Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Căn phòng lặng thinh.

Cao Nhiên nhìn Phong Bắc, Phong Bắc cũng nhìn lại cậu.

Một bầu không khí khó tả lan tràn căn phòng, lặng im không tiếng động, không một kẽ hở.

Phong Bắc ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay thiếu niên, “Xem em kìa, bóp nát quả hồng rồi.”

Anh lấy quả hồng nát ra ném vào giỏ rác, lôi giấy vệ sinh ra lau ngón tay và kẽ tay dính nước hồng của thiếu niên.

“Đi rửa tay đi, trong nhà tắm có phích nước đấy, rót chút nước nóng mà rửa.”

Cao Nhiên không phản ứng.

Phong Bắc xốc nách thiếu niên, lôi người từ trong chăn ra, cầm áo khoác trên ghế ném cho cậu.

Cảm giác lạnh lẽo ùa đến từ bốn phương tám hướng, tranh nhau luồn vào trong lỗ chân lông, máu trong người Cao Nhiên đông cứng, cậu khẽ giật đôi môi không còn chút máu.

“Tối nay em thấy ma sao?”

Phong Bắc nói, “Nếu em chắc chắn là nhìn rõ, không nhầm thì…”

Cao Nhiên trợn mắt ngắt lời, “Không! Em thấy rất rõ!”

“Quần áo, mặt, vóc dáng, em thấy rất rõ, không nhầm được, chắc chắn sẽ không sai.”

Khoảng cách rất gần, cậu thậm chí còn có thể thấy rõ giọt nước mắt trên mặt người phụ nữ lúc khóc lên.

Phong Bắc châm điếu thuốc, “Vậy em gặp chính là người đã chết lâu rồi.”

Mặt Cao Nhiên lúc trắng lúc xanh.

Phong Bắc choàng lại chiếc áo khoác sắp rơi xuống lên vai Cao Nhiên, “Rửa tay đi.”

Cao Nhiên không kiềm được nỗi lòng, nức nở, “Sao anh còn bình tĩnh như vậy được hả?”

Phong Bắc nhìn thiếu niên sắp khóc, hỏi ngược lại, “Không thì sao?”

Cao Nhiên dùng sức giật tóc.

Phong Bắc nắm chặt tay thiếu niên, “Dùng lực mạnh như vậy, da đầu không đau à?”

Cao Nhiên không giật tóc được, bèn bắt đầu chà ngón tay.

Lần trước nhìn thấy khung ảnh trong cặp sách, Cao Nhiên tưởng là có ma, sợ muốn chết, cuống cuồng ra ngoài tìm người đàn ông.

Trong tiềm thức tin tưởng anh nhất, cũng sinh ra tâm lý ỷ lại.

Chẳng bao lâu sau Cao Nhiên phát hiện khung ảnh ở dưới gầm giường, không phải mất tăm mất tích, người đàn ông cũng chạm được vào khung ảnh, cậu thả lỏng không ít, đoán chuyện khung ảnh có liên quan đến cô nấu cơm nhà Tưởng Tường.

Thế nhưng chẳng biết tung tích người đó đâu.

Cao Nhiên mấy ngày nay ngoại trừ nghĩ đến chuyện nhà cô chú Tưởng Tường, còn lo lắng cho Trương Nhung, sợ cô bé trong phút quẩn nghĩ mà ra quyết định sai lầm.

Nghĩ nhiều chuyện, quên béng cả chuyện khung ảnh và cô ấy.

Mãi đến khi tối nay gặp được trong ngõ.

Cao Nhiên nhận được xác nhận từ cô, khung ảnh là cô bỏ vào, giây phút đó cậu thực sự yên tâm, còn kể lại chuyện bị khung ảnh dọa cho cô nghe.

Kết quả thì sao?

Lúc cậu hết sợ, quên đi chuyện này, ông trời lại cho cậu một vố nghịch chuyển lớn đến vậy, không kịp ứng phó.

Đầu tiên là tưởng có ma, sau lại nghĩ là không, cuối cùng chính xác là có ma thật.

Chuyện này dạy cho Cao Nhiên biết rằng, cảm giác đầu tiên là chuẩn nhất.

Cao Nhiên nghĩ đến việc hồi tối nói chuyện cùng người phụ nữ ấy, hiểu được tại sao người ấy lại khóc, là do cậu nói bị dọa sợ rồi mới khóc, còn cả câu xin lỗi kia nữa.

Đều là đang xin lỗi cậu.

Phong Bắc nhìn thấy thiếu niên rơi nước mắt tí tách, ngạc nhiên vài giây, “Khóc cái gì?”

Cao Nhiên lấy tay che mắt, vừa khóc vừa nói, “Anh Tiểu Bắc, người đã chết biến thành ma, sao lại không đi đầu thai? Có phải là do không biết mình đã chết không? Hay là do có tâm nguyện chưa hoàn thành, không chịu đi?”

Phong Bắc bất đắc dĩ, “Câu hỏi này anh thật khó trả lời, tạm thời đến lúc này, anh còn chưa từng gặp ma.”

Cao Nhiên nói tiếp, “Trong phim ma đều lợi hại lắm, có thể báo thù, sao cô ấy không tự mình ra tay cơ chứ?”

Phong Bắc xoa trán, “Thằng bé ngốc, trong phim đều là bịa cả thôi.”

Cao Nhiên nhíu mày, “Thế tức là, ma không phải là không gì không làm được? Thực ra rất yếu?”

Phong Bắc dở khóc dở cười, “Chắc vậy, nếu không gì không làm được, thế chẳng phải loạn mất sao.”

Cao Nhiên không hiểu nổi, “Sao cô ấy lại tìm em? Nếu biết em với anh quen nhau, muốn thông qua em để anh chú ý đến chuyện nhà Tưởng Tường, hoàn toàn có thể trực tiếp tìm anh mà.”

Phong Bắc không đáp, anh cau chặt mày, người phụ nữ kia chính là nhắm đến thiếu niên.

Cao Nhiên ngẩng phắt đầu, “Không đúng, cô ấy biết mình chết rồi!”

Hết la lại hét, Phong Bắc thở dài, tiếp lời thiếu niên, “Cô ấy chính là đến chào tạm biệt em.”

Nước mũi Cao Nhiên chảy ròng ròng, “Khăn giấy đâu?”

Phong Bắc giật hai miếng đưa cậu.

Cao Nhiên xì mũi, khóc đến nhăn nhúm mặt mày.

Phong Bắc thở dài.

Người sợ ma nhất gặp ma, bị dọa, phỏng chừng sắp tới đều sẽ nghi thần nghi quỷ mất.

Cao Nhiên trút ra hết cảm xúc, trong lòng không còn ngột ngạt đến vậy nữa, cậu tựa vào đầu giường ngẩn ngơ.

Cuối cùng cũng nhớ ra hồi trước quên mất cái gì.

Cao Nhiên không tìm thấy khung ảnh trong ngăn kéo, lúc đó định hỏi người đàn ông, sau lại quên.

“Anh Tiểu Bắc, anh không lấy khung ảnh đi chứ?”

Phong Bắc nói không.

Cao Nhiên tái mặt lẩm bẩm, “Quả nhiên.”

Phong Bắc tung chăn ra, “Đừng có lẩm bà lẩm bẩm nữa, ngủ đi.”

Cao Nhiên trợn tròn mắt.

Phong Bắc cốc cho thiếu niên một cái, “Gặp ma thì không ngủ nữa à?”

Cao Nhiên căng thẳng đặt ngón tay lên môi, “Xuỵt, nói nhỏ chút.”

Phong Bắc tức quá, “Xuỵt cái đếch gì mà xuỵt.”

Anh chậm rãi nói, “Không có nhiều ma đến thế đâu, nếu không anh đã sớm bị mấy tên ăn đạn giết chết rồi.”

Cao Nhiên than thở, “Em chả thấy được an ủi chút nào cả.”

Phong Bắc, “…”

Cao Nhiên rũ mắt xem hoa văn trên chăn, thế mình đã chết từ lâu rồi là người hay ma?

Cậu vung tay tát mặt một cái, đệt mợ đau quá, mình là người.

Phong Bắc thấy thiếu niên đột nhiên tự đánh mình, lại đột nhiên cười rộ lên, thái dương anh co giật, “Lên cơn gì đấy?”

Cao Nhiên xoa xoa gương mặt nóng rát, “Anh Tiểu Bắc, hóa ra trên đời này thật sự có ma.”

Phong Bắc nói, “Em không thấy đêm hôm khuya khoắt nói mãi chuyện này, cẩn thận có chuyện à?”

Cao Nhiên theo bản năng ngó ra ngoài cửa sổ.

Đen xì, dường như một giây sau sẽ có một gương mặt bò lên.

Cao Nhiên rùng mình một cái.

Đèn giường không tắt, trong phòng có ánh sáng hắt lên, cảm giác sợ hãi sẽ giảm đi một chút.

Cao Nhiên nằm một hồi, bỗng dưng huơ tay thò xuống gầm giường, thò được một nửa lại rút về, “Anh Tiểu Bắc, anh xem thử đi.”

Phong Bắc không nhúc nhích.

Cao Nhiên đá anh, “Đi xem chút đi kìa.”

Phong Bắc tái mặt, nhưng cũng chẳng làm gì được cậu, “Xem rồi!”

Cao Nhiên hỏi người đàn ông, “Có thứ gì không?”

Phong Bắc đáp, “Nhiều lắm.”

Tóc gáy Cao Nhiên dựng đứng hết cả lên, một giây sau đã nghe người đàn ông nói tiếp, “Sách, valy, thùng vân vân.”

“…”

Cao Nhiên xoa xoa mặt, “Anh Tiểu Bắc, anh đã từng nghe chuyện người dựa lưng ma chưa?”

“Trong một ký túc xá ở đại học có sáu nữ sinh…”

Phong Bắc ngắt lời thiếu niên, “Tổ tông, coi như anh xin em đấy, mau ngủ đi.”

Cao Nhiên chẳng tài nào ngủ được, tận mắt gặp ma, trong đầu toàn là tình tiết trong phim ma, và cả ảo tưởng của mình nữa

Cao Nhiên đối mặt với vách tường, nhớ đến chuyện ma lúc nửa đêm, “Anh Tiểu Bắc, anh ngủ bên trong đi.”

Cậu lại nói, “Thôi em ngủ trong đi.”

Ngủ bên trong, sợ trên tường duỗi ra một cánh tay, ngủ bên ngoài, sợ ma đứng bên giường, nằm ngang thì lại sợ vừa mở mắt, trên trần xuất hiện một cái đầu người, bốn mắt nhìn nhau.

Làm sao cũng không được, Cao Nhiên cũng bị trí tưởng tượng của mình dọa điên rồi.

Chuột bọ côn trùng rắn rết gì cũng không sợ, thẳng tay bắt luôn, chỉ sợ ma, thế mà xui xẻo làm sao lại gặp phải.

Phong Bắc nhìn thấy, mặc kệ thiếu niên dịch về phía mình.

Cao Nhiên ghé sát vào người đàn ông, chỉ sợ ở giữa đột nhiên nhiều thêm một người.

Phong Bắc không hiểu nổi tâm tư thiếu thiên, trong mắt anh, người còn đáng sợ hơn ma rất nhiều.

Cao Nhiên vốn đã lo nghĩ, giờ bệnh tình càng nghiêm trọng hơn, đến mắt cũng chẳng dám nhắm lại.

Phong Bắc xót ruột, “Em có làm gì đuối lý đâu, có gì mà sợ?”

Cao Nhiên nửa ngày sau mới thì thào, “Em sợ anh họ tới tìm em.”

Phong Bắc cau mày.

Không ngờ vụ án thôn Thạch Hà lại để lại bóng tối sâu như vậy trong lòng thiếu niên.

Phong Bắc trầm giọng nói, “Không sao, anh ở đây.”

Cao Nhiên quay đầu nhìn người đàn ông.

Phong Bắc lộ ra vẻ mặt ông anh trai giàu tình thương mến thương.

Cao Nhiên thở dài.

Trên trán Phong Bắc nảy ra một cọng gân xanh.

Cao Nhiên khẽ nói, “Người đã chết rồi, không phải đều có thể dùng hình người để trở về chứ? Anh họ, Vương Cường, Tiểu Hải, sáu nạn nhân kia, và cả cha mẹ Tưởng Tường nữa, họ cũng chưa từng trở lại, có phải là do nhân tố nào quyết định không?”

“Cũng có thể là về rồi, chỉ là em không thấy thôi, hoặc là thay đổi hình thái khác, anh Tiểu Bắc, anh nói đúng không?”

Phong Bắc không phản ứng.

Một loạt câu hỏi này anh đều không có cách trả lời.

Một lát sau, Cao Nhiên nhớ ra một chuyện, “Anh Tiểu Bắc, cô ấy đâu rồi?”

Phong Bắc nói, “Trong nhà xác.”

Cao Nhiên nói không chút nghĩ ngợi, “Em muốn đến xem.”

Phong Bắc cau mày, “Mai đi.”

Cao Nhiên ngồi dậy, “Không được, em muốn đi ngay bây giờ.”

Phong Bắc nghiêm giọng quát lên, “Ngày mai!”

Cao Nhiên cúi đầu, ủ rũ nói, “Mai anh phải đi uống rượu mừng, mình em sao đi?”

Phong Bắc nói, “Không uống nữa, tiền mừng gửi bạn đưa đi, anh sẽ nói với bác.”

Cao Nhiên nghe vậy, lúc này mới đàng hoàng nằm xuống.

Lúc thường Phong Bắc ở đây, anh sẽ không để cho thiếu niên uống thuốc, dù sao thuốc cũng có ba phần độc.

Đêm nay không uống không được.

Phong Bắc đứng dậy lấy lọ thuốc, đổ thuốc ra đưa đến bên mép thiếu niên, “Uống thuốc.”

Cao Nhiên uống xong chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Phong Bắc ngồi ở đầu giường hút thuốc, một buổi tối không tài nào chợp mắt nổi.

Sáng hôm sau, Phong Bắc đưa Cao Nhiên đến nhà xác.

Cao Nhiên không lại gần, chỉ đứng ở cửa ngó vào trong.

Phong Bắc kéo vải bố xuống, cho thiếu niên nhìn rõ một lần, chém đứt trí tưởng tượng của cậu.

Đồng tử Cao Nhiên hơi co rụt lại.

Người phụ nữ mặc bộ quần áo giống y đúc bộ cậu thấy tối hôm qua, trên bụng có một dấu nâu sẫm, da thịt lộ bên ngoài đã có thi ban.

Thoáng chốc, Cao Nhiên thấy sởn cả tóc gáy.

“Đã bắt được hung thủ rồi, là một tội phạm chuyên nghiệp, tối đó muốn cướp túi của cô, cô phản kháng, kẻ đó đâm cô một dao, kéo cô vào trong nhà xưởng.”

Phong Bắc nói, “Từ kết quả nghiệm thi cho thấy, lúc đó cô chưa chết, nhưng tiếc rằng đó là nhà xưởng bỏ hoang, xung quanh cũng không có hộ gia đình.”

Cao Nhiên nghe mà người lạnh toát.

Nói cách khác, cô vốn là có thể sống.

Hai tay Phong Bắc đút vào trong túi, “Tiền tài là vật ngoài thân, gặp cướp, khi không có năng lực tự vệ, lại trong tình huống không thể kịp thời xin giúp đỡ, cố hết sức đừng làm đối phương tức giận.”

Mùi xác thối bay ra từ trong, dạ dày Cao Nhiên lộn tùng phèo, cậu lui về sau vài bước, gọi người đàn ông đi cùng, suy nghĩ một chút lại kiên trì cất bước đi vào, cúi mình chào thi thể người phụ nữ.

Cô à, cháu không trách cô.

Trên đường đi, Cao Nhiên không kiềm được mà nhớ lại câu nói cô lặp đi lặp lại nhiều lần nhất.

“Cô chỉ có thể tìm cháu” là có ý gì?

Là trên người cậu có thứ thu hút đối phương, hay là nguyên nhân gì khác?

Đầu Cao Nhiên bỗng chốc tê rần, trước mắt biến thành màu đen, đầu óc quay cuồng.

Một tích tắc trước khi ý thức biến mất, cậu nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của người đàn ông.

Cao Nhiên tỉnh lại trong xe.

Phong Bắc đang lái xe đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu, khàn giọng, “Tỉnh rồi à?”

Cao Nhiên cong người, mặt hết sức đau đớn, “Đau đầu.”

Giọng Phong Bắc vẫn trầm đều, tay cầm lái siết chặt, “Sắp đến bệnh viện rồi.”

Trán Cao Nhiên toát mồ hôi lạnh, tóc tai ướt sũng, “Không đi viện đâu, về nhà, em phải về nhà.”

Phong Bắc khẽ giọng nói, “Đừng quậy nữa.”

Cao Nhiên lại ngất đi.

Phong Bắc khiếp vía, lần đầu tiên trong đời hoảng sợ đến thế, lòng bàn tay ướt đẫm, mướt mồ hôi.

Đến bệnh viện, cái gì cần kiểm tra đều kiểm tra hết một lượt, không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường.

Có điều Cao Nhiên vẫn đau muốn chết.

Phong Bắc mím chặt môi, không nói một lời.

Cao Nhiên không thích mùi trong bệnh viện, kiểm tra không ra nguyên nhân, cậu không muốn đợi nữa, “Anh Tiểu Bắc, mình về nhà đi.”

Phong Bắc ngửa mặt nhìn sang.

Cao Nhiên phát hiện ánh mắt người đàn ông đỏ lên, cậu sững người, lúc hoàn hồn đã được cõng lên lưng rồi.

Sắp ăn Tết tới nơi, Cao Nhiên lại bị ốm.

Lưu Tú và Cao Kiến Quân thay phiên nhau chăm sóc.

Phong Bắc muốn đi thăm cậu, lại không được, căn bản là không có cơ hội.

Lưu Tú không thích nghề nghiệp của Phong Bắc, dẫn đến không thích cả chính con người anh, sợ anh ảnh hưởng xấu đến định hướng cuộc đời con trai.

Nói trắng ra là, Lưu Tú không muốn con trai làm cảnh sát, quá khổ, cũng quá nguy hiểm.

Cô chỉ có một đứa con trai, hi vọng cậu bình yên, đại phú đại quý gì đó đều không quan trọng.

Bệnh của Cao Nhiên đến là quái lạ, bệnh viện không tra được nguyên nhân, hỏi cậu chỗ nào khó chịu, chỉ là đau đầu.

Nặng đến mức không xuống nổi giường.

Cao Nhiên biết có liên quan đến năng lực cậu có được khi bước vào thế giới này.

Đệt, nói là năng lực, chẳng bằng nói là căn bệnh kì quái.

Cao Nhiên càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.

Người thường sao có thể nhìn thấy vết bớt kiểu đó chứ, quá nghịch thiên rồi.

Người đã chết lại sống lại, hiện tượng này vi phạm với quy luật tự nhiên, phải trả một cái giá khổng lồ.

Căn bệnh nhức đầu này tám phần mười chính là nó.

Cao Nhiên sống dở chết dở trên giường chừng mấy ngày, đầu hết đau, cậu lại nhảy nhót tung tăng.

Mỗi tội cậu lại có thêm một thói quen, bật đèn ngủ, sống chết cũng không chịu tắt đèn.

Lưu Tú và Cao Kiến Quân không yên lòng, hai người bàn bạc xong, quyết định sang năm dẫn con trai vào bệnh viện lớn nhất thành phố kiểm tra toàn thân.

Nếu có vấn đề gì, kiểm tra ra được sớm càng sớm chữa trị.

Không có thì càng tốt.

Cao Nhiên không mấy hi vọng, tình huống của mình thế nào mình là người rõ nhất, cậu đợi xem ý của ông trời, xem muốn chơi cậu tới khi nào.

Tối Cao Kiến Quân ngủ cùng con trai, nào biết có ông anh già sát vách đứng trong sân trông mòn con mắt.

Hai tám tháng chạp, cục trưởng Trịnh gọi Phong Bắc qua ăn cơm.

Phong Bắc râu ria xồm xoàm đi.

Cục trưởng Trịnh bực mình, “Bảo cậu đến ăn bữa cơm, cậu vào cửa chưa được mười phút, đã thở dài ba lần rồi.”

Sắc mặt Phong Bắc rất tệ, “Cục trưởng Trịnh, đội trưởng Tào đâu?”

Cục trưởng Trịnh điềm tĩnh đến mức không thèm làm bản nháp, còn mặt không đỏ thở không gấp đáp, “Lâm thời có việc.”

Vì con gái, cái mặt già này cũng lột xuống ném đi rồi.

Già thế này rồi, còn phải nhọc lòng.

Phong Bắc vì tình hình sức khỏe thiếu niên, đầu óc rối bời, cả ngày chỉ biết bần thần.

Nếu đổi thành lúc thường, cũng không đến nỗi lọt vào bẫy cục trưởng Trịnh.

Cục trưởng Trịnh phát hiện Phong Bắc có ý muốn đi, ông thấp giọng ra lệnh, “Ngồi!”

Mặt Phong Bắc vô cảm, “Cục trưởng Trịnh, cháu ở lại, bữa cơm này chú ăn cũng không thoải mái.”

Cục trưởng Trịnh ra hiệu cho anh nhìn cô con gái đang dọn cơm, “Cậu không ở lại, tôi ăn càng không thoải mái!”

Phong Bắc muốn hút thuốc.

Cục trưởng Trịnh ngăn lại, “Đang mở điều hòa đấy, đóng hết cửa sổ rồi, đừng hút trong phòng, mùi không dễ bay, Giai Tuệ ngửi thấy sẽ khó chịu.”

Phong Bắc cười nhạo, “Chú không nói cho con gái chú, cháu là người nghiện thuốc ạ?”

Cục trưởng Trịnh đanh mặt nói, “Trên người cậu toàn là mùi thuốc lá, ngay cả cảnh phục còn không sạch, còn cần tôi nói à?”

Ông gõ gõ mặt bàn, “Có lúc tôi cũng nghĩ, có phải cậu bỏ bùa mê thuốc lú gì con bé không, tôi vừa châm thuốc, nó đã chê bai, bảo tôi dập thuốc, sao đến lượt cậu, nó lại có thể chấp nhận cơ chứ?”

Phong Bắc liếc mắt, “Bỏ bùa mê thuốc lú cho cô ấy? Cháu ăn no rửng mỡ chắc?”

Cục trưởng Trịnh giận đến suýt ngất, “Tôi đây mới phải bực mình, con bé này toàn quen thanh niên tuấn kiệt, sao lại để mắt đến cậu cơ chứ!”

Phong Bắc miễn cưỡng nói, “Cháu cũng buồn phiền lắm.”

Cục trưởng Trịnh hừ giọng, “Bớt vênh váo đi.”

“Vênh váo? Cục trưởng Trịnh, chú không thấy sao? Cháu sầu đến bạc đầu rồi đây.”

Phong Bắc nói, “Trong cục nhiều nhất chính là trai ế, chẳng bằng ngài tỉ mỉ lựa chọn, chọn đúng con rể, gia đình và mọi việc trôi chảy, chọn sai, cả năm chẳng ngày nào trôi qua bình yên.”

Cục trưởng Trịnh uống một ngụm trà, “Tôi rất ưng ý Tào Thế Nguyên.”

Phong Bắc nói thế thì tốt rồi, “Gia thế đội trưởng Tào tốt, cũng là một nhân tài, tác phong không có vấn đề gì, cùng con gái ngài tuyệt đối là trai tài gái sắc.”

Vẻ mặt cục trưởng Trịnh đầy tiếc nuối, “Con bé Giai Tuệ nhìn không lọt mắt, nói không có cảm giác.”

“Nhìn nhiều thêm chút nữa, chưa biết chừng sẽ để tâm thôi.”

Phong Bắc ném bật lửa lên khay trà, khép mắt ấn huyệt thái dương.

Cục trưởng Trịnh nhìn ra nét uể oải trên mặt anh, “Cuối năm không phải không có vụ án nào lớn sao?”

Phong Bắc nói, “Việc riêng.”

Đúng lúc Trịnh Giai Tuệ đến gần, hẳn là nghe được hai chữ ấy.

Mí mắt cục trưởng Trịnh khẽ giật.

Đồ ăn đã được bày trên bàn, cục trưởng Trịnh kéo Phong Bắc vào chỗ, “Đồ ăn là Giai Tuệ nấu, tôi là hưởng ké ánh sáng của cậu.”

Trịnh Giai Tuệ xấu hổ, “Ba!”

Cục trưởng Trịnh rót rượu cho Phong Bắc, “Đêm nay uống hai chén với tôi.”

Phong Bắc chưa kịp nói, Trịnh Giai Tuệ đã bảo, “Đội trưởng Phong lái xe, không thể uống rượu.”

Cục trưởng Trịnh nói, “Thế dứt khoát ở qua đêm đi, trong nhà có phòng trống mà.”

Bà Trịnh cười nói, “Phòng có sẵn rồi, trải ga lên là được.”

Trịnh Giai Tuệ ngượng ngùng không nói.

“…”

Phong Bắc muốn về sớm chút, anh không uống rượu, đổi thành nước lọc.

Một bữa cơm ai ăn cũng không thoải mái.

Sắc mặt cục trưởng Trịnh và bà Trịnh không tốt, là vì con gái không vui.

Trịnh Giai Tuệ không vui, nguyên nhân là Phong Bắc không nhìn sự tồn tại của mình.

Cô cắt tóc, đổi kiểu mới, quần áo trông trưởng thành hơn nhiều, vẫn không thể nào khiến tầm mắt đối phương dừng trên người mình thêm một giây.

Sau khi ăn xong Phong Bắc muốn đi.

Cục trưởng Trịnh không giữ được anh, chẳng thể làm gì khác ngoài thầm thở dài trong lòng, “Giai Tuệ, tiễn đội trưởng Phong đi.”

Trịnh Giai Tuệ mặc áo khoác vào, nhanh chóng đổi giày ra khỏi cửa.

Đêm đông chẳng có chút nhân tính nào cả, trời rét buốt cực kì.

Phong Bắc đá văng hòn sỏi bên chân, thở ra một hơi khói trắng, lông mày cả một tối đều chẳng giãn ra.

Lát nữa mua một gói hạt dẻ ngào đường về.

Chẳng biết tối nay có gặp nhóc con không nữa.

Hai ngày không gặp rồi.

Phong Bắc lại không tự chủ được thở dài, “Hầy.”

Trịnh Giai Tuệ khẽ khàng hỏi, “Em có thể hỏi đó là ai được không?”

Phong Bắc nghiêng đầu, “Gì cơ?”

Trịnh Giai Tuệ cười khổ, “Tối nay anh luôn mất tập trung, uống nước làm đổ nước lên người, gắp đũa rơi hai lần, lúc đi còn suýt đạp phải chân ba em.”

Cô dừng bước, dùng giọng trần thuật mà nói, “Đội trưởng Phong, anh có người mình thích rồi.”

Mặt Phong Bắc không hề biến sắc, “Khả năng quan sát của cô Trịnh không tệ.”

Ngôn từ Trịnh Giai Tuệ dùng khá là thẳng thắn, “Bởi vì đó là anh, đổi người khác, em cũng không để ý.”

Phong Bắc nhíu mày.

Trịnh Giai Tuệ nín thở, “Cô ấy là người thế nào?”

“Em ấy à…”

Phong Bắc ngắm nhìn bầu trời, khóe môi cong lên, “Rất ưu tú.”

Trịnh Giai Tuệ chăm chú nhìn gò má người đàn ông, vẻ dịu dàng kia khiến mắt cô nóng lên, cô dời tầm mắt, khóe mi đỏ hoe.

“Em có thể hỏi một chút, các anh ở bên nhau từ khi nào không?”

Phong Bắc nói, “Còn chưa ở bên nhau.”

Đáp án này khiến Trịnh Giai Tuệ bất ngờ, ngỡ rằng đêm nay người đàn ông khác lạ là do cãi nhau với người kia.

Im lặng một chốc, Trịnh Giai Tuệ hỏi, “Cô ấy không thích anh sao?”

Lúc nói, vẻ mặt cô khó nén kích động.

Giọng của Phong Bắc rất bình tĩnh, “Em ấy thích tôi, chỉ là chưa nhận ra thôi.”

Trịnh Giai Tuệ nhìn người đàn ông, “Không thể nào, thích một người, không thể không phát hiện ra được.”

Trong tim cô nảy sinh cảm xúc ôm lòng may mắn, người kia không thích người đàn ông này, mình còn có cơ hội.

“Em ấy có thích tôi hay không, không ai biết rõ hơn tôi.”

Phong Bắc khẽ cười, “Em ấy ở các phương diện khác phản ứng rất chậm, ngây ngây ngốc ngốc, tôi chẳng làm gì được em ấy.”

Trịnh Giai Tuệ nghe ra sự cưng chiều trong giọng người đàn ông, cảm thấy mình đúng là đang tự chịu tội, cô hít sâu, “Sao anh lại không nói rõ với cô ấy?”

Phong Bắc nói, “Chưa đến lúc.”

Tâm tính thiếu niên chưa đủ thành thục, không chịu nổi tình cảm của anh, sẽ suy sụp mất.

Dù sao họ cũng là đồng tính, vấn đề phải đối mặt so với khác phái còn nhiều hơn không chỉ vài lần.

Nếu như không có đầy đủ lòng tin đón nhận, vậy lúc nào cũng có thể đường ai nấy đi.

Dư luận xã hội, người thân uy hiếp nhục mạ, bạn bè kì thị cô lập, bất kì cái nào cũng có thể giết người không thấy máu.

Nói cho cùng, Phong Bắc vẫn rất sợ.

Anh không dám trước khi chuẩn bị đầy đủ, đã dễ dàng kéo thiếu niên vào vực sâu, mùi vị đó rất đau khổ, anh đang cảm thụ rồi đây.

Trịnh Giai Tuệ không nghĩ ra.

Đó là bởi cô nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng người mình thích lại thích một thiếu niên.

Đầu óc cô rối bời, hỏi một câu cực kì ấu trĩ, “Anh liệu còn có thể thích người khác không?”

Phong Bắc nói, “Không đâu.”

Trịnh Giai Tuệ đến thở cũng phát run, “Một đời rất dài.”

Phong Bắc nói, “Vậy cũng không.”

Trịnh Giai Tuệ bám riết không tha, cô chính là không tin, “Tại sao?”

Phong Bắc nói đơn giản, “Tôi không thể nghĩ tới tương lai không có em ấy sẽ như thế nào, tôi không tưởng tượng ra nổi.”

Móng tay Trịnh Giai Tuệ bấm sâu vào lòng bàn tay.

Sau đó hai người đều không nói gì, trầm mặc từ dưới lầu đến tận cửa tiểu khu.

Phong Bắc nhắc, “Cô Trịnh, cô nên về rồi.”

Thân mình Trịnh Giai Tuệ cứng lại.

“Phong Bắc, em sẽ chờ anh một năm.”

Trịnh Giai Tuệ gom hết dũng khí nói to, “Giờ này sang năm nếu anh vẫn còn độc thân, em sẽ…”

Phong Bắc cau mày, “Cô sẽ thế nào?”

Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Giai Tú ửng đỏ, “Em sẽ… Em sẽ…”

Nửa ngày sau cô cũng không nói được câu tiếp theo ra, chuyện tình cảm thường không gượng ép được.

Phong Bắc cũng không quay đầu lại huơ tay.

Trịnh Giai Tuệ ngồi xổm xuống, lấy tay che mặt, bờ vai khẽ run.

Khó khăn lắm mới thích một người, người kia cũng thích mình, tỉ lệ ấy thực sự quá nhỏ.

Phong Bắc một tay đút túi đi trên đường, điếu thuốc bên mép lúc sáng lúc tắt.

Một đôi tình nhân đi trước mặt anh, mười ngón đan xen, đôi khi lại mặt dán mặt đùa giỡn, không coi ai ra gì hôn nhau, đi đường cũng không ra dáng, hận không thể nào dính vào nhau như trẻ sinh đôi.

Huyệt thái dương Phong Bắc nhảy lên, đỏ mắt.

Nếu tương lai anh và thiếu niên cũng có thể như vậy, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, không có lo lắng, thật tốt biết bao.

Anh than thở.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà trở nên đa sầu đa cảm nữa.

Cái thứ gọi là tình cảm này Phong Bắc không ứng phó nổi, không động vào thì thôi, không cảm thấy có gì hấp dẫn, không đáng kể.

Thế nhưng, động vào liền xong đời.

Bước chân Phong Bắc ngày càng chậm, kéo dài khoảng cách với đôi tình nhân kia.

Cảm xúc ước ao không dễ chịu, cũng không dễ áp chế.

Phong Bắc chẳng ăn gì mấy trong nhà cục trưởng Trịnh, dạ dày không thoải mái, anh vào đại một quán nhỏ gọi tô mì cải xanh.

Gió thổi vù vù, bóng đèn tròn treo trên đỉnh lều, lung la lung lay.

Phong Bắc húp nước mì, dạ dày dễ chịu hơn một chút.

“Ê ê, bọn mày nghe bản tin chưa? Cái thằng ca sĩ Hồng Kông kia thế mà lại là đồng tính.”

“Tao xem rồi, khỉ thật, tao rất thích mấy bài của nó, nghe bản tin xong lập tức quăng hết đống cassette đi, gớm thật.”

Động tác gắp mì của Phong Bắc dừng lại, nhất thời chẳng còn khẩu vị gì nữa, anh rút từ trong túi ra hộp thuốc và bật lửa, lấy tay chắn gió châm một điếu, khép mắt hút từng hơi.

Mấy gã trẻ tuổi túm tụm vào nhau, uống vài hớp rượu nói linh tinh.

Người chẳng biết chuyện hỏi, “Đồng tính luyến ái là thứ quái gì?”

“Ý trên mặt chữ đấy, chuyện vốn phải làm với đàn bà, lại đi làm với đàn ông.”

“Nói đơn giản chút, chính là đàn ông lên giường với đàn ông.”

“Cái đệt, ghê quá đi?!”

“Đàn ông thì đâm vào đâu… Đệt! Đừng bảo là chỗ đó…”

“Nói thừa, đương nhiên là hậu môn rồi.”

“Ọe.”

“Thật không biết loại người đó nghĩ cái gì, không tìm đàn bà, lại đi tìm thằng đàn ông giống y như mình.”

“Không thì sao gọi là biến thái được?”

“Nếu là tao, loại người như vậy là đầu óc có bệnh, phải tống vào viện tâm thần.”

“Danh tiếng của tên ca sĩ kia thối hoắc rồi.”

“Chứ sao, ai bảo nó đi làm đồng tính luyến ái.”

Mấy gã trẻ tuổi chẳng chút nào che giấu trào phúng, khinh bỉ, thật giống như đang bàn luận một thứ gì đó bẩn thỉu buồn nôn vậy.

“Ồn muốn chết.”

Phong Bắc đạp một phát vào chân ghế, “Tiên sư nó, ồn muốn chết!”
Bình Luận (0)
Comment