Lâm Hành Tri nghiêm mặt nói: "Về chuyện ôm nhầm con này, về sau có lẽ hai đứa sẽ còn phải nghe thêm không ít nhàn ngôn toái ngữ nữa, nhưng hai đứa phải nhớ một điều rằng, chuyện này ngoại trừ hai đứa ra, bất kỳ ai có liên quan cũng đều phải chịu trách nhiệm một phần trách nhiệm hết."Lâm Giai Hân ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Hành Tri, đời trước mọi người đều cảm thấy cô là tu hú chiếm tổ, là cô mắc nợ Trình Hi.Trình Hi học hành không tốt, đó là do Lâm Giai Hân chiếm dụng hoàn cảnh học tập đánh ra thuộc về Trình Hi.
Trình Hi tính tình không tốt, đó là bởi vì Trình Hi đã phải thay cô chịu đựng rất nhiều khổ cực trong ngôi nhà kia.
Tất cả những điều không tốt đều quy kết về một lý do, đó là bởi vì Trình Hi không được lớn lên trong ở nhà họ Lâm, nếu không có sự nhầm lẫn đó thì Trình Hi nhất định sẽ rất ưu tú, đa tài đa nghệ.Có một đoạn thời gian, Lâm Giai Hân cũng đã từng nghĩ như vậy.
Cô cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, thế nên ban đầu, cô luôn luôn nhượng bộ lùi bước.
Tất cả mọi người đều coi đó là điều đương nhiên, và cô càng bị những người khác bắt nạt nhiều hơn nữa.Lâm Hành Tri dùng ngữ khí kiên định mà nói: "Cả hai người các em đều vô tội."Trình Hi cắn môi, không nói gì.Lâm Giai Hân không muốn khóc, nhưng cô không thể kiềm chế được mà khóc mất rồi.
Chưa ai từng nói với cô như vậy cả, rằng đó không phải là lỗi của cô.Lâm Hành Tri nói: "Mặc dù anh không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng chuyện hai em bị ôm nhầm, bệnh viện có sai, nhân viên y tế có sai, cả nhà không thể kịp thời phát hiện ra cũng là có sai.
Chỉ có hai em là không sai, hai em đều là người bị hại."Mặc dù trong giấc mơ đó, Lâm Hành Tri đã nhìn thấy Trình Hi và Lâm Giai Hân làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng những chuyện đó vẫn chưa thể xác minh được là thật hay giả, nếu chúng là sự thật thì sao? Đều là những chuyện chưa phát sinh cả.Ít nhất vào lúc này, dù là Trình Hi hay là Lâm Giai Hân thì đều vô tội cả.
Kỳ thực, Lâm Hành Tri cũng không hiểu tại sao trong giấc mơ đó, dù là trước hay sau khi sống lại, hai người họ lại đều coi nhau như là kẻ thù lớn nhất mình nữa.Lâm Hành Tri thấy lúc này cả hai vẫn còn có thể nghe vào lời anh nói thì dừng một chút mới nói tiếp: "Hai ngày nay các em tự mình nghĩ kỹ đi, xem kế tiếp nên làm như thế nào."Lâm Hành Tri nói xong liền đứng dậy, đi lên thư phòng rồi rất nhanh ôm một thùng các tông đi ra, sau đó ở trước mặt mọi người, chia số tài liệu ôn tập trong đó ra thành hai phần, nói: "Anh đoán bây giờ cả hai đứa đều không có tâm trạng đến trường, thế thì học ở nhà ôn tập chương trình họ cấp ba cũng được.
Ba ngày sau anh sẽ đến kiểm tra, nếu không đủ tiêu chuẩn thì sẽ đi học lại từ lớp mười.”Trình Hi và Lâm Giai Hân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lâm Hành Tri, sau đó lại lia mắt nhìn hai chồng tài liệu ôn tập giống hệt nhau kia, ánh mắt cả hai có chút dại ra.Lâm Hành Tri nhìn vẻ mặt của cả hai, trong giọng nói cũng mang theo kinh ngạc, anh hỏi thẳng: “Chẳng lẽ hai em cho rằng bị ôm nhầm thì có thể không cần đi học, không cần thi đại học hay sao?”Cả Trình Hi và Lâm Giai Hân trong nhất thời đều như là biến thành người câm.
Sao các cô cứ cảm thấy chuyện ôm nhầm con từ miệng của Lâm Hành Tri nói ra giống như chỉ là chuyện râu ria không đáng kể, so với nó thì kỳ thi đại học càng quan trọng hơn?Kỳ thi tuyển sinh đại học rất quan trọng, nhưng đối với một gia đình như nhà họ Lâm, điều đó có thực sự quan trọng đến thế không?.