Tôi Đã Thành Tù Nhân Của Hắn

Chương 17

Cuối cùng, tôi vẫn không giúp Quý Lâm tắm rửa. Tôi bị sự quyết tâm dìm chết của Nguyên Dật doạ sợ, hồn vía lên mây, Quý L cũng không ép buộc tôi nữa, tự mình tắm rửa qua loa rồi trở về phòng.

Tôi không nói một lời vùi mình vào trong chăn.

Nếu như là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không cùng Quý Lâm ngủ chung trên một chiếc giường, thế nhưng đêm nay tôi thật sự sợ hãi, cho nên khi Quý Lâm đề nghị tôi ngủ chung với hắn tôi không hề từ chối.

"Sợ sao?" Góc trường bên trái trũng xuống một mảng, tôi không quay đầu nhìn, có lẽ là Quý Lâm đã lên giường.

Tôi không nói lời nào, hắn lại đưa tay chạm lên tóc của tôi, trong giọng nói mang theo chút chút cưng chiều khó phát hiện:" Không ngờ cậu cũng có lúc sợ sệt như vậy. Cho nên chắc bây giờ cậu cũng đã biết, tôi đối với cậu vẫn còn rất tốt, nếu là người khác làm sao cậu còn có thể nằm ở đây?"

"Nếu không phải vì anh, tôi cũng sẽ không nằm ở đây!" Lời này nói ra cũng vô ích, nhưng bởi vì thiếu đi tính ngang ngược vốn có của tôi, lại có chút giống như làm nũng. Quý Lâm dường như rất vui, hiếm khi cười ra tiếng:" Tôi đã sớm nói cho cậu biết cậu không nên trêu chọc Nguyên Dật, cậu lại không nghe. Thế nào, bây giờ còn muốn đi tán tỉnh Nguyên Dật không?"

"... Quý Lâm." Khi Quý Lâm đang cười khẽ, tôi quay mặt về phía hắn, lần đầu chịu khuất phục:" Tôi sẽ không bao giờ ngăn cản anh và Nguyên Dật ở bên nhau nữa, anh có thể...có thể tha cho tôi không?"

"Cậu nói cái gì?" Quý Lâm đang cười, nghe xong lời này sắc mặt đột nhiên tối lại:" Cậu lặp lại lần nữa."

"Anh đừng có chiếm được tiện nghi còn ra vẻ ta đây." Tôi vốn không biết cầu xin người khác, đặc biệt đối tượng còn là Quý Lâm. Mở miệng nhân thua đối với tôi đã là một hành động khó khăn, muốn tôi lặp lại một lần nữa, tôi thà tiếp tục chịu đựng tra tấn của Quý Lâm còn hơn.

"Rốt cuộc là ai chiếm được tiện nghi còn ra vẻ?" Quả nhiên hận ý của Quý Lâm đối với tôi vẫn không giảm, cái bóng của hắn phủ lên người tôi, như chính lòng thù hận của hắn đang đè lên vậy:" Cậu đã làm đến nước này, còn muốn tác thảnh cho tôi và Nguyên Dật? Cậu rốt cuộc có hiểu hay không, chuyện bây giờ đã không còn đơn giản như cậu tưởng tượng nữa rồi."

"Có cái gì mà tôi không hiểu? Không phải anh muốn Nguyên Dật sao?" Tôi vén chăn lên, có chút vội vàng ngồi dậy:" Tôi có thể cam kết với anh, chỉ cần anh muốn ở bên Nguyên Dật, tôi có thể giúp anh giải quyết các trở ngại. Tôi có thể thuyết phục Nguyên lão gia để hai người hẹn hò, cho anh một thân phận và địa vị mới xứng với Nguyên Dật. Thậm chí, nếu các anh chịu dừng trò chơi này lại, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Mỹ, Anh, Hà Lan, chỉ cần các người muốn, tôi sẽ làm thật chu toàn,... chỉ cần các người dừng vụ giao dịch này lại."

" Đêm nay tôi vốn không có ý định làm cậu." Nghe xong lời của tôi, Quý Lâm không hề lộ ra vẻ cảm động nào, chỉ có khuôn mặt là trầm hẳn xuống. Hắn đưa tay giữ gáy của tôi, không chút lưu tình hôn xuống.

"Anh làm gì thế? Đây là Nguyên gia đó!"

Nụ hôn vừa kết thúc, tôi rốt cuộc cũng có cơ hội nhắc nhở Quý Lâm, người hắn yêu vẫn còn đang ở phòng bên cạnh. Quý Lâm không hề quan tâm, tiếp tục hôn tới, giọng điệu vẫn như thường:" Không sao, Nguyên gia cách âm rất tốt, nếu cậu không yên lòng có thể bịt tai lại."
Bình Luận (0)
Comment