Hai tòa đại trận nằm ngang giữa sườn núi.
Một cái là Hộ Sơn Bắc Đẩu trận, dùng để tạo lá chắn bảo vệ núi.
Một cái là Tụ Linh Thái Sơn trận, dùng để hấp thụ linh khí trong trời đất dẫn về Thiên Sơn.
Giờ đây cỏ dại nơi này mọc thành cụm, rách nát hoang phế, mất hết linh lực.
Khó trách bây giờ Thiên Sơn lại trở thành một ngọn núi hoang vu, hóa ra là do hai đại trận này thiếu linh lực vận chuyển.
Hai đại trận này do Thiên Tôn đạo nhân, Tổ sư gia khai sáng ra một phái Thiên Sơn này xây dựng, một cao thủ Kiếp Thần Cảnh.
Tiếc rằng từ sau khi Tổ sư gia qua đời, đệ tử không có ai bay lên được cảnh giới ấy, truyền thừa đến nay chỉ còn vài người, cuối cùng cũng không thể cung cấp linh lực cho hai đại trận này được nữa.
Từ Trường Phúc cũng nghĩ tới chuyện tích lũy tài nguyên, khởi động lại đại trận. Đáng tiếc không có nhiều linh thạch và linh lực nên chỉ có thể ngưng tụ được một tấm chắn mỏng manh.
Mà lá chắn này đã bị U Tiên Môn phá vỡ.
Nếu muốn mở lại hai đại trận này một lần nữa, vậy cần phải đưa vào số lượng lớn linh thạch, hoặc là không ngừng đưa linh lực trong cơ thể vào.
Hay là lại dùng một tấm Kim Thần Cảnh nhỉ?
Nhưng cái thẻ này chỉ có tác dụng trong vòng mười năm phút, còn không biết có mở được đại trận này không.
Hơn nữa U Tiên Môn và Thiên Nguyên Tông sắp đánh tới cửa, anh còn phải dùng mấy cái thẻ này bảo vệ núi nữa.
Cái thẻ Kim Thần Cảnh này là bùa giữ mạng đấy, không đến giây phút quan trọng không thể sử dụng dễ dàng như vậy được.
Cứ từ từ đã.
Quay về Tử Lăng Các.
Vào phòng, Phương Lãng nhìn cũng không thèm nhìn cái chức năng rút thẻ. Anh trực tiếp click mở khu vực bảo vật trong giao diện hệ thống, dùng hai mươi nghìn Đạo Điểm đổi lấy Cửu Dương Đỉnh.
Có Cửu Dương Đỉnh rồi sau này sẽ không phải lo lắng chuyện đan dược nữa.
Phương Lãng tao dựa vào mày làm giàu đấy nhé!
Ơ?
Từ từ.
Còn thừa 1510 Đạo Điểm.
Hay là...
Anh xin thề, đây là lần cuối cùng.
15 lần rút.
【 Chúc bạn may mắn lần sau! 】
【 Chúc may mắn lần sau! 】
【 May mắn lần sau! 】
【 Lần sau! 】
【! 】
【】
.
Phương Lãng thở dài, anh không chút hy vọng rút ra tấm cuối cùng.
【 Thẻ Trú Nhan, tác dụng: Giống như thuật trú nhan, làm ký chủ khôi phục diện mạo lúc trẻ. 】
“Ý...” Hai mắt Phương Lãng sáng rực lên, thẻ này xịn đó.
Có nó là có thể trở lại lúc anh đẹp trai nhất rồi.!
Anh khẽ suy nghĩ trong đầu, tấm thẻ rách nát, lại không có bất cứ cảm giác gì.
Cho đến khi anh cầm gương lên....
Ôi, người đàn ông có khuôn mặt tuyệt vời trong gương này là anh đó sao?
Mày kiếm này, mắt sáng này, phong thái này.. Đặc biệt là cái khí chất, có thể nói là tựa như thần tiên hạ phàm, đẹp không gì sánh bằng.
Cái khuôn mặt này...
Khó trách Từ Trường Phúc nhát gan sợ phiền phức này có thể lên làm chưởng môn phái Thiên Sơn. Hóa ra là dựa vào nhan sắc chống lưng.
Chỉ cần đứng im với cái khuôn mặt này thôi đã thấy đầy khí thế của chưởng môn của một môn phái tu tiên rồi.
Khó trách những sư huynh, sư đệ có tu vi cao hơn mà vẫn thua, vì không đẹp đó, cho nên sư phụ mới ít khi dẫn ra ngoài.
Thế cho nên khi có bất cứ bữa tiệc lớn hay nhỏ nào, sư phụ cũng chỉ dẫn một mình Từ Trường Phúc ra ngoài để giữ thể diện.
Dần dần, anh cũng thành chưởng môn trong suy nghĩ mọi người.
Sau khi sư phụ về trời, các sư huynh, sư đệ không phục, cộng thêm chuyện linh khí ngày càng khô kiệt, nên họ đã dẫn theo đệ tử của mình đi tới nơi khác tự lập môn phái.
Từ đây, Từ Trường Phúc trở thành người cô đơn.
Phương Lãng say mê nhìn cái người khí chất không tầm thường trong gương rồi chỉ lẩm bẩm một câu: “Thắng cũng đẹp trai mà thua cũng phải đẹp trai.”
Đi ra Tử Lăng Các ngắm nhìn mây trắng phía chân trời, anh cảm thấy dường như những đám mây đó cũng biến thành chữ "đẹp trai".
....
Chạng vạng, Ân Thiên Minh ngự không trở về, thắng lợi trở về.
Khi hắn đi vào điện Tử Lăng và nhìn thấy Phương Lãng, hắn khiếp sợ.
Nghe thấy đại sư huynh hô to, Hiên Viên Thành ở ngay bên cạnh điện Tử Lăng lập tức cầm theo thanh giáo dài, dẫn theo Diệp Bình và Lâm Tiểu Lực chạy tới đây.
“Yêu nghiệt phương nào, dám xông vào điện Tử Lăng!”
Hiên Viên Thành đi đầu tiên, vừa bước vào thì thanh giáo trong tay đã rơi xuống đất, còn cậu đứng ngây người.
Vẻ mặt của Diệp Bình và Lâm Tiểu Lực cũng đều kinh ngạc.
Vị nam tử khí chất không giống người thường, phượng biểu long tư này thật sự là sư phụ của cậu á?!
Phương Lãng khoanh tay đứng trên đại điện, phong độ nhẹ nhàng, khí chất lại càng có một không hai. Không cần ngôn ngữ, chỉ cần nhìn thôi đã làm người cảm thấy như đang tắm mình trong làn gió xuân. Tựa như người vừa bước từ trong tranh ra vậy.
Nhìn bọn họ trợn mắt há hốc mồm, Phương Lãng chỉ nhàn nhạt nói: “Vi sư chỉ sử dụng một chút thuật Trú Nhan, cần gì phải ngạc nhiên đến vậy.”
“Thuật Trú Nhan?” Hiên Viên Thành nghe vậy mới lấy lại tinh thần, “Nhưng đây là dùng một chút ạ?”
“Sư phụ, thuật Trú Nhan của ngài chắc chắn đã luyện đến cực hạn, không một ai có thể địch nổi. Tới cảnh giới Thiên Địa Tạo Hóa, như vậy mới có thể cải lão hoàn đồng, khôi phục phong thái lúc trẻ.”
Thuật Trú Nhan cũng được chia làm nhiều cảnh giới. Bình thường chỉ trẻ ra vài chục tuổi, nhưng người có thể làm được như sư phụ thì phải đếm trên đầu ngón tay.
Ân Thiên Minh tán thưởng nói: “Hay sư phụ chính là Nhan Đế trong truyền thuyết! Thế gian này vậy mà lại có người có thể luyện thuật Trú Nhan tới cảnh giới này, đệ tử bái phục.”
Ân Thiên Minh lại bái thêm một lần, trong lòng cảm thấy sùng kính (tôn sùng + kính trọng) không nói nên lời.
“Nhan Đế?”
“Vi sư rất thích cách gọi này.”
Phương Lãng nghiêm mặt nói: “Thôi được rồi, nói tới chuyện chính. Nguyên liệu luyện đan con mua thế nào rồi?”
Ân Thiên Minh bước tới rồi khom người dâng túi Càn Khôn bằng hai tay lên: “Dựa theo sự chỉ bảo của sư phụ, 3000 linh thạch tổng cộng mua được 100 phần nguyên liệu.”
“Rất tốt.” Phương Lãng cầm lấy túi, lòng tràn đầy vui mừng, đại đệ tử vẫn là người làm anh hài lòng nhất.
Ngay sau đó, Phương Lãng khẽ phất tay áo dài, một thanh bảo kiếm linh khí bức người lập tức xuất hiện trên tay Ân Thiên Minh.
Thanh bảo kiếm này, kiếm phong bức người, linh khí xung quanh liên tục chuyển động.
Vừa xuất hiện đã làm nhiệt độ trong đại điện giảm xuống mấy lần.
“Đây là?”
Ân Thiên Minh còn đang ngạc nhiên thì Hiên Viên Thành đứng bên cạnh đã khiếp sợ tới tột đỉnh.
Nhìn từ cách linh khí dao động xung quanh thanh kiếm này, đây tuyệt đối là Thần Khí uy lực làm người kinh sợ đó!
Không ngờ đại sư huynh chỉ đi ra ngoài mua nguyên liệu thôi mà sư phụ đã tặng cho Thần Khí. Nếu biết sớm, chắc chắn ta sẽ mặt dày mày dạn, ôm đùi sư phụ cầu xin sư phụ cho mình đi mua sắm.
Phương Lãng bình tĩnh nói: “Linh Khí này gọi là kiếm Bá Vương, vũ khí địa giai, có uy lực vô cùng lớn. Minh Nhi, con am hiểu dùng kiếm nên vi sư tặng nó cho con. Hy vọng con đừng phụ tấm lòng của ta.”
“Vâng thưa sư phụ!” Ân Thiên Minh cực kỳ mừng rỡ, cầm lấy vũ khí yêu thích không buông tay.
Có thanh vũ khí địa giai này, chiến lực của hắn sẽ tăng lên gấp đôi!
Lúc này, Hiên Viên Thành đứng bên cạnh âm thầm thề trong lòng. Lần sau sư phụ có chuyện gì, ta nhất định phải tranh làm mới được!
Diệp Bình đứng cuối hàng đã khiếp sợ không khép được miệng, địa địa địa.... giai đó, nhà họ Diệp của cậu cũng coi như là một thế gia tu tiên. Nhưng vũ khí mạnh nhất trong tộc cũng chỉ là huyền giai, mà chỉ có tộc trưởng được sử dụng.
Nhưng sư phụ.. Ánh mắt của ngài ấy, giống như loại vũ khí địa giai này cũng chỉ là vật bình thường vậy..
Hóa ra đây mới là tu tiên, bản thân cậu trước kia giống như ếch ngồi đáy giếng. Cho đến hôm nay mới coi như biết thêm kiến thức.
Từ nay về sau, ta nhất định cố gắng hầu hạ sư phụ, cố gắng tu luyện, tranh thủ một ngày nào đó cũng sẽ nhận được sự ưu ái của sư phụ như đại sư huynh!
Lâm Tiểu Lực đứng bên cạnh cậu cũng có cùng một cảm nhận. Tuy cậu ấy căn bản không biết cái gì là địa giai hay không địa giai. Nhưng từ vẻ mặt của các sư huynh, cậu ấy cũng biết nó nhất định là pháp bảo cực kỳ lợi hại.
Không hổ là sư phụ.
Sư phụ thật sự quá lợi hại rồi, ta nhất định phải chăm chỉ, cố gắng, làm sư phụ nở mày nở mặt.
【 Tích, Ân Thiên Minh may mắn +10】
【 Tích, Hiên Viên Thành trung thành +5】
【 Tích, Lâm Tiểu Lực trung thành +10】
【 Tích, Diệp Bình trung thành +10】
【 Nhận được 3500 Đạo Điểm 】
Phương Lãng vừa lòng gật đầu, bây giờ bốn đồ đệ này coi như đều trung thành với anh.
Mở thông tin.
【 Ân Thiên Minh trung thành 92 điểm, Hiên Viên Thành 90 điểm, Lâm Tiểu Lực 90 điểm, Diệp Bình 80 điểm 】
Chỉ số của bốn đồ đệ đều cao, nhưng hình như từ 90 điểm trở lên đều rất khó tăng thêm.
“Các con ra ngoài đi. Vi sư chuẩn bị về các luyện đan.”
“Vâng sư phụ.”
Lâm Tiểu Lực: “Sư phụ lên đường bình an.”
Hiên Viên Thành cốc vào đầu cậu ấy một cái làm Lâm Tiểu Lực đau suýt chảy nước mắt.
“Có biết cách nói chuyện không thế. Cái gì mà lên đường bình an, phải nói là cung tiễn sư phụ.”
“Vâng, nhị sư huynh.” Lâm Tiểu Lực tủi thân nói.
...
Trong Tử Lăng Các.
Phương Lãng gọi Cửu Dương Đỉnh ra.
Cửu Dương Đỉnh có màu vàng kim, xung quanh có chín con rồng, thoạt nhìn vô cùng khí phách, sặc sỡ loá mắt.
Chỉ nhìn tạo hình thôi cũng biết nó chắc chắn là Thánh Khí.
Đan dược nhất phẩm có 100% xác suất thành công đấy nhé.
Sau này, chỉ cần dựa vào cái Cửu Dương Đỉnh này là phái Thiên Sơn của anh sẽ không ngừng có linh thạch bay vào.
Đây là bước đặt nền móng cơ sở kinh tế cho Thiên Sơn, cũng là bước đi quan trọng để phát triển môn phái.
Bước đi này chỉ là một bước nhỏ của anh, nhưng lại là một bước đi nhanh của Thiên Sơn.
Phương Lãng dốc 100 phần nguyên liệu vào trong Cửu Dương Đỉnh.
Suy nghĩ trong đầu.
Chỉ thấy trong đỉnh tự bốc cháy nghiệp hỏa hừng hực.
Bắt đầu luyện đan!
Hai tiếng sau.
Từng viên từng viên linh khí đan rơi ra từ khe lõm của Cửu Dương Đỉnh.
Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên....
Một mùi hương mồng đậm không ngừng bay ra từ trong Tử Lăng Các.
Ân Thiên Minh, Hiên Viên Thành và hai người còn lại đều chạy tới trước cửa Tử Lăng Các.
Mùi hương này!
Đan dược của sư phụ nhất định đã thành công!
Không ngờ sư phụ vậy mà lại có kỹ năng che giấu!
Quá làm người chấn động!
...
Một trăm viên!
Một viên linh khí đan trị giá 500 linh thạch, một trăm viên chính là....
Một nhân năm bằng năm, ba bảy hai mốt...
Năm mươi nghìn linh thạch!
Tương đương với 500 viên linh tinh.
Hơn 3000 linh thạch xoay người, được nhân lên gấp bội.
Lợi nhuận kếch xù, lợi nhuận kếch xù.
Thiên Sơn được cứu rồi.
Đi ra Tử Lăng Các, cầm túi Càn Khôn ra.
Phương Lãng còn chưa kịp mở miệng thì Hiên Viên Thành đã nhanh tay lập tức bước tới bái.
“Sư phụ có chuyên gì cứ phân phó, đệ tử nhất định làm thỏa đáng.”
Phương Lãng vừa lòng gật gật đầu, lần này anh cũng định để Hiên Viên Thành ra ngoài làm việc.
Mua bán đồ vật cần phải biết trả giá và nâng giá, mà phương diện này chỉ có nhị đồ đệ tương đối được lòng anh.
“Thành Nhi, trong đây có một trăm viên linh khí đan.”
“Một trăm viên?!”
Hiên Viên Thành bị dọa choáng váng, sư phụ luyện thành công cả 100 phần nguyên liệu mà đại sư huynh mua về??!!
Cho dù tất cả luyện đan sư trên Địa Vực Đông Phúc cộng lại cũng không bằng sư phụ.
Luyện đan thành công 100%, sư phụ đã trở thành luyện đan sư đứng đầu Thánh Vực Đông Phúc, không gì sánh nổi!
Phương Lãng nói tiếp: “Các con mỗi đứa lấy mười viên, cũng đủ để tu luyện một thời gian, dư lại thì bán hết đi.”
“Sau khi bán xong thì dùng tất cả linh thạch bán được để mua nguyên liệu, vẫn câu nói cũ.”
Hiên Viên Thành vội vàng nói: “Không tiêu hết linh thạch, tuyệt không trở về.”
Phương Lãng vừa lòng gật đầu: “Ừm, không sai.”
Hiên Viên Thành cầm lấy túi Càn Khôn rồi hỏi: “Sư phụ, làm xong chuyện lần này, có thể cho con một thanh vũ khí để chơi không?”
Phương Lãng xụ mặt nói: “Làm việc thì làm việc, đừng móc nối với khen thưởng. Chẳng lẽ vi sư không cho con vũ khí thì con sẽ không làm việc à?”
“Không dám không dám.” Hiên Viên Thành lo lắng liên tục khom người bái.
Phương Lãng liếc nhìn bốn người: “Cho các con loại vũ khí nào, khi nào cho, vi sư đều đã suy nghĩ xong. Lại đoán già đoán non tâm tư của vi sư một lần nữa, cẩn thận ta đánh mông.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ.” Mọi người bái.
Phương Lãng: “Đi đi, đi sớm về sớm. Thành Nhi, sau này vi sư sẽ tặng cho con một thanh giáo tốt.”
“Vâng!”
Hiên Viên Thành vui sướng, ngay sau đó ngự không bay ra điện Tử Lăng.