Đọc xong mẫu giấy Lưu Xuân nhìn thức ăn trên bàn tuy chỉ có vài món đơn giản thôi nhưng cũng đủ để làm cậu thấy hạnh phúc. Lưu Xuân để tờ giấy lại vị trí cũ sau đó gắp một miếng thịt cho vào miệng, miếng thịt mềm mềm kèm với nước sốt nên ngay khi bỏ vào miệng là tự động tan ra. Hương thơm của miếng thịt không mất đi mà vẫn còn lưu giữ trong khoang miệng của mình. Lưu Xuân phải công nhận rằng bạn trai của cậu quá dỗi tuyệt vời đi mà, nếu không phải là tổng giám đốc thì Lưu Xuân cứ ngỡ đối phương là đầu bếp luôn cũng có.
Ăn xong kim đồng hồ cũng chỉ đến số bảy, Lưu Xuân bắt tay vào dọn dẹp thức ăn trên bàn. Đồ ăn thừa thì cậu đem cho vào hộp rồi cất vào trong tủ lạnh. Chén bát bẩn thì Lưu Xuân đem đi rửa. Xong xuôi nhìn lại đồng hồ chỉ mới bảy giờ ba mươi phút. Lưu Xuân định bụng sẽ lên lầu đánh thức Bảo Bảo dậy, ai ngờ khi vừa ra khỏi bếp đã thấy Bảo Bảo hai tay đút vào trong túi quần, đang đứng đợi cậu rồi. Lưu Xuân khẽ bật cười, hỏi:
"Bảo Bảo đợi anh có lâu không?"
Bảo Bảo dường như nghe thấy anh hai gọi nên xoay về phía anh hai, cười:
"Không ạ."
Lưu Xuân xoa đầu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé, ra khỏi nhà Lưu Xuân lấy chìa khóa cửa lại sau đó dắt bé đến trường học. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Bảo Bảo kể là ở lớp vừa mới có học sinh chuyển đến. Cậu ấy tên là Hạo Nhiên, tuy bằng tuổi nhau nhưng cậu ấy lại cao hơn bé cả một cái đầu. Mặt mũi của Hạo Nhiên nhìn rất đẹp trai, từ xung quanh tỏa ra khí chất ngời ngời khiến ai cũng ghen tị. Cơ mà Hạo Nhiên đối với người khác rất lạnh lùng nhưng đối với Bảo Bảo lại rất dịu dàng nha, ở trường hễ ai ăn hiếp bé là Hạo Nhiên liền có mặt để giải cứu bé. Thậm chí còn không cho ai đụng vào người bé dù chỉ một sợi tóc. Vì Hạo Nhiên xuất thân từ một gia đình có tiếng nên không ai dám không nghe lời.
Nghe xong Lưu Xuân cũng thầm cảm ơn Hạo Nhiên, không ngờ đứa em trai ngốc này của cậu lại có một ngày được người khác bảo vệ. Đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã rất yếu, số lần phát bệnh đếm không xuể. Gia đình ngày này đều phù hộ cho bé, cũng rất may mắn là Bảo Bảo bây giờ đã khỏe mạnh trở lại rồi. Tuy nhiên vẫn không thể so với những đứa trẻ bình thường được, chỉ cần tắm lâu một chút thôi cũng đủ khiến bé bị cảm. Lưu Xuân bế Bảo Bảo lên hôn khắp người bé làm bé có chút nhột.
Đưa Bảo Bảo đến trường xong, Lưu Xuân nhanh chóng đến nơi làm việc, vừa đến nơi Lưu Xuân thấy có bốn người đàn ông mặc đồ đen đang đi vào trong quán. Linh tính mách bảo cậu có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Lưu Xuân không chần chừ nữa chạy nhanh đến quán ăn, không ngoài dự đoán của cậu bốn người đàn ông này đến để đòi nợ của chủ quán đây mà:
"Chủ của các người đâu rồi! Gọi ra đây cho tôi!"
Người đàn ông ở giữa lấy chân đạp cái ghế gần đó giọng hét lớn. Ba người đằng sau không ngừng đập phá đồ đạc trong quán. Nhân viên không một ai dám can ngăn vì sợ, Lưu Xuân đối diện với người đàn ông ở giữa cầu xin:
"Xin anh có gì chúng ta từ từ nói chuyện."
Người đàn ông đó không những không nghe mà còn đứng trước mặt cậu hét lớn:
"Tao không thích đó thì sao, cái tao cần là ông chủ của mày ra đây và giao tiền cho bọn này!"
Sau đó hắn dùng lực đẩy ngã Lưu Xuân:
"Nhãi ranh. Biến!"
Lưu Xuân bây giờ tức giận không nói nên lờ, cậu siết chặt tay lại không chần chừ tặng cho hắn một cú đấm:
"Thế thì tôi cũng không kiêng nể gì anh nữa."
Thấy máu chảy từ trong khoang miệng khiến gã đàn ông tức đến nỗi máu đã dồn lên tới não, gã không ngờ thằng oắt con này lại dám động tay động chân với hắn xem ra là muốn chui đầu vào hang cọp rồi. Vậy gã cũng không nhân nhượng nữa, gã đàn ông lấy con dao từ trong thắt lưng ra khoe khoang:
"Mày thấy đây là gì không? Nếu gương mặt này có một vết sẹo thì sao nhỉ?"
Lời nói của gã không hề làm cậu run sợ trái lại còn khiến cậu thấy thú vị. Không đợi gã ra tay trước cậu lại tặng thêm một cú đấm nữa vào bụng. Gã vì quá đau mà ngồi thụp xuống nhưng gã không bỏ cuộc, gã bắt lấy tay cậu kéo cậu vào người của gã rồi lấy dao chìa vào cổ Lưu Xuân. Nhân viên nữ trong quán hét toáng lên một số đã sợ đến nỗi khóc luôn rồi. Lưu Xuân không hề sợ hãi một chút nào, cậu lấy tay mình thúc một cái thật mạnh vào bụng của gã thoát ra rồi cậu lấy chân tặng thêm cho gã vài cái đạp nữa bây giờ nhìn gã trông rất thê thảm.
Đám đàn em vì quá khiếp sợ nên không dám đến gần, Lưu Xuân liếc từng người bẻ tay nói giọng khiêu khích:
"Ai muốn như hắn ta thì xin mời."
Cả đám đàn em nuốt nước bọt lắc đầu, hóa ra chỉ là một lũ gan như thỏ đế. Ông chủ sau khi chứng kiến hết tình tiết câu chuyện cuối cùng cũng xuất hiện. Gã đàn ông thấy ông liền ra giọng:
"Tôi giao hạn cho ông ba ngày nếu không trả đủ số nợ này thì coi chừng cái mạng già của ông đấy."
Đàn em đến đỡ gã lên trước khi đi gã còn liếc Lưu Xuân nữa, không ngờ thằng nhãi này lại mạnh như vậy. Gã sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng đâu. Sau khi bốn người họ rời khỏi quán mọi người trong quán đều ôm lấy nhau mà vui mừng, họ còn khen Lưu Xuân rất nhiều vì nhờ có cậu mà quán không làm sao cả. Ông chủ cũng đến và cảm ơn cậu rất nhiều:
"Cảm ơn cháu rất nhiều vì đã giúp quán của ông"
Lưu Xuân đúng là ân nhân của quán ông mà!