*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong khoảnh khắc đó, phản ứng của Du Phong Hành cũng không tốt hơn Tô Tinh Thần bao nhiêu, hắn bị ba chữ của cô gái nọ làm cho ngây người.
Mãi tới khi bên tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Du Phong Hành mới nhận ra đây là tay Tô Tinh Thần, hắn lập tức nhíu mày lại.
Bởi vì ngón tay Tô Tinh Thần quá mức lạnh lẽo, thậm chí còn hơi run rẩy…
Du Phong Hành không nói hai lời, lập tức nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo kia, dùng bàn tay ấm áp của mình ôm lấy chúng: “Sao thế, đừng nghĩ lung tung.”
Hắn há miệng, muốn nói đây cũng không phải tật xấu gì lớn, không cần phải sợ, thế nhưng nghĩ lại một chút, hắn quyết định ôm chặt vai Tô Tiểu Thần, vô cùng thân mật bắt chuyện với đối phương: “Ngoan, đừng sợ, sư huynh yêu em mà.”
Mà thật ra Tô Tinh Thần không sợ bí mật của mình bị lộ ra làm mất mặt, chỉ là cậu… không ngờ Du Phong Hành lại dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.
Tuy rằng cậu biết, sư huynh đối tốt với cậu như vậy, chắc chắn không phải là loại người đó.
Mà sự thật chứng minh Du Phong Hành quả thật không phải.
Tô Tinh Thần nhất thời cảm động đến xót cả mũi, áp khuôn mặt trắng bệch vào lồng ngực sư huynh, đáng thương nói: “Sư huynh, em cũng yêu anh.”
Sau đó dùng hai tay ôm lấy sư huynh, ôm thật chặt!
Nam nhân bị cậu đùa giỡn lưu manh không kịp trở tay, trên khuôn mặt tuấn lãng hơi ngạc nhiên, nghi ngờ không thôi, thế nhưng không dám nghĩ bậy bạ tới phương diện kia.
Nhưng mà hắn lại bị chọc tới cục tức trong lòng, chỉ có thể dùng thêm sức ôm chặt đối phương, mạnh tay xoa nắn mấy lần: Đồ ranh con này, câu dẫn người khác quá đấy.
Du Phong Hành cắn răng, sờ lên mặt sư đệ xem cậu có khóc không.
Nhưng mà sờ tới sờ lui, tay hắn chỉ cảm nhận được mặt sư đệ thật cmn mềm quá.
“Sư huynh.” Âm thanh của Tô Tinh Thần mang theo chút giọng mũi làm nũng, quay đầu cọ vào lòng bàn tay dày rộng của sư huynh.
Cậu cảm thấy như vậy quá rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện bí mật không thể để ai biết.
“Nhóc con, kiên cường lên.” Ngài Du cũng nghĩ như vậy, dù sao quần tây rất mỏng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất(1).
Hai người có cùng suy nghĩ thả nhau ra, để lại ấn tượng cho đối phương là một thẳng nam thuần khiết.
Mà Tô Tinh Thần vẫn cảm thấy dược, dưới bầu không khí như vậy, da mặt mỏng manh bắt đầu nóng lên.
Ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn sư huynh cũng không còn nữa.
Cũng may, thần kinh của sư huynh kém nhạy như tất cả thẳng nam trong thiên hạ, không thể phát hiện người bên cạnh có biến hóa gì trong lòng được.
Không chừng khi nhìn cậu cúi đầu còn cảm thấy cậu đáng thương.
“Đừng buồn.” Đầu gối của ngài Du không nhìn ra xuân ý của sư đệ trúng đòn.
Hắn để lộ dáng vẻ bảo hộ đối với Tô Tinh Thần, nắm tay đối phương tiếp tục tiến lên.
Sắp đến buổi trưa, bèn rời khỏi trường học.
Lái xe đến một quán ăn Nhật Bản yên tĩnh, đóng cánh cửa phòng riêng: “Tới đây ngồi đi.” Du Phong Hành bày ra tư thế mau lại ngồi nói chuyện.
Thật ra Tô Tinh Thần đang phải chịu áp lực rất lớn.
Nhưng may thay, tâm tình cậu không xấu lắm.
Đồng thời cũng biết Du Phong Hành muốn hỏi gì.
Cậu ngẩng đầu nhìn lén, muốn nói lại thôi, thần sắc hơi do dự, cơ hồ cẩn thận từng li từng tí một: “Sư huynh, em bây giờ vẫn ổn.”
Thật đó.
Cậu nghĩ, có lẽ là ổn.
“Tôi không hỏi cái này.” Du Phong Hành nói, trong lòng ngứa ngáy muốn đốt một điếu thuốc, thế nhưng hắn che chở cho Tô Tiểu Thần như con, sao có thể để cậu gián tiếp hít khói thuốc được.
“Hả?” Tô Tinh Thần ngẩn ra, không hỏi cái này?
Thế hỏi cái nào?
Không phải là sư huynh đã phát hiện cậu gần đây hơi gay gay nên mất hứng đấy chứ…
Liền nghe sư huynh nói: “Bên trường sắp xếp cho tôi một phòng ký túc xá một người, bên trong rất rộng, chiều nay dẫn em đi xem thử, nếu em thích, chúng ta sẽ dọn vào ở.”
Dù sao nhà ở ngoài trường tuy không xa, nhưng vẫn sẽ có khoảng cách nhất định.
Du Phong Hành tính toán khoa của Tô Tinh Thần nằm ở nơi khá xa, cho nên cứ ở trong trường học sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Vậy à, được thôi.” Tô Tinh Thần cười nói.
Trong lòng vẫn đang nghĩ, quả nhiên sư huynh là thẳng nam, hy vọng sư huynh không phát hiện được gì.
Khoan, chờ đã…
Ký túc xá nghiên cứu sinh học tiến sĩ??
Tô Tinh Thần nói: “Sư huynh, anh muốn em ở chung trong ký túc xá của nghiên cứu sinh học tiến sĩ à?”
Có thấy kỳ quái không hả!
Người xung quanh sẽ nghĩ thế nào đây!
Trong lòng Tô Tinh Thần khóc thầm, đồ sư huynh đầu heo này, đúng là thẳng thắn.
“Có vấn đề gì à?” Ngài Du tỏ vẻ không quan tâm: “Nếu em sợ người xung quanh cười em ở ké ký túc xá, em cứ nói em là người thân của tôi là được.”
Tô Tinh Thần: …
Sợ là anh không biết thằng nhỏ này muốn làm người yêu của anh rồi.
Dãy ký túc xá nghiên cứu sinh tiến sĩ của đại học A có phòng ốc ngay ngắn, rộng rãi sáng sủa, tọa lạc ở vị trí Tây Nam góc vườn trường, xung quanh là cổng phụ, ra vào rất thuận tiện.
Khoảng cách đến giảng đường cũng không tính là xa, nếu như muốn ngủ nhiều hơn một chút cũng được, kiếm thêm chiếc xe đạp nữa là có thể đến đây ở thoải mái.
Chỉ là đồ đạc trong phòng hơi đơn sơ, vẫn cần bổ sung thêm một ít.
Mấy ngày khai giảng này, Tô Tinh Thần bận như con cù quay.
Lúc có lớp thì vui vẻ chạy đi học, lúc không có thì quay về chỉnh trang ký túc xá, biến nơi cậu sẽ ở cùng Du Phong Hành hai năm trở thành người nhìn người thích.
Mà muốn người nhìn người thích, nhất định phải có nồi niêu xoong chảo.
Lúc nào rảnh tay sẽ xuống bếp làm một bữa cơm, đây mới gọi là cuộc sống.
Mấy hôm nay Tô Tinh Thần luôn ra ra vào vào trong ký túc xá dành cho tiến sĩ, những người sống trong tầng một dường như đều đã gặp cậu.
Ai nhìn thấy cậu cũng đều nghi hoặc không thôi, mấy đứa nhỏ bây giờ đều trâu bò vậy à, tuổi nhỏ như vậy mà cũng học lấy bằng tiến sĩ??
Sau đó mới biết thằng nhóc này là sinh viên năm ba, ở nhờ ký túc xá người thân đang học tiến sĩ, vậy cũng không có gì lạ.
Hiện tại phòng ký túc xá đơn ở đại học A rất khó xin, mọi người rất tò mò, rốt cuộc người thân của Tô Tinh Thần là nhân vật trâu bò tới cỡ nào.
Mà lạ là vừa mới khai giảng được mấy ngày, Du Phong Hành đã bận tối mắt tối mũi, ra cửa một cái là đi cả ngày, cơ bản không lộ diện trong trường học.
Nếu như có trở về cũng đi làm việc với giảng viên hướng dẫn, có hôm đến cơm trưa cũng không ăn.
Tô Tinh Thần vừa mới khai giảng xong cũng không rảnh, phải qua khoảng một tuần mới thu xếp xong xuôi, có thể tranh thủ đưa bữa trưa qua cho sư huynh!
Trưa hôm nay cậu được tan tiết sớm, nhanh chóng đạp xe quay về ký túc xá, nấu một món là canh trứng,
Món còn lại là củ sen chua ngọt.
Nhìn chương trình học hôm nay, Tô Tinh Thần liền hỏi Du Phong Hành muốn ăn gì?
Du Phong Hành đã lâu chưa được ăn cơm Tô Tinh Thần nấu: “Tôi muốn ăn củ sen chua ngọt.”
Khi hắn nghe thấy câu hỏi, bốn chữ này cứ vậy mà tuôn ra trong đầu.
Nghe tên đầu heo nói vậy, Tô Tinh Thần trì độn haha đồng ý, trong đầu thầm hiện lên suy nghĩ kiều diễm.
Một món khác là gà kho nấm.
Tô Tinh Thần cho thêm chút nguyên liệu, thành phẩm có màu sắc tươi đẹp, mùi thơm nức mũi, có thể nói là bay khắp cả tòa ký túc xá tiến sĩ.
Khiến cho đám anh em phòng cách vách gáo lên ầm ĩ, là thằng khốn nào dám kho gà hả!
Thơm đến vậy!
Thậm chí có người còn mở cửa ra ngoài, muốn hỏi đây là thức ăn mua ở tiệm nào?
Kết quả chỉ ngửi được mùi thơm lưu lại trong hành lang, thật lâu vẫn chưa tiêu tán.
Tô Tinh Thần cầm theo hai chiếc hộp giữ nhiệt, lấy di động ra, nhìn xem vị trí sư huynh gửi cho cậu.
Là một nơi rất dễ tìm thấy, chỉ có điều các vị bên trong có vẻ đều đang bận rộn.
Tô Tinh Thần ngó từ cửa sổ trước vào trong xem xét vài lần, nhìn thấy sư huynh nhà cậu đang mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị, lại như hạc giữa bầy gà trong đám người, vô cùng dễ thấy.
Không khó nhìn ra, người xung quanh không quen thuộc với hắn lắm, thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm hắn vài lần theo bản năng.
Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là đang ngắm anh đẹp trai mà thôi!
Tô Tinh Thần bỗng thấy tự hào lây, thừa dịp Du Phong Hành nhìn sang thì vẫy vẫy móng vuốt nhỏ.
Vừa thấy Tô Tinh Thần đến, khuôn mặt nghiêm nghị của Du Phong Hành lật nhanh hơn lật bánh tráng, dưới sự kinh ngạc của những người xung quanh mà cười ấm áp như gió xuân, cuối cùng con trai cũng đến, ba ba sắp lòi cái đuôi sói to ra rồi.
“Vào đi.” Sếp Du thả đồ trong tay xuống, đứng lên đi tới cạnh cửa sổ trò chuyện với Tô Tinh Thần.
Tô Tinh Thần ngọt ngào gọi một tiếng: “Sư huynh.” Thế nhưng không định đi vào, chỉ đưa bữa trưa đến nhét vào tay sư huynh: “Anh mau nhân lúc nó còn nóng mà ăn đi, đừng để bị đói.”
Du Phong Hành lại nắm lấy hai tay của cậu: “Em ăn chưa?”
Bây giờ còn sớm, Tô Tinh Thần lắc đầu: “Em về mới ăn.”
Buổi chiều còn phải đi học, không có thời gian nói chuyện nhiều với sư huynh: “Anh mau vào đi.” Cậu xoa xoa tay Du Phong Hành, phát hiện người này sau khi đi học đã ăn mặc giản dị đi không ít, đồng hồ cũng không đeo, tóc tai lại càng bừa bộn.
Nhưng vẫn rất tuấn tú, đẹp trai tới mức khó chấp nhận nổi.
“Vậy em hôn sư huynh một cái đi.” Du Phong Hành đưa mặt tới gần.
Khuôn mặt Tô Tinh Thần nhất thời trở nên bối rối, nhưng không thể phủ nhận rằng, cậu thật sự rất muốn hôn nhẹ lên khuôn mặt đầy sức hấp dẫn này.
Nhìn xung quanh thấy không có ai, cậu nhanh chóng hôn một cái, hỏi như vậy đã được chưa, rút tay định đánh bài chuồn.
Kết quả Du Phong Hành tóm lại trả lễ, lập tức nâng mặt cậu, hôn trái phải hai lần: “Ngoan, mau về đi, cố học cho giỏi.”
Tâm tình thiếu nam như gió xuân của Tô Tinh Thần vì nửa câu sau mà ủ rũ trở lại, sư huynh thương cậu hôn cậu cũng chẳng khác nào cha cậu thương cậu hôn cậu.
“Em biết rồi.” Cậu nghiêm túc trả lời.
Đúng là đứa trẻ ngay thẳng thật thà, ngài Du nhìn bóng lưng gầy gò của Tô Tinh Thần nghĩ thầm.
“Ngài Du, kia là người nhà anh à?” Một nghiên cứu sinh tiến sĩ thấy bọn họ thân thiết như vậy, sau đó còn nhìn thấy hộp giữ ấm, vì vậy đoán mò.
“Ừ.” Du Phong Hành đối với người ngoài đều nói như vậy.
“Em trai tuấn tú quá, tương lai có tiềm năng đấy.” Người lên tiếng lần này vậy mà là giảng viên hướng dẫn: “Cao Vân, em vẫn chưa lớn tuổi lắm, có muốn làm quen chút không?”
Mọi người đều biết nữ tiến sĩ rất khó tìm được bạn trai, nếu trong lúc đi học mà chưa tìm được, vậy đi làm rồi lại càng khó.
Du Phong Hành nghe vậy, khuôn mặt già nua kéo dài như cái bơm, nói thẳng luôn với giảng viên hướng dẫn: “Em ấy còn nhỏ, trước khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ không cho em ấy hẹn hò.”
Mọi người cười haha, chọc ghẹo hắn vài câu, đề tài này liền bị bỏ qua.
Mặc dù thời đại này rồi vẫn còn tư tưởng muốn quản, quả thực đúng là rác rưởi.
Nhưng người ta quản trẻ con trong nhà, liên quan gì tới họ.
Tô Tinh Thần quay về ký túc xá, vừa mới mở cửa thì nghe thấy vị đại ca phòng bên nhô đầu ra, cười tươi rói hỏi cậu: “Này em trai, nói anh nghe, thức ăn ngoài em mua ở tiệm nào đấy?”
Tô Tinh Thần bối rối, thức ăn ngoài?
Cậu suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Em không gọi thức ăn ngoài, em tự mình nấu cơm.”
Người anh em phòng bên tuyệt vọng không thôi, lại chịu thêm một đống thương tích!
Bởi vì ở ngoài không bán, cho nên anh ta không có cơ hội ăn đồ ăn thơm như vậy.
“Ừm, anh đói bụng à?” Tô Tinh Thần không đành lòng nói: “Em nấu nhiều lắm, hay là múc cho anh một bát nhé?”
Người anh em phòng bên như được hồi sinh, dùng đôi mắt lóng lánh gật đầu: “Được được.”
Chỉ có thể nói là đối phương cũng khá đẹp trai, ngữ khí ôn hòa lễ phép, Tô Tinh Thần rất thích kết bạn với những người như thế.
Còn ngài Du vừa quen đã tỏ vẻ cay nghiệt chắc là ngoại lệ.
Mà thực ra ngài Du cũng là một người ấm áp mà.
************************
Chú thích:
(1) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: (不怕一万,就怕万一) Tục ngữ của Trung Quốc, ám chỉ không lo chuyện gì lớn xảy ra, chỉ lo một điều không may nằm trong 0,1% khả năng lại xảy ra đúng lúc.
Củ sen chua ngọt:
Canh trứng:
Gà kho nấm:
Lảm nhảm: Tui đổi xưng hô nhé, vì cả công lẫn thụ đều có ý với nhau rồi, chỉ chờ xác nhận nữa thôi:v