*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Dương Chí vừa nghiêng đầu đã thấy người đàn ông hơn 30 tuổi cúi người lẽo đẽo theo sau một thanh niên ngoài 20 tuổi, nom như một bạn nhỏ mắc lỗi, mặt toát lên vẻ ‘về nhà bị mắng’ đầy đáng thương.
Anh vuốt mặt, ngừng lại tiếng cười cực kì thiếu nghĩa khí, đội trưởng, anh cũng có ngày hôm nay.
Phong Bắc định chừng nào xong việc sẽ lái xe xuyên đêm về lại thành phố A, không muốn kiếm chỗ nào qua đêm trong thị trấn, mà người đến rồi, cũng bị bắt quả tang tại trận rồi, anh bây giờ chính là lợn chết không sợ nước sôi, dứt khoát dẫn người vào khách sạn gần đó.
Dọc đường Cao Nhiên không nói câu nào, cũng không phát ra lấy một âm thanh, mặt cũng chẳng có chút biểu cảm gì hết.
Phong Bắc không dám nhìn cậu, sợ muốn chết.
Thuê phòng, quẹt thẻ vào, đóng cửa, khóa lại, Phong Bắc lặng lẽ làm xong một loạt động tác liền mặt dày ôm lấy thanh niên từ phía sau.
Cao Nhiên nói, “Buông ra.”
Phong Bắc vòng lấy eo cậu, siết thật chặt, “Anh không.”
Cao Nhiên đẩy cánh tay trên eo, “Buông ra!”
Phong Bắc không chỉ chơi xấu mà còn nhõng nhẽo, “Không muốn mà.”
Bình thường Cao Nhiên sẽ chiều chuộng mà sờ sờ ôm ôm một chút, sau đó làm một phát, lúc này chỉ có một thân hơi lạnh, “Anh có buông hay không?”
Phong Bắc khom lưng, gác cằm lên bả vai thanh niên, nom y như con gấu chó lớn nằm nhoài trên lưng cậu.
Cao Nhiên không phí lời, dứt khoát nắm lấy ngón tay cái của anh vặn lên trên.
Phong Bắc rú lên thảm thiết một cách cực kỳ quá lố, “Em giết chồng rồi.”
Cao Nhiên cười lạnh, “Ha.”
Phong Bắc rùng mình một cái, theo bản năng thả hai tay ra, lùi về sau hai bước đứng dựa vào tường, tỏ vẻ ‘anh biết sai rồi’.
Cao Nhiên nhả ra từng chữ một, “Lừa em.”
Phong Bắc không lên tiếng, tri thức lý thuyết và thực chiến đều nói cho anh hay, lúc này tuyệt đối không nên tranh luận, chỉ cần nghe là được rồi.
Cao Nhiên vào gian phòng tìm điều khiển từ xa mở điều hòa lên, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, cậu quát khẽ, “Đứng đó!”
Phong Bắc đứng trở lại.
Điều hòa thổi ra gió nóng, nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, Cao Nhiên cởi áo khoác lông vũ ngồi lên ghế, cũng không nói gì, chỉ híp mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên tường.
Phong Bắc nuốt ngụm nước bọt, “Báo cáo lãnh đạo, anh toát mồ hôi, có thể cởi áo khoác ra không ạ?”
Cao Nhiên không đáp.
Phong Bắc kéo phéc mơ tuya áo xuống.
Cao Nhiên nhướn mắt, “Toát mồ hôi rồi còn cởi cái gì mà cởi, cảm lạnh thì lại khổ ra, mặc đấy.”
Nói xong cậu cũng muốn đánh mình ghê, đây hoàn toàn chỉ là thói quen mà thôi.
Thói quen này xuất hiện thật không đúng lúc, làm yếu đi uy nghiêm chủ gia đình của Cao Nhiên rất nhiều, cậu nuốt một ngụm máu xuống, khóe miệng giật nhẹ với biên độ khó có thể phát hiện.
Phong Bắc thầm hí hửng, mặt thì tỏ ra lấy lòng, “Nghe lời lãnh đạo ạ.”
Cao Nhiên nghiêm mặt lại, “Có phải anh cần nói với em cái gì không?”
Phong Bắc khụ khụ hai tiếng hắng giọng, “Việc của Trần Thư Lâm là anh không đúng, sáng nay anh không nên lừa em, đẩy em đi.”
Cao Nhiên nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai từ, “Đần độn.”
“Vâng vâng vâng, anh đần độn, anh tự cho là đúng,” Phong Bắc tơn tớn sáp lại, nịnh cứ phải gọi là tiếng nào vang tiếng nấy, “Vợ anh thông minh nhường nào cơ chứ, y như con giun trong bụng anh vậy, chút mẹo vặt của anh hoàn toàn chẳng đáng để mắt, lấy ra dùng còn ngại mất mặt cơ.”
Anh ngồi xổm xuống nắm chặt tay thanh niên, “Vợ à, cái đó, không phải anh bảo em là con giun đũa, đấy chỉ là ví dụ thôi, so sánh ấy mà, em biết đấy, từ bổ nghĩa thôi.”
Cao Nhiên rụt tay về.
Phong Bắc lại nắm lấy lần nữa, anh cúi đầu, đôi môi mơn trớn lên tay thanh niên, “Đừng giận, lần này là lỗi của anh, anh xin lỗi em, tuyệt đối thành tâm.”
Tầm mắt Cao Nhiên rơi lên nếp nhăn giữa chân mày người đàn ông, “Năm 2007 đời trước không có chuyện lớn gì, sao năm 2007 đời này vừa bắt đầu đã có việc lớn thế này cơ chứ?”
Phong Bắc thấp giọng nói cho cậu nghe, “Năm 2007 đời trước chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới, năm 2007 đời này, em làm vợ anh 8 tháng lẻ 21 ngày rồi.”
Cao Nhiên dựa lưng lên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, “Đúng nhỉ, không giống nhau.”
Phong Bắc đứng dậy khom người hôn nhẹ lên khóe môi cậu, “Nghe lời anh, tắm rồi lên giường ngủ, đừng nghĩ gì hết, cái gì đến rồi sẽ đến.”
Cao Nhiên dịch tầm mắt từ trần nhà xuống gương mặt người đàn ông, “Tối nay em không muốn ngủ với anh.”
Phong Bắc cau mày, “Thế anh phải làm sao bây giờ? Ban đêm xuống đến gần -10 độ đấy, em muốn anh ngủ ngoài đường ư?”
Cao Nhiên vỗ vỗ mặt anh, “Tự thuê một căn phòng khác đi.”
Phong Bắc mở mắt nói bừa, “Anh chỉ cầm theo ít tiền thôi, vừa nãy đặt phòng lấy ra đặt cọc hết rồi.”
Cao Nhiên quen tay thò vào trong áo khoác người đàn ông, sờ lên cái túi chỗ ngực áo, rút ví da ra, ra hiệu cho anh nhìn một xấp toàn tờ màu đỏ.
Phong Bắc, “…”
Cao Nhiên đá giày ra chui vào trong chăn.
Phong Bắc ngồi ở bên giường, thở dài, “Anh ở đây với em.”
“Không cần, em muốn ở một mình.” Cao Nhiên trùm chăn qua đầu.
Phong Bắc cẩn thận từng bước rời khỏi phòng, anh vỗ vỗ mặt, đi qua đi lại trước cửa phòng.
Biết rõ người ở trong tại sao lại thấy nôn nóng bất an, Phong Bắc lại chẳng biết làm thế nào, lời an ủi đã nghĩ xong xuôi, bâng khuâng ở bên mép vài lần rồi lại nuốt xuống.
Hôm sau Cao Nhiên không đến cục cảnh sát gặp Trần Thư Lâm, cũng chưa gọi điện thoại cho Giả Soái, cậu đi thành phố M công tác, như thể một đêm trôi qua, tất cả cõi lòng hỗn loạn đã được vuốt lại hoàn chỉnh.
Hai hôm sau Phong Bắc mới gặp lại Cao Nhiên, dáng vẻ phơi nắng phơi gió, mặt đầy mệt mỏi, trên người vẫn mặc bộ quần áo lúc về thị trấn đầy nếp nhăn, cả người thoạt trông hơi tiều tụy.
Gầy rồi, tim Phong Bắc thịch một tiếng.
Cao Nhiên nộp báo cáo cho Phong Bắc xong liền về nhà ngủ, suốt quá trình không nói một lời.
Chuyện vụ án đều có trong báo cáo, đứa bé mất tích đã được tìm thấy, bậc cha mẹ sơ ý cũng đã bị trách mắng một hồi.
Phong Bắc xem báo cáo xong, liên lạc với đồn cảnh sát thành phố M yêu cầu tiếp nhận công tác phía sau vụ án, anh ngồi trước bàn suy nghĩ một lúc, bấm gọi một chuỗi số, “Chú Cao, cháu là Phong Bắc đây, là việc của Cao Nhiên ạ, xin chú đừng vội cúp máy.”
Cao Kiến Quân lớn giọng quát, “Ngày đó tôi đã nói với cậu thế nào rồi? Cậu đưa nó đi thì chuyện của nó từ nay về sau cậu chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến chúng tôi.”
Phong Bắc nói, “Cao Nhiên hai ngày nay không để ý đến cháu rồi.”
Cao Kiến Quân cúp điện thoại đánh cạch một tiếng.
Phong Bắc châm điếu thuốc, di động lại vang lên, anh lập tức bấm nút nhận điện, “Chú Cao.”
Giọng điệu của Cao Kiến Quân có đỡ hơn vừa nãy một chút xíu, nhưng vẫn không tý nào dính dáng đến ôn hòa, “Cậu tự tìm nguyên nhân về phía mình chưa?”
“Tìm rồi ạ.” Phong Bắc kể đầu đuôi sự việc ra.
Cao Kiến Quân nghe xong thì trầm mặc.
Phong Bắc lặng lẽ hút thuốc, một điếu thuốc cháy quá nửa, đầu kia vẫn không có âm thanh, “Chú Cao?”
Cao Kiến Quân nói, “Vụ án này khác với những vụ án khác, liên đới đến những người quanh nó nữa, trong lòng nó hiểu rõ những chuyện đó hơn bất kỳ ai, cậu nếu muốn tốt cho nó thì đừng làm phiền nó nữa, để nó tự chải vuốt một phen, rồi sẽ êm xuôi thôi, nó không phải đứa trẻ không biết đúng sai.”
Phong Bắc cúp điện thoại, tay ấn đè lên huyệt thái dương đang nhức nhối đau.
Làm cái nghề này của họ, vấn đề phiền não nhất chẳng phải là gặp vụ án khó khăn tới đâu, hay là giao đấu với tội phạm IQ cao đến thế nào, mà là vất vả khổ sở điều tra nửa ngày, cuối cùng hóa ra lại tra đến người quen thân.
Tâm thái mà không tốt thì sẽ tinh thần sẽ suy sụp mất.
Tâm thái tốt thì trạng thái làm việc cũng không đạt đến như ngày thường được, việc phát huy vượt xa bình thường là tuyệt đối không thể xảy ra.
Cao Nhiên cảm mạo ho khan, đầu nặng trình trịch, cậu ủ rũ nằm trên giường, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại di động, ho đến run cả người.
Phong Bắc lấy nhiệt kế ra đo cho cậu, “Lấy được khẩu cung của Trần Thư Lâm rồi.”
Cao Nhiên không phản ứng gì.
Đủ thời gian, Phong Bắc lấy nhiệt kế ra xem, không sốt, anh mơn trớn đôi môi khô khốc của thanh niên, cúi người xuống hôn lên mấy lần, “Trần Thư Lâm thừa nhận một số chi tiết gây án nhỏ của vụ án tách xác 5.12 và vụ án Trương Nhất Minh, xem ra không có bất kì điểm khả nghi nào, khẩu cung tương quan anh cũng cầm về rồi, em có muốn xem một chút không?”
Nửa ngày sau Cao Nhiên mới khàn giọng nói, “Anh xem là được rồi.”
Phong Bắc nhìm chăm chú đôi gò má gầy gò của thanh niên, “Anh muốn nghe suy nghĩ của em.”
Cao Nhiên ngước mắt nhìn sang.
“Trong quãng thời gian Trần Thư Lâm bị giam, Giả Soái có đến gặp ông ta một lần, suốt cả quá trình đó hai cha con không nói một câu nào, không ai có thể nhìn ra được họ có giao tiếp.”
Phong Bắc nhấc một tay thanh niên từ trong chăn ra, nắm trong lòng bàn tay của mình mân mê, “Bọn anh đều tò mò không biết họ đã trao đổi những gì nữa.”
Cao Nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ.
Phong Bắc thở dài một tiếng, “Nói với em nhiều thế mà em chẳng để ý đến anh gì cả.”
Cao Nhiên đột nhiên nói, “Em đang đấu tranh với mình.”
Phong Bắc ngạc nhiên vài giây rồi cười khổ, “Vậy chẳng thà em đấu tranh với anh đi, ít ra anh sẽ nhường em, không để em phải khó chịu.”
Cao Nhiên ngồi dậy, “Anh biết tình hình của bác cả em không?”
“Năm đó lúc bác cả em vừa vào tù đã nhiều lần tự sát không thành công, sau đó từ từ bình tĩnh trở lại, cũng làm quen với cuộc sống trong tù.” Phong Bắc nói, “Người ta sống thế nào đi nữa cũng chỉ có một đời thôi, chủ yếu là xem trong lòng mình nghĩ như thế nào.”
Cao Nhiên uống mấy ngụm nước, do dự mở miệng, “Anh Tiểu Bắc, kỳ thực em mơ thấy…”
Phong Bắc ngắt lời, “Nghĩ kỹ rồi?”
Cao Nhiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông, “Dạ.”
Phong Bắc ôm lấy cậu, vuốt ve mái tóc cậu đầy dung túng, “Đi sớm về sớm.”
Cao Nhiên gật đầu, “Vâng.”
Phong Bắc đưa Cao Nhiên đến tận cổng trường, quấn chiếc khăn quàng màu xám lên cổ cậu, “Giờ này ngày mai thẩm vấn Giả Soái.”
Cao Nhiên ước hẹn, cậu muốn trước khi thẩm vấn được gặp người bạn từ thời thơ ấu của mình, trong lòng tự có tính toán.
Phong Bắc ngồi trong xe hút thuốc, một bên là bạn thân, là anh em, một bên là pháp luật, chính nghĩa đạo đức, lựa chọn này thật tàn nhẫn lắm thay.
Kết quả tốt nhất ấy là bạn thân vẫn là người bạn thân ban đầu, tất cả giả thiết chỉ là một phen sợ bóng sợ gió.
Lúc vụ án tách xác xảy ra, Giả Soái 5 tuổi, lúc Trương Nhất Minh bị hại, cậu đã 23 tuổi, là sinh viên ưu tú của đại học y, đã có đầy đủ năng lực phán đoán là suy nghĩ mà một người trưởng thành cần có, thậm chí còn có thể độc lập phạm pháp rồi.
Với IQ và EQ cao ngất của Giả Soái, rất dễ để làm được việc đó.
Lời khai của Trần Thư Lâm không hề có chút sơ hở, có thể nói là hoàn hảo, Phong Bắc thở ra một vòng khói, suy tư.
Cao Nhiên gọi điện thoại cho Giả Soái, nghe thông báo không có người nhận, cậu đến ký túc xá, nghe nói người đang họp ở hội trường, bèn qua đó tìm.
Gió lớn, quảng trường bên ngoài hội trường chẳng có lấy một bóng người, đài phun nước cũng tắt, thoạt trông có phần trống vắng.
Mái tóc trước trán Cao Nhiên bị gió thổi rối tung, cậu ho khan một lúc, híp mắt vuốt lại mấy sợi tóc, trong tầm mắt hiện ra một bóng người quen thuộc.
Giả Soái đút tay vào túi quần đi ra khỏi hội trường, bên cạnh cậu có một cô gái, mặt tròn, tóc mái ngay ngắn, trông có vẻ đáng yêu.
Cao Nhiên ho còn dữ dội hơn, cuống họng như có lửa đốt, cậu nghĩ thầm, cô gái kia liệu có phải xương sườn của Soái Soái hay không?
Giả Soái dừng bước.
Cô gái thuận theo tầm mắt của cậu nhìn lại, tò mò chớp mắt, “Bạn cậu à? Đẹp trai phết nhỉ.”
Giả Soái sải bước về bên đó.
Cô gái chạy chậm đuổi theo cậu, cười nói, “Không giới thiệu cho tớ à?”
Giả Soái không để ý đến cô, mà nhìn người đang ho đến đỏ bừng cả mặt lên, nhíu mày, “Bị cảm còn đứng trong gió.”
Khóe miệng Cao Nhiên giật nhẹ, nở một nụ cười, “Gọi cho ông mà ông không nghe, tôi mà không đứng ở chỗ dễ thấy sợ ông còn không nhìn thấy tôi.”
Giả Soái kéo cậu vòng ra sau cây cột, “Không phải cố ý không nghe, tôi quên mang theo di động.”
Cao Nhiên xoa xoa mũi, “Ờ.”
Cô gái bất giác theo cùng, phát hiện mình không tài nào chen chân vào thế giới nhỏ của hai người này được, không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, ngượng ngùng quay đầu rời đi.
Đi được mấy bước, cô gái ngoái đầu lại, trong mắt mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, tất cả mọi người đều cho là tình cảm của Giả Soái rất đạm bạc, không bộc bạch với ai bao giờ, hóa ra cậu đã có người bạn để trút hết tâm tư rồi.
Cao Nhiên nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi, “Bạn học ông tên gì thế? Trông đáng yêu đấy.”
Giả Soái hỏi, “Ai?”
Cb bĩu môi, “Bạn kia kìa.”
Giả Soái liếc nhìn, “Không biết tên.”
Cao Nhiên không dám tin, “Các ông cùng đi ra đấy.”
Giả Soái nghĩ ngợi thêm một lúc nữa, “Không biết thật.”
Cao Nhiên cạn lời.
Giả Soái phát hiện cổ áo Cao Nhiên hơi hếch lên một chút, bèn đưa tay chỉnh lại cho cậu.
Cao Nhiên nói, “Tôi tự làm.”
Tay Giả Soái cứng lại, thả về chỗ cũ.
Cao Nhiên qua loa chỉnh lại cổ áo, “Chuyện của ba ông…”
Giả Soái nhìn cổ áo cậu vẫn chưa được chỉnh tử tế, không nhịn được làm cho cậu, “Tôi biết.”
Cao Nhiên khựng lại, cậu hắt xì, rụt cằm vào trong khăn quàng cổ, “Vậy ông định thế nào?”
Tiếng của Giả Soái bị gió to nuốt hết hơn nửa, “Vào ký túc xá của tôi đi.”
Cao Nhiên vừa ho vừa nói chuyện với Giả Soái, miệng hút vào một đống khí lạnh, “Soái Soái, ông đừng nghĩ linh tinh.”
Giả Soái chẳng hề dừng bước, “Tôi nghĩ linh tinh cái gì?”
Cao Nhiên ho khan một lát rồi nói, “Ba của ông là ba của ông, ông là ông, trong lòng tôi, ông vẫn là ông của ban đầu, chưa từng thay đổi, vĩnh viễn không.”
Giả Soái đi ở phía trước dừng lại, ngoái đầu bình tĩnh nhìn Cao Nhiên.
Bây giờ là thời đại của mạng Intenet, một chuyện nhỏ cỏn con cũng có thể khiến khuấy cho sục sôi lên, toàn dân đều biết.
Vụ án tách xác còn đỡ, đã trôi qua lâu rồi, những người để tâm đến cũng thay hết đợt này đến đợt khác, nhưng vụ án Trương Nhất Minh vừa mới xảy ra năm ngoái, lúc đó không cản được, có người chụp ảnh tung lên mạng, đã lan truyền rộng rãi, đến cả cánh báo chí cũng soi mói không tha.
Bắt được hung thủ, phá được án, nhất định sẽ nhanh chóng gây sóng gió trong thị trấn, ngọn lửa này sẽ lan từ những ngõ hẻm chật chội đến thành phố phồn hoa, thậm chí là toàn quốc, thế lửa dữ dội nhất chính là ở đại học y.
Giả Soái vốn cũng chẳng phải sinh viên không có tiếng tăm gì, với mức độ nổi tiếng của cậu ở trường, có thể tưởng tượng được sẽ phải đối mặt với áp lực dư luận đáng sợ đến nhường nào.
Cha là tội phạm giết người, dẫu cho bản thân mình không biết chút gì hết, các bạn học cũng sẽ đối xử với mình với ánh mắt khác thường, đây là hiện thực mà chẳng ai có cách nào ngăn cản, cũng là phản ứng rất đỗi bình thường của những kẻ tham lam.
Tất cả những thứ không muốn ai biết, lặng yên thối rữa đều bị đào bới ra trước mắt xã hội, phàm là dính chút quan hệ đều sẽ bị muôn người phỉ nhổ, xem thường, nhục mạ.
Giả Soái đi về phía ký túc xá, Cao Nhiên cũng theo cùng, hai người đều không lên tiếng, người trước là do tính cách vốn thế, người sau là không biết phải nói cái gì.
Trong ký túc xá chỉ có một nam sinh, những người còn lại nếu không phải đi thư viện, thì chính là đội gió lạnh đi hẹn hò với bạn gái rồi.
Nam sinh đó thấy Giả Soái dẫn theo Cao Nhiên vào ký túc xá, bầu không khí có gì đó sai sai, đôi mắt lanh lợi của cậu ta đảo một vòng, ôm theo túi chườm nóng sang phòng bên chơi game.
Giả Soái đóng cửa ký túc xá lại, cầm cốc đem rửa rồi rót cho Cao Nhiên cốc nước ấm, cầm phích nước lên mới phát hiện trong đó rỗng, cậu vẫn giữ nguyên tư thế xách phích nước, đứng ở bên bể nước ngoài ban công không động đậy.
Cao Nhiên hỏi, “Có ấm siêu tốc không?”
Giả Soái đặt phích nước xuống, “Sáng sớm bị cô lấy đi rồi.”
Cao Nhiên nhớ tới mấy chuyện buồn cười thời đại học giấu ấm siêu tốc với nồi cơm, bỗng nhân viên quản lý xồng xộc xông vào, trong tình thế cấp bách Vương Trường Hựu nhấc ấm siêu tốc lên giấu vào trong chăn, kết quả ấm siêu tốc được bảo vệ, có điều ướt sũng cả ga giường.
Giả Soái thấy Cao Nhiên cong môi, cậu cũng cười theo, “Cái bị lấy hồi sáng sớm chính là ấm siêu tốc thứ mười một của phòng.”
Cao Nhiên hoàn hồn, vừa vặn bắt gặp nụ cười trên mặt Giả Soái, tâm tình bị đè nén của cậu được giảm bớt phần nào.
Giả Soái sang phòng đối diện xin cốc nước ấm về, “Cầm.”
Cao Nhiên bưng cốc nước, quét mắt nhìn quanh, không có tất bẩn, không có đũa và hộp cơm dùng một lần ném loạn xạ trong phòng, quần áo cũng không vứt lung tung, đến chăn cũng được gấp gọn gàng, “Người cùng ký túc xá có phải ghét ông lắm không?”
Giả Soái hiểu ý cậu, “Trong bốn người cùng ký túc thì có hai người giống Cao Hưng.”
Cao Nhiên chép miệng, “Ông cung Xử Nữ, có chủ nghĩa hoàn mỹ, chứng ám ảnh cưỡng chế, tôi xót xa thay cho bạn còn lại trong phòng quá.”
Giả Soái nói, “Cậu ta ngày nào cũng tự xót cho mình nhiều lần lắm.”
“… Quả là không dễ dàng.”
Chứng ám ảnh cưỡng chế của Giả Soái khá là nghiêm trọng.
Cao Nhiên nhìn cậu chốc chốc lại chỉnh lại món đồ trang trí chưa đối xứng trên tủ của bạn cùng phòng, lát lát lại ra ban công thu quần áo, bận hết việc này đến việc nọ, “Soái Soái, tôi cứ nghĩ là ông sẽ gọi điện cho tôi, nên điện thoại của tôi lúc nào cũng mở 24/24 hết.”
Giả Soái đưa lưng về phía Cao Nhiên, “Tôi cũng nghĩ là ông sẽ gọi cho tôi.”
Cao Nhiên uống hết mấy ngụm nước, nóng cả đầu lưỡi, “Tôi nghe Phong Bắc nói ông về thị trấn gặp ba ông.”
Giả Soái ôm quần áo lên giường, gấp từng chiếc từng chiếc một ngay ngắn, “Cao Nhiên, tôi không lừa ông.”
Cao Nhiên ngớ ra vài giây rồi mới phản ứng lại, “Đúng, ông không lừa tôi.”
Từ hồi còn bé xíu, Giả Soái đã nói rõ rành rành với Cao Nhiên, Trần Thư Lâm là ba cậu, chỉ là Cao Nhiên không nghĩ nhiều.
Giả Soái cũng vẫn luôn gọi Trần Thư Lâm như thế, xung quanh cũng chẳng ai coi là thật.
Có những lúc như thế đấy, vất vả kiếm tìm đáp án ở ngay trước mắt, ấy thế mà chẳng hay.
Cao Nhiên bỗng nói, “Soái Soái, chúng ta đi tắm đi.”
Giả Soái nói, “Được.”
Cao Nhiên giúp cậu gấp quần áo, “Sao ông không hỏi tại sao tôi rủ ông đi tắm?”
Giả Soái gấp cái mớ cậu đã gấp lại một lần nữa, “Không cần hỏi.”
Cao Nhiên đổi chủ đề, “Cái áo len này tôi gấp xong rồi, ông còn gấp lại làm gì?”
Giả Soái ghét bỏ, “Gấp xấu quá.”
Cao Nhiên cạn lời.
Ở cổng bắc của trường có một nhà tắm công cộng, đây là lần đầu Giả Soái tới, Cao Nhiên cũng thế, trông cũng bình thường, không khí ẩm ướt.
Giả Soái đứng cởi quần áo trước ngăn tủ, Cao Nhiên nhìn cậu chằm chằm.
“Sao cứ nhìn tôi thế? Ông không cởi à?”
“Đợi lát nữa.”
Cao Nhiên cầm áo khoác của Giả Soái đi, nhìn cậu cởi áo len, lộ ra nửa người trên tinh tế chắc nịch, cái gọi là mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo có thịt chính là đây mà.
Giả Soái cởi quần ra gấp kỹ cất vào trong ngăn tủ, người mặc còn mỗi quần tứ giác đen bằng cotton, nghiêng đầu phát hiện người bên cạnh nhìn trân trối, không nhúc nhích, “Sao thế?”
Tim Cao Nhiên đập cực nhanh, cậu đi vòng quanh cậu bạn thân hai vòng, tầm mắt quan sát trên dưới trái phải, không bỏ qua bất kì phần nào lộ ra trên người cậu.
Giả Soái cau mày không nói gì.
Một lát sau, Cao Nhiên nhìn cả phía dưới chiếc quần tứ giác của cậu bạn thời thơ ấu, cậu đứng dưới vòi sen đang xối nước mà cười run cả đôi vai, sau đó chuyển thành cười ha ha thành tiếng.
Những người khách tắm khác nghe thấy tiếng cười lớn thì đều hướng về phía đó, nhìn như thể đang nhìn một tên thần kinh.
Giả Soái đỡ lấy người đang cười đến nghiêng ngả, “Vui không?”
“Vui, cực kỳ vui.”
Cao Nhiên cười ra nước mắt, không có, không có bớt, may mà không có, cảm tạ ông trời đã tha cho người anh em của tôi.