Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi!

Chương 1

Lưu Xuân năm nay được 23 tuổi. Sinh ra trong một gia đình nghèo Lưu Xuân không được như những đứa trẻ khác là sẽ học đến nơi đến chốn. Lưu Xuân học xong cấp ba đã thi và đậu vào một trường đại học khá nổi tiếng nhưng vì tiền học phí đóng trong trường đại học quá đắt nên Lưu Xuân phải nghỉ học và đi làm thêm tại một quán ăn vặt. Gia cảnh đã nghèo nay phải nghèo hơn vì mẹ của Lưu Xuân lại sinh thêm một đứa em nữa có tên là Lưu Bảo Bảo. Bảo Bảo năm nay được ba tuổi, bà mẹ không còn khả năng nuôi dưỡng nữa nên Bảo Bảo phải sống với anh.

Buổi sáng hôm đó cũng như thường lệ Lưu Xuân vẫn siêng năng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Bảo Bảo. Bữa sáng hôm nay chỉ đơn giản là các món như: trứng ốp la và một ổ bánh mì dành cho Lưu Xuân còn cháo là của Bảo Bảo.

Nấu ăn xong xuôi cũng đã dọn ra bàn Lưu Xuân bước từ từ vào phòng thấy Bảo Bảo với vẻ mặt ngây thơ như chẳng biết gì mà ngủ. Nhìn dáng vẻ lúc này của Bảo Bảo Lưu Xuân chỉ ước rằng mình sẽ không bao giờ trưởng thành và mãi mãi là một đứa trẻ dưới vòng tay che chở của ba mẹ. Nhưng ước cũng chỉ là ước mà thôi chẳng ai mà không trưởng thành cả. Bảo Bảo bây giờ như thế sau này cũng phải lớn lên và lập gia đình. Lưu Xuân bước nhẹ đến bên Bảo Bảo rồi hôn một cái vào má của Bảo Bảo. Bảo Bảo bị đánh thức bởi nụ hôn của Lưu Xuân quay người lại nhìn một chút rồi cũng mở miệng ra nói:

“ Anh hai?”

Lưu Xuân lấy hai tay bế Bảo Bảo vữa bế vừa vỗ vỗ vào lưng:

“ Bảo Bảo à! Đùng ngủ nữa dậy ăn sáng với anh hai rồi anh dẫn Bảo Bảo đến nhà trẻ.”

Bảo Bảo dụi dụi mắt giọng yếu ớt nói:

“ Dạ.”

Đợi sau khi Bảo Bảo hết buồn ngủ Lưu Xuân mới bế Bảo Bảo ra ăn sáng. Lưu Xuân đặt Bảo Bảo xuống chiếc ghế mà bảo Bảo vẫn thường hay ngồi. Lúc đầu hai con mắt của Bảo bảo cứ híp lại nhưng sau khi ngửi được mùi thức ăn liền bật dậy ngồi với tư thế sẵn sàng để ăn.

Lưu Xuân bưng chén cháo đến bên Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy chén cháo liền xị mặt xuống bĩu môi:

“ Anh hai không có món mới sao ạ?”

Lưu Xuân đặt chén cháo lên bàn xoa xoa đầu Bảo Bảo nở nụ cười ấm áp nói:

“ Nghe lời anh, em mới ốm xong phải cần ăn cháo mới khỏe được.”

Rồi lấy cái muỗng múc một miếng cháo vừa thổi vừa đưa vào miệng của Bảo Bảo, ban đầu vì không muốn ăn Bảo Bảo cứ quay mặt qua lại để tránh muỗng cháo sau khi thấy lưu Xuân nhăn mặt Bảo Bảo liền há miệng ăn một miếng dù sao ăn vào cũng đâu có chết, vì anh hai mình sẽ cố gắng. Bảo bảo ăn xong cảm thấy khá ngon miệng rồi ăn tiếp muỗng thứ hai an muỗng thứ hai xong lại ăn tiếp muỗng thứ ba cứ như vậy vậy mà quất sạch chén cháo đến cả Lưu Xuân mà cũng thấy khá bất ngờ.

Ăn xong Bảo bảo đặt chén xuống bàn miệng thì liếm cháo còn dính trên miệng thấy Bảo bảo như vậy Lưu Xuân không thể nhịn liền cười, Bảo Bảo thấy anh hải cười mình liền nhăn mặt khó chịu:

“ Sao anh hai lại cười Bảo Bảo?”

Nhìn khuôn mặt ngây ngốc tứ giận Lưu Xuân chịu không nổi sự dễ thương của của Bảo Bảo nhào tới ôm lấy hôn loạn xạ lên mặt của Bảo Bảo:

“ Tại vì anh hai thấy Bảo Bảo quá dễ thương nên mới cười vậy thôi chứ anh hai không có ác ý gì đâu.”

Hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện được một lúc cũng đến 7h, Lưu Xuân dọn đống đồ ăn trên đặt hết vào kệ rửa chén định là lúc đi làm về sẽ rửa. Xử lý đóng chén bát xong Lưu Xuân ra khỏi phòng bếp định sẽ đi soạn cặp, thay quần áo cho Bảo Bảo rồi đưa Bảo Bảo đến nhà giữ trẻ. Không ngờ vừa mới bước ra khỏi thôi Lưu Xuân đã nhìn thấy Bảo Bảo đã mặc bộ quần áo mình soạn sẵn, trên vai đeo cái ba lô tự Bảo Bảo soạn đang đứng mang giày một cách không cần ai tới giúp.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lưu Xuân thấy Bảo Bảo tự làm vệ sinh cá nhân mà không cần sự giúp đỡ từ anh hai. Bảo Bảo mang giày xong cháy đến bên Lưu Xuân kéo kéo quần thúc giục:

“ Anh hai ơi! Đi thôi! Không Bảo Bảo sẽ bị trễ học đó!”
Bình Luận (0)
Comment