Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo

Chương 112



Lần mò đi theo, rất nhanh Khải Minh cũng đến được nơi khả nghi này.

Quan sát xung quanh, hắn thấy khu vực này rậm rạp hơn những nơi khác, bí ẩn cùng trầm tĩnh hơn nhiều.

"Anh là ai? Tại sao lại vào đây?" Trong lúc đang tìm đường để vào trong, bất ngờ từ một nhóm nhánh cây sau lưng Khải Minh liền xuất hiện ba người.

"Ây, tôi, tôi bị lạc đường!" Tuy giật mình nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Trong trạng thái này, làm không tốt rất dễ dẫn đến xung đột không cần thiết.

Ba người thanh niên này tuổi tác cũng tầm đôi mươi, nhìn qua vẫn còn rất trẻ, trên tay mỗi người đều có một khẩu AK 47.

"Ở tại chỗ chờ một lúc.

" Một trong ba người nói xong liền lẫn vào rừng mất tích.

"Anh thật sự bị lạc đường?" Một lúc sau, một trong hai người còn lại liền lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, tôi đến từ làng Hòa Bình!" Khải Minh cố mỉm cười trả lời.


"À, thì ra là ngôi làng đó!" Người thanh niên còn lại nói với giọng trầm lặng.

"Mấy anh biết ngôi làng đó? À, vậy hai anh có biết tiểu đội của cô Ngọc Mơ ở đâu không, tôi muốn tìm cô ấy có việc.

" Nghe thấy hai người này có vẻ có liên quan đến tổ chức kia, do đó Khải Minh liền lân la hỏi thử.

"Anh không cần tìm cô ấy nữa, mà có muốn cũng không thể gặp được đâu mà tìm.

" Người thanh niên hỏi Khải Minh lúc đầu nói với trạng thái buồn bã.

"Hai người tên là gì vậy?" Khải Minh tuy nghe vấn đề kia liền nhíu mày, nhưng ngẫm lại một lúc hắn hỏi một câu khác.

"Tôi tên Phong!"
"Tôi tên Toàn!"
Hai người im lặng một lúc rồi mới xưng tên.

"Hai anh có thể cho tôi biết, tại sao không thể gặp lại cô Mơ?" Nghe hai người xưng tên xong, Khải Minh gật đầu rồi lạnh giọng nói.

"Anh không cần biết, chuyện này không có liên quan gì đến anh.

" Toàn chuyển biến thái độ như không muốn nói về chuyện này.

"Đúng vậy, anh muốn quan tâm đến cũng vô vọng, rất khó.

" Phong cũng lắc đầu nói.

Khải Minh: "Nhưng!.

"
"Anh Minh, thủ trưởng cho phép anh vào trong.

" Khải Minh toang định nói gì đó, bất chợt người thanh niên đi vào rừng lúc đầu, trở ra nhìn Khải Minh nói với ánh mắt khó hiểu.

Cứ thế, không nói thêm gì, Khải Minh nhanh chóng đi theo người thanh niên, sau một hồi quanh co lòng vòng, cuối cùng hắn được đưa đến một khu nhà bằng gỗ nằm dưới những tán cây chằng chịt.

Khu nhà này nhìn qua về nét thẩm mỹ cũng xem như ổn, các chi tiết đâu ra đó đàng hoàng chứ không như cái chuồng gà của tên Khải Minh.

Tiếp tục đi, Khải Minh được đưa đến một nơi mà xem qua chắc có lẽ được dùng để hội họp, nơi đây hiện giờ có mười người đang quây quần bên một chiếc bàn dài.

"Chào cậu, cậu đến tìm cô Mơ?" Vừa vào đến đây, một người nam tử trung niên ngồi ở vị trí trung tâm nhìn Khải Minh hỏi.


"Đây là thủ trưởng của nơi này.

" Người thanh niên dẫn Khải Minh vào liền tranh thủ giới thiệu thân phận của ông ta.

Qua câu hỏi từ ông thủ trưởng, chắc có lẽ mục đích Khải Minh đến đây làm gì, bọn họ đều biết rõ.

Chứ nếu không, vừa xuất hiện hắn đã bị gông cổ nhốt lại, chứ không bình thường như hiện giờ, rất có thể mọi cử động của hắn tại làng đều có người giám sát.

"Thưa ngài thủ trưởng, đúng là vậy.

" Khải Minh gật đầu đáp lại.

"Cậu không cần gọi tôi là thủ trưởng, cứ gọi là chú Dũng.

" Thủ Trưởng Dũng lắc đầu cười nói.

"Về việc cô Mơ, bây giờ rất khó để gặp được cô ấy, cậu muốn hỏi việc gì cứ hỏi, tôi biết tôi sẽ trả lời thay.

" Thủ Trưởng Dũng nói với giọng điệu rất nặng nề.

"Tôi muốn hỏi về việc cô ấy cứu tôi lúc trước, địa điểm đó nằm ở nơi nào vậy?" Khải Minh không nghĩ nhiều đến việc cô Mơ đi đâu, cô ấy cứu hắn nên chắc có lẽ đã báo cáo lên đây, nếu vậy ông Thủ Trưởng này ắt hẳn cũng biết.

"Lúc cô Mơ cứu cậu, địa điểm tại chân núi Tiên Sơn, đảo Tiên Thần.

" Thủ Trưởng Dũng lật xem một chồng giấy rồi nhìn Khải Minh một lúc mới nói.

Đã biết điều cần biết, mục đích của hắn ở đây cũng không còn ý gì khác, do đó trò chuyện thêm dăm ba câu, Khải Minh liền rời khỏi nơi này.

"Này, mấy anh có biết cô Mơ đi đâu không, làm nhiệm vụ ở nơi xa hay sao?" Máu tò mò khiến Khải Minh không thể không hỏi chuyện kia.

"Ầy, cô Mơ! ! cô ấy! ! cô ấy bị Quân Cam bắt rồi, sau mười ngày bọn họ sẽ bị xử bắn công khai.

" Phong im lặng một lúc rồi thở dài nói.

"Hửm, mình không cứu người như lần trước mấy người cứu tụi tôi ở làng à?" Biết rằng chuyện bị bắt là thường, do đó Khải Minh không có bất ngờ gì lớn.

Nhưng nhìn trạng thái của đám người ở đây, có vẻ như họ không có ý định cứu người, mà cũng có thể do không thể cứu.

"Không như lúc trước ở làng, lúc đó bên địch chỉ có mấy trăm người, thêm nữa ở khu vực đó có địa hình giúp cho chúng ta, nói chung lúc đó mọi thứ đều thuận lợi về phía mình, nhưng lần này lại khác, địa điểm lần này ở trong thị xã, quân địch vừa đông mà địa thế lại gây bất lợi cho mình, rất khó để cứu người.


" Toàn nở nụ cười bất đắc dĩ nói.

Qua thêm phần trò chuyện với hai người, Khải Minh cũng rõ đầu đuôi toàn bộ việc này.

Chuyện là tiểu đội của Ngọc Mơ trong một lần vào thị xã mua nhu yếu phẩm cho căn cứ, không ngờ bọn họ bị chỉ điểm từ mấy tên nội ứng, kết quả cả tiểu đội bị hốt, đau đầu cái là tiểu đội của Ngọc Mơ rất có danh vọng trong người dân, do đó lần xử bắn này có ý nghĩa răn đe từ quân xâm lược rất lớn.

Tóm lại, bọn chúng hoàn thành thì tinh thần người dân sẽ xa sút, hoạt động tất nhiên không tích cực hơn lúc đầu, thậm chí một bộ phận có thể chuyển sang sợ hãi.

Nhưng nếu cứu được tiểu đội này, ắt sẽ là một hoàn cảnh khác.

Hỏi thăm vì nhận thấy Ngọc Mơ là một cô gái tốt, chứ vấn đề mà bọn họ không giải quyết được, đối với Khải Minh hiện tại thì không cần phải nói, vô vọng.

Kết thúc tại căn cứ, Khải Minh trở về lập tức liền hướng ra đảo, tuy không biết đảo nằm đâu, nhưng cứ hướng ra phía biển rồi tính, đường ra biển lúc nãy hắn đã được chỉ đường rồi.

Thông tin mà hắn có được là, cứ men theo kênh về hướng Tây Bắc là ra một con sông, tiếp tục dọc sông về hướng Tây liền có thể ra đến cửa biển, từ cửa biển có thể nhìn thấy một quần đảo ngoài khơi xa, cứ đến quần đảo rồi tìm cái đảo lớn nhất chính là Đảo Tiên Thần.

Tóm lại toàn bộ hành trình ít nhất phải tốn đến ba ngày, nhiều nhất có lẽ Khải Minh xanh cỏ, à nhầm, bị cá ăn chứ.

Một chiếc xuồng ba lá vượt biển, thật không biết nói kiểu gì?
Có thể do tên Khải Minh quên mất việc này, nhưng cũng có thể hắn không tìm được phương tiện tốt hơn.

Tuy chuyến đi vô cùng khó khăn, nhưng sau năm ngày Khải Minh cuối cùng cũng đến được núi Tiên Sơn, đảo Tiên Thần.

Hành trình lần này của tên Khải Minh cũng không có gì đặc sắc, hai ngày đầu rất thuận lợi để đến cửa biển, ngày thứ ba do biển động nên xuồng bị đánh tan, khiến hắn lênh đênh một đêm, cũng may cho Khải Minh chuẩn bị sẵn một cây chuối lớn trên xuồng, chứ nếu không liền có chuyện lớn.

Đến gần trưa ngày thứ tư, may mắn cho hắn là có một tàu đánh cá nhỏ đi ngang qua, do đó chỉ đến chiều ngày thứ năm hắn đã đặt chân lên đảo cần tìm.

Đảo Tiên Thần, một hòn đảo với diện tích 222 cây số vuông, đảo có hình thù như một chữ P, trên đảo gần như có đủ mọi loại điạ hình, từ núi suối cho đến rừng rậm!.

Tiếp tục loay hoay trên đảo tìm kiếm trong hai ngày, Khải Minh mới tìm được nơi hắn xuất hiện, cạnh bên một vách đá dựng đứng, bên dưới là một dòng sông nhỏ.

.


Bình Luận (0)
Comment