Dù sao Trình Hi vẫn còn là một cô bé, cảnh sát Trần cũng quan tâm đến tình huống của cô.
Thái độ của Lâm Hành Tri đối với Trình Hi luôn có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí giọng điệu của anh cũng có vẻ như đang bàn chuyện làm ăn, có điều anh ta cũng không thấy Lâm Hành Tri thân thiết hơn với Lâm Giai Hân là bao.
Chỉ là sau khi phát hiện Lâm Hành Tri dò hỏi về chuyện xảy ra với cha mẹ của Trình Hi, và cố ý tránh mặt Trình Hi và Lâm Giai Hân, thì rõ ràng là anh có suy xét đến cảm nhận của hai cô bé đó.
Anh ta cảm thấy có lẽ Lâm Hành Tri cũng không phải là người bất cận nhân tình đến vậy.Lâm Hành Tri nghe vậy thì nói: "Tôi không muốn thể hiện bất kỳ sự thiên vị nào trước mặt chúng.
Ngay cả khi hai người họ bị ôm nhầm, thì đó cũng không phải là vấn đề của chúng."Cảnh sát Trần thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết Trình Hi có oán hận với Lâm Giai Hân, thế nên anh ta sợ người nhà họ Lâm cũng bị ảnh hưởng theo: “Tôi xin mạo muội hỏi một câu, hai vợ chồng nhà họ Trình đã không còn nữa, sau khi có kết quả giám định…”Lâm Hành Tri không định nói ra dự định của mình: "Chờ khi nào có kết quả rồi hãy nói."Kỳ thật, trên đường trở về nhà cũ, Lâm Hành Tri đã nghĩ đủ loại khả năng, nếu thật sự là ôm nhầm con rồi, anh muốn xác nhận thái độ đối xử của ba mẹ Trình với Trình Hi lúc bọn họ còn sống là thế nào đã.Lâm Hành Tri cảm giác được cảnh sát Trần thực sự quan tâm đến hai cô bé, dù sao thì chúng vẫn chỉ mới là hai cô bé đang tuổi vị thành niên, vì vậy anh nói thêm một câu: "Tôi sẽ không bỏ mặc hai đứa chúng nó đâu."Cảnh sát Trần nghe vậy thì mỉm cười, ánh mắt càng thêm chân thành hơn.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Lâm Hành Tri, hai người mới rời khỏi thư phòng.Vừa đẩy cửa thư phòng ra là đã nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng chửi rủa ầm ĩ, Lâm Hành Tri khẽ cau mày, cảnh sát Trần cũng không ngờ là lại xảy ra chuyện như vậy.
Rõ rành là hai cô bé này mới lần đầu tiên gặp mặt nhau, sao quan hệ lại như nước với thế này.Lâm Hành Tri lạnh lùng nhìn cảnh tượng Trình Hi trong phòng khách chỉ vào Lâm Giai Hân mà gọi cô là kẻ lừa đảo cướp đoạt nhân sinh của người khác, mắng mỏ cô là cưu chiếm thước sà; mà Lâm Giai Hân chỉ ngồi trên ghế sô pha yếu ớt khóc thút thít, hết lần này đến lần khác nhìn qua mẹ Lâm nói lời xin lỗi, nhưng lời xin lỗi của cô càng như là thêm dầu vào lửa.
Hơn nữa, giọng điệu của mẹ Lâm cũng vô thức bắt đầu nghiêng về phía Lâm Giai Hân - người mà bà đã nuôi nấng hơn mười năm nay, khiến cho Trình Hi càng thêm trở nên nôn nóng hơn.Vài vị cảnh sát đã cố gắng khuyên bảo hai người họ, nhưng chẳng ai chịu nghe cả, bác Lưu đứng bên cạnh cũng khó mà can thiệp.Lâm Hành Tri nhìn về phía Trình Hi và Lâm Giai Hân, nói: "Đủ chưa?"Giọng anh cũng không lớn, lúc này Trình Hi vốn xúc động nên hoàn toàn không nghe thấy, nhưng khi Lâm Giai Hân nhìn thấy Lâm Hành Tri, cô liền khóc la: "Anh hai, em không muốn vậy đâu, em sẵn sàng nhường lại thân phận con gái nhà họ Lâm cho Trình Hi.
Chỉ là, chỉ là em luyến tiếc mọi người…”Trình Hi lạnh giọng nói: "Tao cần mày nhường chắc! Mọi thứ mày hưởng thụ hết thảy vốn đều là của tao! Mày cút ra khỏi nhà tao ngay!"Có điều Trình Hi cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Hành Tri, cô bé đứng tại chỗ với đôi mắt đỏ hoe.Lâm Hành Tri lạnh lùng lên tiếng: "Lâm Giai Hân, nếu hai đứa thật sự là ôm nhầm, vậy thì thân phận của Trình Hi vốn nên là con gái nhà họ Lâm, em không có tư cách nói từ nhường này đâu."Toàn bộ phòng khách đều trở nên yên tĩnh, đến cả Trình Hi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Hành Tri sẽ nói ra một điều như vậy.Lâm Hành Tri lại nhìn Trình Hi mà nói: "Trình Hi, cho dù em có là con gái của nhà họ Lâm đi nữa, thì nhà họ Lâm cũng không đến lượt em làm chủ, em không có tư cách đuổi bất cứ ai cả.".