ, Tiểu Dư hiếu kì thò đầu qua: “Dạ  Dạ cũng về rồi à?”

Lý Tưởng vươn tay định ngăn lại đã không kịp, tốc độ hành động của Dư Hướng Dương quá nhanh, nói chưa hết câu đã đi vào phòng Tần Dạ. Nhưng cậu không ngờ là Tần Dạ đang nằm trên giường, quần áo có chút hỗn loạn, khuôn mặt luôn lãnh đạm mang theo chút ửng hồng, xương quai xanh loang lổ dấu vết màu đỏ.

Tiểu Dư có chút nghi hoặc: “Dạ Dạ, anh làm sao thế?”

Tần Dạ bình tĩnh sửa lại quần áo, liếc mắt nhìn Dư Hướng Dương, bình tĩnh nói: “Bị muỗi cắn, dị ứng.”

Lý Tưởng: “…” Con muỗi to đứng ngay sau Tiểu Dư, không dám hé răng nửa lời.

Thiếu niên đơn thuần lập tức tin lời Tần Dạ, như hiểu ra điều gì đó gật gật đầu: “Ầy, muỗi ở Trường Sa độc lắm, da anh nhạy cảm thì bôi dầu đi, mẹ tôi mua cho tôi nhiều lắm nè, anh cần không tôi lấy cho anh.” Nói xong cũng hăng hái lấy một lọ dầu trong vali ra, còn tích cực muốn nhào tới bôi cho Tần Dạ.

Lý Tưởng lập tức ngăn cậu lại: “Được rồi được rồi, để tôi, cậu lo vali của cậu đi.”

Tiểu Dư vừa đi còn vừa nói: “Nhất định phải bôi dầu đó!”

Lý Tưởng cạn lời: “Biết rồi!”

Đợi đuổi bóng đèn đi xong, Lý Tưởng bất đắc dĩ nhìn Tần Dạ: “Khụ, Tiểu Dư nói đội trưởng bảo mọi người về trước một tuần, không biết có chuyện gì.”

Thế giới của hai người bị quấy rầy, tất nhiên Lý Tưởng rất không vui.

Cảm xúc khó chịu bày hết trên mặt, mày rậm mắt to nhăn nhúm như bánh bao chiều. Tần Dạ thấy buồn cười, từ trên giường bò lên sửa sang lại quần áo, đi tới bên cạnh Lý Tưởng, lại gần nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu như an ủi, hạ giọng nói: “Đã chính thức rồi còn lo được mất cái gì? Còn nhiều thời gian mà.”

Dứt lời Tần Dạ liền xoay người đi tới phòng tắm.

Lý Tưởng sờ lên nơi vừa được hôn, trên môi vẫn lưu lại hương vị thuộc về Tần Dạ, làm cho cậu nhịn không được cười đến ngây ngô –

Tần Dạ nói đúng, cậu đã được Tần Dạ thừa nhận, hơn nữa tối hôm qua đã hoàn toàn có được anh, dù cho tất cả bóng đèn trở về thì có sao?

Những ngày sau còn dài, thời gian vẫn còn rất nhiều.

Cậu và Tần Dạ có thể ngày ngày ở bên nhau, dù là kề vai chiến đấu cùng đội tuyển Long Ngâm, hay ở riêng với nhau trong phòng ngủ ấm áp, chỉ cần trong lòng có nhau, thời gian hay khoảng cách đều chẳng phải vấn đề.

Lý Tưởng tin chắc điều này, chỉ cần Tần Dạ không ghét bỏ cậu, cậu sẽ quyết không đi đâu hết, mãi mãi ở bên bảo vệ Tần Dạ.
Bình Luận (0)
Comment