Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo

Chương 107



Nghe rõ từ Tồn Tại kia, sững sốt một lúc Khải Minh mới tỉnh lại.
"À, vậy ta có rất nhiều thắc mắc, trước hết là...." Hỏi không, ngu gì không hỏi, do đó hắn rất hào hứng tổ chức ngôn ngữ để giải quyết hàng triệu câu hỏi vì sao.
< Thôi đi, mất thời gian, đi làm nhiệm vụ của ngươi đi.

> Khải Minh chưa kịp nói hết câu, Tồn Tại kia lại phát ra một đoạn ngôn ngữ, dứt lời cũng là lúc Khải Minh bị một cỗ lực lượng cưỡng chế ném vào trung tâm nguồn sáng trước mặt.
"Ầy...." Biết không thể làm gì, do đó Khải Minh hắn chỉ có thể dùng ánh mắt luyến tiếc hiện ra cảm xúc của mình, kế hoạch thông tin tình báo của hắn cuối cùng vẫn zero.
Quên chuyện kia, Khải Minh định thần nhìn về bốn phía, lúc này hắn có vẻ như đang bị trôi dạt ở một nơi đường hầm không hay thời gian nào đó, bốn phía bao phủ hắn đều là những khoảng không màu đỏ nhạt xen lẫn lôi điện màu tím.
Chạm thử vào lôi điện, dù thân thể Hư Linh, Khải Minh hắn vẫn bị giật cho tê người với tóc và miệng đều toát ra khói.
"Bà nó, mém nửa lãnh cơm hộp." Giật mình sau việc chơi khôn của mình, Khải Minh lại rau đắng bà ơi.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Mùa Hè Mang Tên Em
2.

Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
3.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.

Vật Phát Sáng
=====================================
< Nhóc ác, ta lại nói về nhiệm vụ của ngươi.
Sáng Thế hay Sự Hình Thành, nguồn gốc của mọi vật mọi việc đều có liên quan đến 101 năng lượng chủ thể, nay ngươi muốn kiểm soát Địa Tinh phải có sự công nhận hoặc hấp thu đối với mười loại năng lượng và vật thể sau đây: Thổ Ngũ Hành, Thổ Nguyên Tố, Duyên Linh Tâm Khí, Cảm Xúc Tình Yêu, Không Gian Huyết Thụ, Sinh Thần Thụ, Thổ Địa Châu, Hắc Ám Tâm Thạch, Hắc Ám Duyên Tình, Vô Hải Lưu.
Về khu vực Thập Thiên Quy Vũ, không phải nơi này chỉ có mười hành tinh nên nó mới gọi với tên này, mà khu vực này có đến vài nghìn tinh cầu có sự sống, chỉ là có mỗi mười hành tinh kia là có sự tồn tại của Tâm Ngân Hệ.
Và một trăm linh một nguồn năng lượng kia, vì tránh sự không thể khống chế nên ta đều tản ra khắp mọi nơi có sự sống trong khu vực Thập Thiên Quy Vũ, trừ mười hành tinh này.
Cuối cùng, chúc ngươi may mắn.

>
Trong lúc vẫn còn đang quan sát thì âm thanh ấy lại vang lên, vừa dứt lời Khải Minh giống như bị gia tốc nhanh hơn, không bao lâu một cánh cửa được mở ra và hắn bị hút vào.

........................
*Tinh Cầu Dpe 03S!
Một tinh cầu màu xanh với mọi mặt không khác gì Trái Đất, nếu tính theo các phép so sánh, đây có thể được xem như một thế giới song song ở kỷ nguyên trung đại.
Ngay lúc này, trên một vách núi cao, bỗng có một cổng không gian được mở ra, từ bên trong bị ném ra một người.
"Bà nội ngoại......a a a a a a." Khải Minh sau khi bị ném ra khỏi cánh cổng liền cảm thấy lạ lạ, hắn có cảm giác như bị cái gì đấy hút xuống phía dưới, khi nhìn xuống hắn liền hốt hoảng kêu trời la hét.
Vâng, không hét sao được khi dưới kia là một vực sâu, loáng thoáng hắn có thể thấy được phía dưới có nước, nhưng học sinh tiểu học cũng thừa biết rơi từ độ cao quá cao xuống bề mặt nước, thì chẳng khác nào rơi thẳng vào mặt bê tông.
Một điều cay đắng thêm, hắn phát hiện hắn không còn chút tu vi nào cả, ngay cả thân thể cũng chỉ giới hạn ở Luyện Thể cảnh, nói chung bây giờ Khải Minh với mọi mặt cũng chỉ hơn người bình thường một chút mà thôi.
Như vậy, cái mạng nhỏ của hắn phải thế nào?
Chẳng nhẽ đã đến lúc lãnh cơm hộp, ngắm gà bay múa rồi?
Bõm!
Một tiếng va chạm giữa người và mặt nước rất lớn vang lên, lúc va chạm Khải Minh hắn có cảm giác toàn thân đều đau nhức, y như rằng các vị trí trên xương như đang bị đập vỡ, đau đến khó có thể tin.
Cảm thấy tinh thần của mình dần mất đi ý thức, thân thể như muốn sắp mất cảm giác, dù vậy hắn vẫn cố gắng ngoi lên mặt nước, dùng chút sức lực của mình hướng đến chỗ cao gần nhất mà bơi đi.
Cố gắng, hì hục, đến khi Khải Minh chạm vào được bên bờ cũng là lúc hắn kiệt sức lâm vào hôn mê.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, đến khi Khải Minh tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một căn nhà lá nào đó, bốn phía đều được trang trí phục sức rất cũ kỹ, tuy những vật này vẫn có hình dáng hiện đại nhưng nó quá cổ đi.
Nhìn lại bản thân, ân, hắn được thay một bộ quần áo khác, kiểu như áo bà ba ấy, nhưng quá cũ quá sơ sài và quá thô đi.
Ây, không phải hắn chê, tại vì nào giờ có mặc loại này đâu, do đó chỉ là cảm thấy lạ thôi.
Quay qua quẩn lại, Khải Minh sực nhớ đến việc hiện tại, mình đang ở đâu, đây là nơi nào?
Và quan trọng, ai thay quần áo cho mình?
Ặc, cái này hơi không ổn rồi!
"Em....., được rồi." Mở cửa nhìn ra ngoài, đập vào mắt Khải Minh là khói lửa nghi ngút, những căn nhà y như căn nhà hắn đang ở bốc cháy dữ dội, ngoài kia vô số người đang hò hét vang trời, kèm theo là tiếng súng bắn chỉ thiên vang trời.
Nhìn sơ qua khung cảnh hắn cũng hiểu được phần nào, do đó tên Khải Minh liền giả ngu đóng cửa lại, tâm lý căng thẳng vạn lần.
Bà nó chứ hiện giờ tu vi mất hết, không gian hệ thống lại khóa, nói chung trừ cái thân thể Luyện cảnh, hắn hiện giờ chả có gì để giữ mạng, vô dụng cùng cực.

Thế giới này qua cái nhìn đầu tiên ai cũng rõ, một thế giới chiến tranh thời bán hiện đại, loay nhoai lóc nhóc hắn bị ăn kẹo đồng như chơi.
Cái tồn tại kia thật khốn nạn, chí ít cũng cho một món vũ khí thần cấp chứ, không có gì cả thì giờ làm sao?
"Hệ thống? tiểu Thê Tử, cứu mạng a ~." Khải Minh kêu gào trong lòng, không thể a, đây là lần thứ mười lăm hắn gọi hệ thống từ khi hắn tỉnh lại rồi, vẫn không có bất kỳ âm thanh trả lời nào, đùa gì thế.
Khải Minh: "....." Ta muốn về Đại Việt Phái cẩu cẩu a, nhiệm vụ chết tiệt này hắn xin khước lại nhường cho người khác a.
Rầm!
Cạch!
"Nhúc nhích vỡ đầu!"
Trong lúc đang cố gắng não bộ tìm cách, thì cánh cửa hắn vừa đóng lúc rồi bị đá mở ra, tiếp đó liền có vài tên cầm súng xông vào chĩa thẳng hắn, mấy tên cầm súng trông hung thần ác sát, tựa như hận không thể nổ súng ngay lập tức.
Thấy vậy Khải Minh rất nhanh lấy hai tay ôm đầu tỏ vẻ thân thiện, bà nó nhìn mấy tên này, sơ xẩy hắn toàn thân là lỗ.
"Đi nhanh!" Một cộng dây được làm từ vỏ cây chuối được bọn chúng lấy ra cột vào tay Khải Minh, cột xong bọn chúng liền đẩy tên Khải Minh về một hướng.
Bị đẩy ngã, trong lòng Khải Minh liền dấy lên sự giận dữ, toang sắp bành trướng hắn liền nhìn thấy họng súng đen ngòm chỉ vào đầu mình, thấy vậy hắn chỉ có thể cười cười đứng dậy bước đi.
Không phải ta sợ, mà căn bản do các ngươi có súng.
Bị dẫn một lúc Khải Minh bị đưa vào một đoàn người cũng như hắn, mà đa số đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
Trên đường đi đến một nơi nào đó, lâu lâu hắn thấy mấy tên lính này kéo người từ trong những căn nhà lá ra, sau khi kéo người ra bọn chúng liền châm lửa đốt nhà, những người chống cự lại, nhẹ thì bị đánh đập không thương tiếc, nặng bị bắn chết tại chỗ.
Chính xác là hành vi Vô nhân tính!
Đi một lúc cũng khá lâu đoàn Khải Minh liền bị dẫn đến một khoảng đất trống, nơi đây hiện giờ có khá nhiều người, số lượng đâu đó gần hai trăm người bình thường tay không tấc sắt, vả lại còn bị trói tay, bên kia là hơn một trăm tên lính mặc áo màu vàng viền đỏ, trên tay tên nào cũng có súng.
Đến đây Khải Minh lập tức khẳng định, ầy, đây là thế giới chiến tranh Bán Hiện Đại rồi, thế hắn phải làm sao?.


Bình Luận (0)
Comment