Tuy vậy, nhìn thái độ của Thùy Dương như vậy hắn lại xoắn suýt thở dài, thật sự hắn cũng không muốn kết thúc mơ ước hoài bão của bọn họ.
Mang Thùy Dương trở về lớp học, hắn liền gọi Hứa Dương về biệt thự tiếp tục tu luyện, về vấn đề lớp học kia, cứ từ từ chậm rãi tiếp thu những thông tin vừa rồi.
Cứ thế, một tuần quạnh quẽ với toàn bộ chương trình học đều ngẩn người của Khải Minh trôi qua, ấy vậy mà lớp học này không hề từ bỏ dù biết kết quả tàn khốc kia, thậm chí bọn họ còn cố gắng hơn lúc trước, mặc dù không có chút kết quả nào.
Riêng tên Hứa Dương, thời gian qua liên tục ở biệt thự tu luyện trong Tụ Linh trận, cùng với thực phẩm hỗ trợ thiên tài địa bảo, nay tu vi của hắn đã đến Tông Sư đại viên mãn đỉnh phong, ngưỡng cửa đặc biệt từ Luyện Hồn đến Ngưng Đan.
Về phần Địa Vực U Minh, thế giới kia quá lớn cùng quá mơ hồ đi, do đó nhóm tìm kiếm sau khi tìm được một vài dấu tích của nhóm thám hiểm lại bị mất dấu, quá khó khăn.
! ! ! ! ! ! ! !.
.
Chủ nhật, ngày thứ bảy trở thành giáo viên!
Tại Biệt Thự Đại Việt!
Lúc này tại một khoảng trống trong sân vườn biệt thự, hai mươi tám vị học sinh đứng chỉnh tề đối diện Khải Minh, sau lưng hắn là Hứa Dương với trang phục áo dài cách tân ký danh đệ tử chưởng phái.
Lúc trước từ nhóm người Nam Việt quốc mang đến áo dài cách tân, nhận thấy đẹp cùng thoải mái, hơn nửa vật này còn mang đến sự cao quý thuần khiết, do đó Khải Minh hắn cho người đặc chế cải tiến áo dài, hiện giờ nếu trong trạng thái bình thường, Đại Việt phái cùng dân cư của Minh Việt trấn đều sẽ mặc lấy áo dài sinh hoạt, lúc chiến đấu hoặc có chiến sự mới đổi lấy sáo trang hoặc áo giáp.
Do đó hiện giờ trang phục của nhóm người Khải Minh thuần một loại đều là áo dài với đủ các loại kiểu dáng cùng màu sắc.
Đệ tử ký danh chưởng phái mặc lấy trang phục màu xanh dương nhạt với viền màu xanh dương đậm, trước ngực trái là tiêu chí thân phận "Ký Danh Đệ Tử", sau lưng là tiêu chí ba từ Đại Việt phái viết bằng thư pháp.
"Chắc các em không rõ vì sao thầy gọi các em đến đây nhỉ?" Khải Minh nhìn qua một lượt tất cả học sinh rồi nói.
"Trước tiên thầy nói trước, về việc tu luyện thầy sẽ làm hết trách nhiệm của người thầy, giúp các em có thực lực không chỉ là Tông Sư, nhưng thầy có một câu nói, quyết định tương lai của các em tự các em chọn, vấn đề gánh vác thực lực sẽ tương đương với áp lực chắc các em cũng hiểu.
" Qua câu hỏi đầu tiên, sau khi cả lớp lắc đầu tỏ ý không biết, hắn tiếp tục dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Khải Minh cùng Hứa Dương vào trong biệt thự, tạm thời để đám học sinh ngoài đó từ từ suy nghĩ.
Có nhiều việc không nên gấp cũng không nên ép.
Lên tầng ba, Khải Minh cùng tên đệ tử ký danh trực tiếp tiến vào cổng truyền tống, bước ra liền đến đảo bên kia.
"Tiểu Sầu, gọi ta có việc gì?" Đến đây hắn lập tức đi tìm tiểu Sầu, không biết là có chuyện gì mà vừa sáng sớm tiểu Sầu liền gọi hắn về đảo, việc có trọng đại không không biết chứ tiểu Sầu một hai kêu chưởng phái phải đến.
"Chưởng phái, việc là bên kia cao tầng quá mẹ nó phách lối, không gọi chưởng phái về tâm tính của những đệ tử này liền bạo nộ, đệ tử sợ mất kiểm soát.
" Tiểu Sầu cười lạnh nói, trong giọng nói ẩn ẩn muốn đi đánh người.
"Việc gì?" Khải Minh kinh ngạc, lại chuyện gì mà khiến tâm tính trầm ổn như tiểu Sầu khó chịu.
"Đầu tiên là đám cấp cao cao tầng bên kia, bên quân đội đệ tử không nói gì vì bọn họ vẫn có não, đệ tử nói đến là đám người của Bộ Ngoại Vụ, Nội Vụ, Trị An,! !.
Nói chung trừ bên quân đội, những thành viên cấp cao khác có ý định hoặc thậm chí trực tiếp, ra lệnh cho chúng ta phải đặc biệt bảo hộ bọn họ, đặc biệt bồi dưỡng cùng cung cấp tài nguyên cho họ, phải nghe mệnh lệnh từ họ đưa ra vô điều kiện! ! mẹ nó chúng ta đâu phải thánh nhân đâu!" Tiểu Sầu càng nói càng sinh khí.
"Như đợt trước, đội chúng ta vào tìm kiếm người, cao tầng bên kia phái đến một đám con ông cháu cha rồi bảo chúng ta bảo hộ cho bọn họ lịch luyện, chúng ta không làm theo liền cố ý gây chuyện đủ các mặt, lúc đó không nhờ Tổng Tư Lệnh ra giảng hòa, ắt hẳn hôm nay chúng ta đã uống trà ở Thủ Đô Đông Dương rồi.
" Tiểu Sầu uống một ly nước hạ hỏa rồi tiếp tục nói.
"Hazz,!.
" Nghe vậy Khải Minh chỉ biết lắc đầu, những điều này hắn vẫn biết chứ, thừa biết là đằng khác.
Đám người mà tiểu Sầu nói, căn bản bọn họ chỉ ở phía sau làm hậu cần chỉ trỏ, do đó bọn họ không biết sự đáng sợ của thực lực, họ cứ nghĩ rằng quyền lực họ cao nên muốn gì được đó.
Có đôi lúc, một số người thảnh thơi quá nên não biến mất không hay.
Về bên quân đội, do họ đối mặt là tiền tuyến, vì thế cái nào nặng cái nào nhẹ họ vô cùng biết rõ, nhưng dù họ có khuyên đến đám não tàng kia cũng vô dụng.
"Mặc kệ đi, bên kia không đánh trước bên ta cứ im lặng cho qua, về yêu cầu trừ việc hỗ trợ nhất thời cho quân đội, những yêu cầu khác không quan tâm đến, tên nào gây sự lập tức giết.
" Khải Minh yên tĩnh nói, ánh mắt của hắn toát ra sự khinh bỉ với loại người kia.
Bọn họ trong tâm cho rằng, những người có thực lực nhất định phải vì bọn họ mà bảo vệ đến hơi thở cuối cùng, phải góp sức cống hiến cho quốc gia và dân tộc.
Việc cống hiến cho quốc gia và dân tộc hắn không ngại vấn đề này, nhưng nhất định phải đúng người đúng chỗ, ưu tiên người tốt cho đất nước thái bình.
Bao nhiêu cuộc nội chiến, phản loạn trong lịch sử đấy thôi, cứu quốc gia thì được chứ cứu mấy kẻ hai mặt, chảnh chọe thanh cao như vậy, xin lỗi, hắn không phải thánh nhân.
Cùng lắm lưu lại người tốt, mặc kệ những kẻ khác, qua lần này tạo lại một quốc gia mới đầy hạnh phúc, đó chính là sự cống hiến chính xác nhất.
Thứ yếu, hắn không phải người của tinh cầu này!
"Tiểu Sầu, dẫn tên này đi chém giết yêu thú, cố gắng lịch luyện hắn, phải bảo đảm mạng sống, cùng lắm mất nửa cái mạng là được.
" Khải Minh bàn giao Hứa Dương cho tiểu Sầu một thời gian, thuận tiện đến đây nên hắn mang tên đệ tử này đi thấy máu.
Tu vi của Hứa Dương cũng cần rèn luyện, hắn hiện giờ đã Tông Sư, tin rằng sau khi trở về nhất định tên tiểu tử này liền bước vào hàng ngũ Đại Tông Sư.
Xong việc, Khải Minh lại trở về với biệt thự, bước vào sân vườn hắn tiếp tục nhìn thần thái của từng học sinh.
Đến buổi trưa, một thời gian chờ đợi cuối cùng đám học sinh cũng có quyết định của mình.
"Thưa thầy, tụi em hiểu rõ những gì thầy lo lắng, nhưng thầy cứ yên tâm, quyết định của bọn em, chúng em sẽ không hối hận.
" Thùy Dương đại diện cho toàn lớp đứng lên nói ra quyết định của mọi người.
28 học sinh, không một ai lùi bước hay lo lắng gì, nhiệt huyết không thể nào bị dập tắt.
"Được, các em tự nói, tự nhớ, tự quyết nhé, tiếp theo thầy sẽ chính thức đưa các em vào con đường tu hành cấp cao, quỹ đạo sẽ đưa các em đến độ cao không tưởng tượng được, chỉ là các em có tồn tại đến đó không phải nhờ nhân phẩm.
" Khải Minh trầm lặng nhìn đám học sinh nói, hắn vừa muốn đám học sinh trở thành cường giả lại không muốn bọn chúng vào con đường này.
Nhân sinh có bao nhiêu con đường?.