Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo

Chương 110



"Uầy, đông người thế?" Khải Minh nhìn về cái làng hôm qua kinh ngạc nói.

"Trời đất, sao lại nhiều cá thế này?"
"Có cả trăn và cá sấu, những con này là cậu bắt?"
"Cậu làm cách nào hay thế?"
"! !.

"
Bởi vì Khải Minh trở về lúc trưa, đây là lúc những người ở làng đang nghỉ trưa, do đó khi hắn trở về người ở đây liền phát hiện.

Nhìn thấy thành quả của Khải Minh, ai cũng kinh ngạc hết.

Cạch!
Cạch!
Cạch!
"Anh rốt cuộc là ai?" Khải Minh toang định chào hỏi những người ở đây, thì bất ngờ có ba nam thanh niên tiến tới, sau khi liếc qua chiếc xuồng, bọn họ liền giơ súng lên đạn, nhắm ngay Khải Minh hỏi.

"Chuyện gì thế?" Lúc Khải Minh không biết nên giải thích ra sao, thì cô gái kéo hắn hôm qua tiến lên với vẻ mặt khó hiểu.

"Tiểu Đội Trưởng, hắn có súng!" Một trong ba người thanh niên kia chỉ tay về con cá sấu và mấy con trăn lo lắng nói.

Nghe vậy cô gái kia cũng nhìn về phía này, sau khi thấy trên đầu con cá sấu và mấy con trăn đều có vết đạn, cô ta nhăn mày rồi nhìn Khải Minh đợi một lời giải thích.


Qua tất cả Khải Minh liền hiểu được, hóa ra là do bọn họ biết hắn có súng nên thái độ mới vậy, mà thật trong tình trạng này Khải Minh hắn cũng không biết giải thích ra sao.

Một kẻ lạ không thân không phận, trên người có vũ khí, nay lại xâm nhập vào bọn họ sâu như vậy, ở trong tình huống này không lo lắng mới lạ.

"Các vị, giờ tôi không biết phải nói gì, mà chính xác nhất là không biết phải giải thích thế nào, trước hết các vị có thể chờ một lúc rồi mình nói rõ cho nhau.

" Khải Minh nhìn đám người bình tĩnh nói.

"Được,! "
Do hiện tại Khải Minh đã rất đói đi, cho nên hắn đành xin cho một lúc, mà thật không ngờ bên kia lại đồng ý.

Thế là Khải Minh mang chiến lợi phẩm của mình lên bờ, thấy số lượng quá nhiều nên người dân của thôn cũng phụ hắn một lúc.

Nổi lửa, làm cá, làm trăn, làm cá sấu!.

.

Loay hoay gần đến chiều hắn mới bắt đầu nướng lên, một phần hắn làm đồ khô, một phần còn lại Khải Minh tặng cho người dân vì bọn họ lúc nãy đến phụ hắn.

Đến trời sụp tối!.

"Ợ, cuối cùng cũng có sức lực, thật không ngờ có ngày mình lại phiền vì đói, hazz!.

.

" Khải Minh cảm thán cái nhân sinh rách nát này.

Cường giả đầu đội trời chân đạp đất đâu?
Cường giả lập thiên tạo địa đâu?
Hắn thấy ngoài việc kêu cha gọi mẹ ra, cái hệ thống chỉ tổ làm thêm buồn phiền.

"Anh tên gì?" Thấy Khải Minh hết bận, cô gái kia tiến đến hỏi.

"Ta!.

.

à, tui tên Khải Minh!" Khải Minh giật mình, sau khi nhìn rõ người hỏi hắn liền trả lời.

Đây chẳng phải cô gái kéo mình chạy sao, mà chính xác là cứu cái mạng chó của mình, nếu không chắc giờ mình đã hồn quy thiên, phách địa phủ, hoặc nhẹ hơn thì ngồi nhà đá chịu tra tấn.

Khải Minh thầm nghĩ.

Với thời đại này, đấy là những chuyện bình thường đến nổi không thể bình thường hơn.


"Em tên Ngọc Mơ, thế anh đến từ đâu, tại sao lại có súng?" Nghe hắn trả lời, cô gái này cũng tự xưng tên, tiếp đó lại hỏi.

"Tui đến từ một nơi rất xa, rất rất xa, cô có thể xem như ở trên núi lâu năm xuống đi, về phần khẩu súng kia là do tui nhặt được.

" Nghĩ khoảng ba giây hắn liền có cái lý do trong đầu, nói xong hắn móc khẩu súng từ trong ngực ra đưa cho Ngọc Mơ.

Lấy từ trong ngực chỉ là ngụy trang hắn mang từ trong không gian hệ thống ra.

Về phần tại sao Khải Minh lại lấy súng ra, đơn giản chỉ là hắn không muốn hiểu lầm quá lớn, trước mắt phải cho những người này tin tưởng hắn không phải kẻ địch, phần lớn cũng vì cô gái tên Ngọc Mơ này nói chuyện dễ nghe, tuy trạng thái có đề phòng hắn nhưng không nhiều bằng mấy người còn lại.

Vả lại thái độ của Ngọc Mơ khiến hắn có thêm hảo cảm, không như mấy tên chết bầm lúc nào cũng cầm súng nhìn hắn chăm chăm ngoài kia.

Ngọc Mơ không nói gì mà nhận lấy khẩu súng của Khải Minh nhìn nhìn ngó ngó, kiểm tra một lúc Ngọc Mơ liền nhíu mày có vẻ khó hiểu.

Trạng thái có vẻ như cô ấy không thể hiểu được nguồn gốc của vật này, hơn nữa nhìn qua kết cấu của khẩu súng này quá tinh vi đi.

"Em giữ khẩu súng này mấy ngày nhé, anh cứ tạm ở đây, mấy ngày nữa thủ trưởng về sẽ giải quyết việc của anh.

" Sau khi nghĩ ngợi một lúc Ngọc Mơ liền nói với hắn.

"Không sao!" Khải Minh biết cô gái này muốn gì, do đó hắn cũng không muốn làm khó.

Chẳng qua cô ấy làm vậy là vì để cho những người khác không còn ý kiến với Khải Minh, đây cũng là một sự đảm bảo an toàn cho cả hai phía.

Về việc nếu có người nghi vấn tên Khải Minh có khẩu súng thứ hai không, việc này hơn bảy phần là không có, bởi vì nếu có thì tên Khải Minh giấu ở đâu, từ lúc rồi bọn họ đã kiểm tra kỹ lưỡng người tên Khải Minh và khu vực xung quanh.

Nhưng kệ mấy người này nghi hay vấn về việc gì, Khải Minh hắn cũng chả quan tâm nhiều.

Phàm nhân thật phức tạp!
"Hệ thống, cho cái 18 nòng hoặc laze pác lác ma gì gì đó đó đi!" Bởi vì hiện giờ không còn vũ khí bảo đảm cái mạng chó của hắn, cho nên hắn liền cầu hệ thống.

{Rất tiếc ký chủ, ký chủ muốn vũ khí phải làm nhiệm vụ để nhận.

} Âm thanh từ tiểu Thê Tử trả lời làm Khải Minh chỉ càng thêm tuyệt vọng.

Nhớ lại cái tồn tại kia, đưa hắn vào đây mà không cho bất cứ thứ gì, càng nghĩ chỉ tổ càng cay hơn.

"Mụ nội!.

" Khải Minh vừa đi loanh quanh làng vừa chửi thầm cái nhân sinh.

Cứ thế, loanh quanh kiểm tra địa thế của khu vực, cuối cùng Khải Minh chọn một vị trí sát bên cánh rừng để dựng một nơi trú ẩn tạm.

Vì tối nên hắn chỉ làm được cái chòi vịt bằng lá, cố qua một đêm rồi tính.


! ! ! !.

.

Ngày hôm sau, vì có đồ ăn dự trữ nên Khải Minh bắt tay vào làm nhà, đến gần chiều một cái nhà xập xệ xấu đến nỗi nhìn vào liền khóc hình thành.

Thẩm mỹ quan trọng không, có ở là được rồi!
Mà thật sự hắn chỉ cần một nơi có thể che gió, che sương và thú dữ từ rừng là được, xấu hay sao cũng không quan trọng, về vấn đề đám muỗi lại không cần lo vì hắn có mùng che, tuy có nghi vấn hắn nhưng người dân ở đây vẫn rất tốt bụng.

Chiều tối!
"Cô Mơ, cho tui hỏi một lúc được không?" Nhìn thấy Ngọc Mơ ngồi một mình bên đống lửa ngoài làng, Khải Minh liền lân la đến hỏi.

"Được chứ anh, anh muốn hỏi gì?" Ngọc Mơ nhìn hắn trả lời.

"Tui muốn hỏi chúng ta đang trong chiến tranh à?" Khải Minh dùng giọng điệu nghiêm túc nói.

"Đúng vậy, anh không biết về việc này?" Ngọc Mơ kinh ngạc nhìn hắn.

"Tui không biết, mà ai xâm lược chúng ta vậy?" Khải Minh vẫn không có biểu hiện gì, hắn trước mắt cũng chỉ muốn thu thập thông tin mà thôi.

"Chúng ta hiện đang bị Đế Quốc Cam xâm lược, hậu thuẫn cho Đế Quốc Cam là Đế Quốc Bin.

" Ngọc Mơ nắm chặt bàn tay nói, trong giọng nói mang đầy sự hận thù.

Qua thái độ của cô ấy Khải Minh lại hiếu kỳ, hai cái Đế Quốc kia làm quái gì lại khiến một cô gái tuổi đôi mươi có sự hận thù lớn như vậy.

Mà tính ra mấy cái tên ở đây khác hoàn toàn với Trái Đất, nói chung nó chả liên quan gì đến nhau, có thể xem như một thế giới với lịch sử và tương lai khác hoàn toàn, do đó kiến thức lịch sử lúc trước của hắn đã vô dụng.

Khải Minh cứ tưởng đây là một thế giới song song với thời gian chậm hơn Trái Đất, nếu vậy cứ xác định thời gian, địa điểm là hắn có thể hiểu được sự vận hành của thế giới này.

Nhưng giờ đã khác nên!.

.

Thôi tới đâu tính tới đó.

.


Bình Luận (0)
Comment