Tần Quân nhấc chân, đạp lên đầu Vũ Văn Thành Đô, làm cho Vũ Văn Thành Đô quỳ xuống
Hình ảnh phảng phất như dừng lại, Thiên Đế ngạo nghễ mà đừng, chân phải đạp đầu Nhan Vương Điện Điện Chủ, bức đối phương quỳ bái mình, chấn động nhân tâm không gì sánh nổi, khắc sâu vào trong lòng mỗi một vị sinh linh, để bọn hắn tim đập nhanh hơn
Bá khí!
Không có gì sánh kịp!
- Làm tốt lắm!
Đế Giang huy quyền cười nói, cực kỳ hưng phấn
Lục Ngô, Đấu Chiến Thắng Phật, Chu Ma đại đế, Hồng Quân đều nuốt nước miếng.
Trong tinh không, các đại nhân vật như Lăng Đế, Khánh Đế, Nạp Lan Tôn Vương, Minh Đế, Bá Hàn U… tất cả đều con mắt đăm đăm
Ngay cả Tô Đế ăn nói có ý tứ cũng lộ ra nụ cười.
Tần Quân nhìn xuống Vũ Văn Thành Đô dưới chân, nói:
- Ngươi biết sai ở chỗ nào không?
Vũ Văn Thành Đô muốn đứng dậy, nhưng bị Tần Quân ép không thể động, một cỗ lực lượng vô hình bao vây hắn, để hắn ngay cả Thần thông cũng không cách nào mở rộng, giờ khắc này, hắn cảm giác toàn bộ Hồng Mông đều ép trên người mình, khó chịu đến cực điểm
- Trẫm cho ngươi hết thảy, để ngươi giải phong ấn, ngươi hồi báo trẫm như thế nào?
Đối mặt Tần Quân chất vấn, Vũ Văn Thành Đô vừa sợ vừa giận, ngay ở trước mắt bao người, mặt mũi của Nhan Vương Điện Điện Chủ như hắn xem như mất hết
Hoa...
Các sinh linh sôi trào lên, nguyên lai là Thiên Đế tạo ra Vũ Văn Thành Đô
Vũ Văn Thành Đô là nhóm Hồng Mông sinh linh đầu tiên, như vậy Tần Quân lại là thân phận ra sao?
Sinh linh tới nơi này đều không phải kẻ yếu, tâm tư thông tuệ, đều nghĩ đến loại khả năng nào đó
Chẳng lẽ Thiên Đế cũng là Hồng Mông Thần linh?
Chỉ có loại khả năng này, mới có thể giải thích vì sao Tần Quân có thể trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Cửu Cung Bá Thượng!
- Thật nhanh.
Ánh mắt Cửu Cung Vô Thượng phức tạp nhìn qua Tần Quân, nhớ ngày đó ở Cổ Thánh Đế Đạo, Tần Quân bị hắn xem là kiến hôi, bây giờ lại bỏ xa hắn.
Chẳng lẽ đây chính là chỗ cường đại của Hồng Mông Thần linh?
- Nói đi!
Tần Quân quát lớn, chân phải đột nhiên dùng lực, đầu Vũ Văn Thành Đô chấn đến mặt đất vỡ ra, vết nứt kéo dài, lan tràn cả tòa thành
- Ngươi…
Đoạn Mặc Hiên lấy lại tinh thần, hắn cũng coi như trung nghĩa, lại vọt tới Tần Quân
Tần Quân đột nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, Thiên Đế thần uy bạo phát, dọa đến Đoạn Mặc Hiên như bị sét đánh, co quắp ngồi dưới đất, hai mắt vô thần
Các sinh linh Nhan Vương Điện nhao nhao từ trong thành bay ra, lơ lửng trong tinh không, lít nha lít nhít, vây quanh Tần Quân, phóng tầm mắt nhìn tới, nói ít cũng có trăm vạn, nhưng không có người nào dám ra tay, chỉ có thể ở trong lòng run sợ nhìn Tần Quân
- Ngươi câm sao!
Tần Quân trầm giọng nói, khuất nhục vô tận để thân thể của Vũ Văn Thành Đô run rẩy, hận không thể lập tức chết đi
Nhưng dục niệm cầu sinh mãnh liệt đánh nát tự tôn của hắn, để hắn nhịn không được mở miệng, đứt quãng nói:
- Ta… thuộc hạ biết sai.
- To hơn một tí! Sai ở đâu!
Khuôn mặt của Tần Quân băng lãnh, gầm thét nói, hắn một mực cho Vũ Văn Thành Đô cơ hội, cho nên mới kéo đến bây giờ
Nhưng Vũ Văn Thành Đô để hắn rất thất vọng!
- Thuộc hạ ruồng bỏ lời hứa, vi phạm ý chí của Bệ Hạ.
- Thuộc hạ khinh miệt Bệ Hạ thần uy, không chịu trở về.
- Thuộc hạ chiếm lấy Nhan Vương Điện, mưu toan độc hưởng.
Vũ Văn Thành Đô run giọng nói, âm thanh có chút nghẹn ngào, hắn chưa bao giờ chịu đựng khuất nhục như thế, nhưng cũng chưa từng sợ hãi qua như thế
Hắn có thể cảm giác được sát ý của Tần Quân, hắn hiểu được nếu mình không nhận sai, nhất định sẽ chết
Sống vô số năm, hắn không muốn chết ở chỗ này.
Hắn còn không có thành Thần!
Các sinh linh vây xem đều lâm vào trầm mặc, Thiên Đế bá đạo chấn nhiếp bọn hắn
Nguyên Đế cười nhìn Tần Quân, còn không ngừng vỗ tay, phảng phất như thấy chuyện thú vị.