Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 52

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Tinh Thần dựa vào tay Du Phong Hành, biến đống tóc ngu ngốc trên đầu mình vò thành một mớ hỗn độn, vậy mới thoát khỏi hình tượng của mấy tên mọt sách.

Thế nhưng kế hoạch thất bại, bởi vì ngài Du ngập tràn dung túng rất kiên trì dùng năm ngón tay giúp cậu chải tóc, đồng thời thốt ra một câu cảm thán từ tận đáy lòng: “Đẹp lắm.”

Tô Tinh Thần: …

Tô Tinh Thần dùng vẻ mặt vi diệu nhìn Du Phong Hành, không thể tin được đây là thẩm mỹ mà một người có tuổi tác và địa vị nên có?!

Nhưng thật đáng tiếc, từ trong con ngươi chân thành của ngài Du, cậu xác định cùng khẳng định, đây chính là mắt thẩm mỹ của ngài Du…

“Qua mấy tháng nữa là tôi hai mươi rồi, anh có chắc kiểu tóc này của tôi đẹp không?” Tô Tinh Thần chỉ cái đầu một lời khó nói hết của mình nói.

“Cụ thể là mấy tháng?” Trọng tâm của ngài Du lại lệch rồi.

“Để tôi tính đã.” Tô Tinh Thần đưa tay ra đếm thật.

Du Phong Hành kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh, không vội lên xe, thời gian vẫn còn sớm, tầng đỗ xe cũng rất yên tĩnh, không sợ có người tới quấy rầy.

“Tính được rồi, còn ba tháng hai mươi ngày nữa.” Tô Tinh Thần vui vẻ nói.

Du Phong Hành liền âm thầm lên lịch, nhanh chóng tính ra được đáp án: “Ừ, tôi nhớ rồi.”

Một câu không đầu không đuôi như vậy, có nghe ra trong lòng Tô Tinh Thần đang đầy dấu chấm hỏi không?

Ý ngài Du là gì?

Tô Tinh Thần nhìn Du Phong Hành đi tới lái xe, đắc ý trộm nghĩ, có phải mình có thể nghi ngờ ngài Du muốn tặng quà sinh nhật cho mình không?

Biểu cảm của oắt con quá dễ đoán, nghĩ được gì đều viết hết lên mặt, để người ta nhìn không sót một cái gì.

Du Phong Hành do dự một chút, quyết định không giấu giếm: “Chắc là không có ai nhớ tới sinh nhật cậu nữa rồi.” Chiếu theo tính cách của Tô Tinh Thần, hắn đoán như vậy cũng không quá đáng: “Nếu như cậu không ngại, về sau tôi sẽ phụ trách tổ chức sinh nhật cho cậu.”

Không khí trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.

Tô Tinh Thần đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cay sống mũi quay mặt đi chỗ khác.

Ngài Du này đang nói câu thần tiên gì vậy?

Lại khiến cho sóng trong lòng cậu dâng lên như thủy triều!

Vô cùng cảm động!

“Ừm.” Tô Tinh Thần nặng nề gật đầu: “Đương nhiên là không ngại!”

Sau đó nâng mắt lên, nhấp nháy đôi mắt vẫn còn vương chút hơi nước hỏi dò: “Vậy sinh nhật của ngài Du vào ngày nào? Tôi cũng muốn tổ chức sinh nhật cho anh.”

Nam nhân nghe vậy thì xoa cằm: “Cậu định tổ chức sinh nhật cho tôi kiểu gì?”

Lập tức làm Tô Tinh Thần đứng hình: “…”

Cũng phải, ngài Du giúp cậu tổ chức một bữa sinh nhật đơn giản thì chỉ cần trực tiếp lái xe đến trên trấn đón cậu vào thành phố thăm quan.

Đến phiên tổ chức sinh nhật cho ngài Du, cậu cũng không thể lái xe ba bánh đến Thượng Hải đón ngài Du tới nông thôn thăm thú được!

“Phụt.” Tô Tinh Thần vì tưởng tượng quá mức mà nở nụ cười.

Du Phong Hành không hiểu vì sao cậu cười, thế nhưng điều đó cũng không cản trở sếp Du lên tiếng được, bàn cho nốt đề tài sinh nhật, thấp giọng nói: “Tôi sinh ngày mười lăm tháng một.”

“Đó là ngày đẹp đó nha.” Tô Tinh Thần thốt lên.

Trêu chọc đến mức Du Phong Hành dùng ánh mắt chứa thâm ý nhìn cậu, suy nghĩ trong lòng tác động phần nào lên cách nói, mà hắn vừa nãy bị những lời này làm cảm động tới cay mũi.

Hai người cố gắng sưởi ấm cho nhau, đề tài cứ vậy mà kết thúc, Du Phong Hành lái xe đến phố mua sắm gần đó, xem như bù đắp cho hạng mục “Mua mua mua”, sau đó mang theo Tô Tiểu Thần vì thu hoạch kha khá nên mặt mày hớn hở quay về nhà.

Mãi tận khi đứng trong phòng tắm soi gương, Tô Tinh Thần mới đột nhiên ý thức được, hai túi đồ ăn vặt lớn kia là viên đạn bọc đường ngài Du dùng để dỗ cậu!

Nhất thời gió xuân trên mặt Tô Tinh Thần lập tức bị quét sạch sành sanh, biến thành gió mùa Tây Bắc, bay vù vù vào phòng ngủ tìm người.

Nhưng khi nhìn thấy dáng người đô con lộ rõ cả bắp thịt của ngài Du đang thay ga trải giường trong phòng ngủ thì lại run cầm cập.

“Đúng rồi, ngài Du, chúng ta quên mua chăn gối rồi.” Tô Tinh Thần đột nhiên nhớ ra.

Du Phong Hành quay đầu, vì Tô Tinh Thần vừa về đã lo soạn lại mớ đồ ăn vặt nên hắn đã tắm rửa cho sạch sẽ trước, trên người chỉ mặc một cái quần dài mỏng, vóc người cao to cường tráng như người mẫu gym trong sách giáo khoa, dù là cao hay thấp hơn một chút đều không hoàn mỹ nữa.

Có thể thấy cơ bụng căng bóng là thứ kích thích đôi mắt Tô Tinh Thần nhất, khiến cho cậu không rời mắt được.

“Ở đây có chăn gối rồi, mau qua đây ngủ.” Du Phong Hành vỗ vỗ đống chăn mềm mại mình vừa xếp xong, sẵn sàng đón oắt con tới hưởng thụ.

Tô Tinh Thần nghĩ lại cũng thấy đúng, cả buổi trưa chưa ngủ rồi, cần gì phải hành hạ giấc ngủ đêm nữa.

Cậu nghĩ thông suốt xong lập tức chạy qua.

Không thể không nói, giường ngài Du lớn thật.

Nếu như đang ngủ không may nằm mơ mà quấy phá, cũng không lo bị lăn xuống giường.

Tất nhiên Tô Tinh Thần không phải loại có tướng ngủ xấu, ngược lại cậu còn ngủ rất ngoan, chưa bao giờ động tay đá chân, cũng sẽ không nghiến răng, càng không nằm xiên vẹo.

Chẳng qua có thể do ban ngày ngủ hơi nhiều, Tô Tinh Thần ngửi được mùi sữa tắm xa lạ, vậy nên nằm đã lâu mà vẫn chưa ngủ được.

Người chưa ngủ được còn có Du Phong Hành bên cạnh.

Du Phong Hành nương theo ánh đèn bàn yếu ớt, dùng đuôi mắt lóe sáng liếc nhìn thanh niên tản ra hơi ấm kế bên.

Chung giường chung gối đối với hắn là một loại trải nghiệm kỳ diệu.

Phải biết rằng, ngài Du khi còn trẻ hẹn hò với người ta, tình nguyện cùng bạn gái lên thư viện đọc sách cũng không chịu làm chuyện thân mật với bạn gái, chứ đừng nói gì tới nằm chung một giường.

Sếp Du ngửi mùi sữa tắm giống với mình tản ra từ người đối phương, tầm mắt dò xét trên khuôn mặt non trẻ đầy sức sống, mang theo ý dò xét lãnh địa.

Thế nhưng sếp Du không ý thức được mấy chuyện nhỏ nhặt đó.

Hắn lẳng lặng thưởng thức một lát, cuối cùng đưa ra kết luận Tô Tiểu Thần quả nhiên là người ngoan nhất vũ trụ, quay người tắt đèn bàn, khiến cả căn phòng chìm vào đêm tối, giơ tay không thấy nổi năm ngón.

Nó có nghĩa là bọn họ phải nghiêm túc đi ngủ rồi.

Nửa tiếng sau.

Tô Tinh Thần lấy hết dũng khí, cơ thể bất an dưới lớp chăn giật giật, nghiêng sang bên Du Phong Hành, nhỏ giọng thầm thì: “Ngài Du ngủ chưa?”

Trong lòng Du Phong Hành hơi động, từ từ mở mắt trả lời: “Chưa.”

“Anh có muốn ăn khuya không?” Tô Tinh Thần vui vẻ vẽ đường cho ngài Du chạy.

“…”

Sếp Du bật đèn, vừa quay đầu nhìn là thấy ngay đôi mắt lấp lánh của Tô Tinh Thần, hiển nhiên không hề buồn ngủ.

Nửa tiếng sau, hai thân hình một cao lớn một mảnh khảnh ngồi trước bàn cơm, vùi đầu húp sồn sột mì hải sản vừa mới làm.

Hoàn thành phân đoạn không thể thiếu, Tô Tinh Thần lần nữa bò lên giường, rốt cuộc ôm chăn ngủ trong sung sướng.

Vừa không có cảm giác khó chịu khi tha hương nơi đất khách, vừa không phải câu nệ lễ nghi.

Có lẽ là do ngài Du quá thân với cậu, ngay cả ban nãy lúc đánh răng cũng rất tự nhiên bóp kem ra mới đưa bàn chải cho mình.

Tốt quá đi mất!

Tô Tinh Thần trong mơ chép chép miệng, phảng phất như mơ thấy tương lai đầy hạnh phúc.

Sáng hôm sau, khi Tô Tinh Thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã cảm giác như bị núi đè tới nghẹt thở.

Loại khó chịu này khiến cậu mở choàng mắt, phát hiện tầm mắt muốn mù luôn rồi!

Không biết từ khi nào mà vai của ngài Du đã che khuất mặt cậu, còn cậu thì như chiếc gối ôm hình người, bị thân hình cao lớn của ngài Du bọc lấy.

Đây chắc là nguyên nhân vì sao nghẹt thở đây.

Tô Tinh Thần rất dễ tính, vả lại cũng không bị gắt ngủ!

Chỉ đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Du Phong Hành: “Ngài Du ơi, trời sáng rồi, dậy thôi.”

Cậu phải lặp lại ba, bốn lần như học bài, người đàn ông đã tỉnh từ lâu nhưng không muốn động đậy mới chịu xoay người nằm thẳng, tha cho Tô Tinh Thần một con đường sống.

Tô Tinh Thần trốn vào phòng tắm xả lũ, thầm nghĩ, chẳng lẽ đến cả tướng ngủ của ngài Du cũng cuồng ngạo thế sao, cậu lo lắng cho bà xã tương lai của anh ta thật đấy.

Thanh niên tinh thần sảng khoái, rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị làm bữa sáng ngon miệng.

Bằng tay nghề của cậu, tùy tiện chọn bừa mấy thứ nguyên liệu trong tủ đông ra cũng có thể làm được món ăn thơm ngon mà chắc bụng.

Chờ Du Phong Hành hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ngửi thấy hương vị tỏa ra từ phòng bếp.

Cho tới nay, Tô Tinh Thần đều nấu cơm cho hắn ở một nơi hắn không nhìn thấy, mà hôm nay là lần đầu tiên cậu xuất hiện trong nhà bếp của hắn một cách chân thực.

Du Phong Hành không kịp nghĩ nhiều mà rời giường, đi tới nhà bếp xem thử có thật vậy hay không.

Thanh niên đeo tạp dề nấu cơm, sau khi nhìn thấy hắn thì nở nụ cười vui vẻ, nhưng mà thức ăn trong nồi vẫn đang nấu, cho nên đối phương chỉ nói một câu chào buổi sáng rồi tiếp tục quay đầu nấu nướng.

Tô Tinh Thần mà Du Phong Hành thấy lúc này không giống với ngày thường.

Tô Tinh Thần đứng trước mặt hắn bây giờ dường như không cần tới ai chăm sóc, rất độc lập.

Du Phong Hành trầm tư suy nghĩ, sau đó thu hồi tâm tư, tới nhà tắm rửa mặt.

Chờ hắn ra ngoài rồi, bữa sáng mà Tô Tinh Thần làm cũng vừa xong.

Là khoai tây cuộn đơn giản cùng canh rau!

“Ngại quá, hôm nay ngủ dậy hơi trễ, chỉ có thể làm đơn giản như vậy.” Tô Tinh Thần biết Du Phong Hành mỗi sáng đều rời nhà vào lúc chín giờ, cho nên không dám trì hoãn thời gian.

“Tô Tiểu Thần.” Du Phong Hành nhìn cậu, “Sao cậu vẫn khách khí như vậy?”

Nói xong liền kéo Tô Tinh Thần đến cạnh mình ép ngồi xuống, nâng tay gắp một cuộn khoai tây béo mập vào bát cho cậu: “Tuy rằng cậu thầm lặng làm nhiều chuyện cho tôi như vậy, nhưng tôi sẽ không nói cảm ơn cậu đâu.”

Bởi vì tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu, Du Phong Hành thầm nghĩ.

“Ừm…” Tô Tinh Thần ngẫm lại thì thấy cũng đúng.

Ngài Du thân thiết với cậu như thế, nếu còn khách khí nữa thì đúng là vô duyên.

Đặc biệt là tình cảm giữa mấy đứa con trai càng không cần phải phức tạp hóa lên, cứ hành động luôn mới là đạo lý.

“Anh cũng ăn đi.” Tô Tinh Thần cầm đũa gắp lại cho Du Phong Hành một cuộn khoai tây béo mập: “Cả canh nữa! Ăn đi!”

Sếp Du vòng tay qua bả vai cậu, thân thiết vỗ vỗ.

Tô Tiểu Thần thoải mái hưởng thụ sự quan tâm săn sóc, sếp Du càng trông càng thuận mắt, những cơn thèm thuốc lá vào buổi sáng thức giấc hôm nay cũng biến mất sạch.

Còn có giấc ngủ say nồng đêm qua, đây đều là những thứ mà Du Phong Hành không thể không tự hỏi.

Mãi cho tới hôm nay, hắn mới chính thức thừa nhận loài người là động vật quần cư.

Cũng thừa nhận con người tới một tuổi nào đó… nhất định sẽ hướng về cuộc sống gia đình.

“Ngài Du.” Tô Tinh Thần dọn dẹp bát đũa xong mà Du Phong Hành vẫn còn ở đó: “Anh mau thay quần áo đi, sắp muộn rồi đấy.”

Du Phong Hành tự động cắt đứt màn nghi vấn, một tay chống bàn, một tay bưng nước nói: “Không đi làm, mấy ngày nay sẽ đi chơi với cậu.”

*********************

Khoai tây cuộn:

cach-lam-mon-tom-cuon-khoai-tay-3

Canh rau:

hqdefault
Bình Luận (0)
Comment