*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Đồn cảnh sát tiếp nhận báo án của Phong Bắc, lập túc thông báo cho cục thành phố, người dẫn đội là Thạch Kiều.
Qua điều tra, hiện trường vụ án đầu tiên không phải là ở ngưỡng cửa, mà là trong phòng để đồ, từ dấu vết cốc thủy tinh vỡ vụn và vũng nước cho thấy, nạn nhân Hồ Vận lúc đó đang uống nước.
Bởi vì xung quanh vũng máu kia không có đồ vật gì như cái bàn, không để đồ được, trừ phi cốc nước đó được nạn nhân cầm trên tay.
Từ phòng để đồ ra đến cửa có vết máu nhỏ lộn xộn, có thể đoán được nạn nhân bị hung thủ tấn công từ phía sau, cô giãy dụa chạy ra phía cửa trốn, cố gắng cầu cứu, lại bị ngã xuống ở đó.
Phong Bắc đá văng cửa, thi thể lùi về sau một chút, trên đất để lại một vệt máu.
Bởi Phong Bắc không quản lí vụ án này, Thạch Kiều không nói tỉ mỉ kết quả nghiệm thi và khám nghiệm hiện trường cho anh, chỉ nói thời gian tử vong là từ bảy giờ đến chín giờ tối, nguyên nhân cái chết là bị siết cổ.
Trên cổ nạn nhân có dấu thừng, nhưng chỉ kiểm tra ra được dấu vân tay của cô, phán đoán bước đầu là hung thủ dùng món đồ tùy thân của cô siết chết cô, ví dụ như khăn quàng cổ.
Mới vừa qua mười giờ, cuộc sống về đêm vẫn đang kéo dài, cách điểm kết thúc một khoảng xa.
Dưới chân tòa 28 đỗ đầy xe cảnh sát, không ít cư dân bàn tán xôn xao, dân đối diện và kế bên nhà 506 ùa hết ra, bao gồm cả tầng trên tầng dưới, họ nửa là tò mò, nửa là sợ hãi.
Trong tiểu khu chưa từng có án mạng xảy ra.
Phong Bắc híp mắt nuốt mây nhả khói, hai ngày trước gặp được Hồ Vận trên tàu, cô nói muốn đi thành phố T, nhờ mình tới thăm một người bạn cũ ở tiểu khu Hoa Liên, hai ngày nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, gặp ai, mà khiến cô phải tự mình đi từ thành phố T sang bên này đây?
Bàn tay xách túi hoa quả của Cao Nhiên lạnh ngắt, cậu đứng kế bên, cố gắng không làm trở ngại lực lượng cảnh sát đang điều tra, “Anh Tiểu Bắc, em nhớ chị Hồ có một cái khăn quàng cổ.”
Phong Bắc cầm điếu thuốc hỏi, “Thế à?”
Cao Nhiên nói có, giọng cậu rất chi bình tĩnh, “Hôm đó trên tàu, em đi lấy nước, phát hiện túi của chị ấy để quên bên bồn rửa, bèn nhắc chị ấy một tiếng, lúc đó chị ấy mở túi ra cho nửa gói giấy ăn vào, em liếc nhìn, thấy trong túi có một cái khăn quàng cổ, hẳn là lên tàu rồi mới tháo xuống.”
Phong Bắc đã quen với sức quan sát nhạy bén của thiếu niên rồi, “Kiểu dáng và màu sắc của khăn quàng.”
Cao Nhiên nhớ lại, “Màu tím kẻ ca rô, ô vuông màu đen.”
Phong Bắc gảy tàn thuốc, “Em theo học văn, thành tích chắc dễ nâng hơn so với môn tự nhiên đấy.”
Cao Nhiên bĩu môi mà chẳng để tâm lắm, “Em không thích học thuộc lòng.”
Cậu vòng lại chủ đề này, “Cái khăn quàng ấy chắc chắn sẽ bị hung thủ phi tang rồi, không tra được manh mối gì đâu.”
“Chuyện vụ án để người trong đội Thạch Kiều xử lý.” Phong Bắc nhìn điện thoại di động, “Không còn sớm nữa, anh đưa em sang nhà chú em.”
Cao Nhiên nói có xa đâu, ngay trong tiểu khu mà, gần lắm, “Đợi lát nữa đi.”
Phong Bắc nhìn ra thứ trong mắt Cao Nhiên, anh quá quen rồi, khi vừa tốt nghiệp vào trong cục, bản thân mình cũng là như vậy, cực kì cố chấp với vụ án, có sợi niềm tin ấy đỡ lấy, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thấy uể oải.
Cấp dưới của Thạch Kiều đang hỏi hàng xóm xung quanh.
Thái độ của hàng xóm đối với hộ 506 chia thành hai cực, đàn ông đều khá ôn hòa, nói chưa từng gặp, không quen, chẳng rõ làm nghề gì, càng không biết cô ấy thường giao tiếp với ai.
Phụ nữ thì đồng loạt khinh bỉ, thậm chí là trào phúng, như thể đang đánh giá một túi rác bốc mùi tận trời vậy.
“Cái cô đó suốt ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhìn qua đã biết chẳng phải loại đứng đắn gì rồi.”
“Đúng thế, trời lạnh muốn chết, bọn tôi đều mặc kín mít, mỗi cô ta mặc váy thoáng ẩn thoáng hiện, lẳng lơ cực kì, nếu không phải đi ra ngoài câu đàn ông, quỷ cũng không tin.”
“Tôi gặp cô ta ba lần, cả ba lần đều ngửi thấy mùi thơm nồng nặc trên người cô ta, loại nước hoa đó là hàng cao cấp, nhất định là tình nhân nào đưa cho cô ta.”
“Trong nhà cô ta có người chết, tôi thấy là tám chín phần mười liên quan đến cô ta rồi!”
Một người trung niên mới tăng ca về nhà bị hỏi, bật thốt lên một câu, “Mở tiệm massage.”
Trên tầng một người đàn bà loẹt quẹt lao xuống, nhéo tai ông ta mắng, “Nói! Có phải ông hay đến chỗ cô ta không?”
Những người khác đều nhìn về hướng này, mặt người trung niên thoạt xanh thoạt đỏ, giận dữ hất tay vợ xuống, “Bà không biết xấu hổ, nhưng tôi thì vẫn cần mặt mũi đấy!”
“Ông cần mặt mũi?” Người đàn bà mắng đến là hăng say, cứ như thể nhìn tận mắt thấy người đàn ông nhà bà dan díu với chủ hộ 506 vậy, “Con mẹ nó ông cần mặt mũi, mà lại biết được cái đồ lẳng lơ kia mở tiệm massage à?”
Bà ta bắt đầu một khóc hai quấy ba thắt cổ, vừa khóc vừa chửi choe chóe, “Mọi người đều không biết, có mỗi ông biết, ông Vương, ông ghê gớm quá, tài giỏi quá, đêm nay ông mà không nói rõ ràng cho tôi, tôi không để yên cho ông đâu!”
“Đồ điên!”
Người đàn ông chẳng còn mặt mũi nào đứng đó nữa, mắng hai câu liền đẩy vợ ra về nhà.
Thấy một viên cảnh sát đi đằng sau, nom có vẻ như phải tiếp tục hỏi thăm, người đàn bà nghẹn một hơi trong họng, hớt hơ hớt hải chạy về nhà, chỉ lo chạy chậm một bước, sẽ bỏ qua thông tin người đàn ông nhà bà lêu lổng bên ngoài.
Thạch Kiều đi từ trong nhà ra, “Phía tôi cho người điều tra, nạn nhân trưa hôm nay từ thành phố T đến đây, chiều hai giờ bốn mươi lăm đến nơi.”
Phong Bắc dập điếu thuốc, “Camera tiểu khu đâu?”
Thạch Kiều nói xem rồi, “Thời gian nạn nhân xuất hiện trong khung hình là sáu giờ bốn mươi lăm, nếu như đi chậm rãi, từ cổng chính đến 506 cô ấy cần mười mấy phút.”
Nói cách khác, hung thủ trước đó trốn trong 506, nạn nhân vào cửa rót cốc nước, mới vừa vào phòng để đồ liền bị tấn công.
Có điều mấy cái camera giám sát của tòa 28 đều không phát hiện bóng người khả nghi nào.
Cao Nhiên ở bên cạnh nghe một lát liền chủ động đi ra một chút.
Cậu có hai suy đoán, một, hung thủ rất quen với tiểu khu, biết làm thể nào để ra ngoài an toàn, các hộ gia đình không biết rõ đến thế được, bảo vệ thì có thể, người đưa sữa bò đưa báo hoặc tương tự vậy cũng được, còn cả nhân viên thi công tiểu khu, hoặc là người tham gia thiết kế.
Hai, có khả năng hung thủ không phải muốn giết Hồ Vận, mà là người ở nhà 506, cũng chính là người bạn kia, cô xui xẻo trở thành người chết thay.
Nếu đúng là vậy, thì người sống trong căn 506 gặp nguy hiểm rồi.
Chờ Thạch Kiều đi rồi, Cao Nhiên nói phân tích của mình cho người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, anh thấy sao?”
Phong Bắc cúi đầu nhìn chăm chú thiếu niên, không nói gì.
Cao Nhiên lại gọi lần nữa.
Phong Bắc xoa tóc thiếu niên, “Em nghĩ, với cả anh và Thạch Kiều nghĩ, về cơ bản là giống nhau, hung thủ giết nhầm Hồ Vận.”
Cao Nhiên nói, “Thế trực tiếp điều tra quan hệ xã hội của nhà 506 là được rồi.”
“Nếu có thể đơn giản như vậy thì đã mừng.” Phong Bắc nhìn bóng đêm ngoài ô cửa nhỏ, “Giờ này nên về nhà rồi.”
Anh vừa nói xong, liền có một giọng nữ vọng lên từ dưới tầng, “Chuyện gì xảy ra thế này? Chắn đường ở đây làm gì thế? Không cần ngủ nữa hả?”
Tiếng gót giày lạch cạch từ xa lại gần, một cô gái cao gầy nóng bỏng, ăn vận gọn gàng xinh đẹp, mái tóc uốn sóng lớn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Người đến chính là chủ nhà 506, điều này có thể nhìn ra được từ ánh mắt của những người xung quanh.
Cao Nhiên nghĩ tới cô gái từng gặp một lần trên tàu hỏa, cũng trong thời tiết như vậy mặc váy, lộ ra đôi chân trần, trang điểm tinh xảo.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng sẽ lạnh, chắc hẳn là không mấy dễ chịu đâu.
Chuyện vẹn toàn đôi bên thì cũng có, nhưng hiếm hoi lắm thay, gặp được thì may mắn, còn không gặp là bình thường, nếu muốn đẹp, lại không muốn khó chịu, khó lắm thay.
Tiểu Mạn đeo găng tay da đen xách túi nhỏ màu đỏ, đôi môi hồng khẽ cười, quyến rũ đến đảo điên, “Bạn nhỏ, em đang nhìn chỗ nào đấy?”
Cao Nhiên lúng túng quay đi chỗ khác.
Thạch Kiều trình giấy chứng nhận ra, nụ cười trên mặt Tiểu Mạn nhất thời cứng lại.
Cảnh sát mang bọc chân tiến vào trong thu thập dữ liệu, xong việc lại trở về cục, đêm nay bận lắm đây.
Tiểu khu Hoa Liên khác với những tiểu khu khác, đoạn đường đẹp, xảy ra án mạng, gây ra ồn ào và chú ý cực lớn, việc phong tỏa làm không dễ, nhất định phải mau chóng phá án, tránh gây bất an cho dân cư.
Tiểu Mạn rất phối hợp, hỏi gì đáp nấy, đôi khi còn có thể khuyến mãi thêm đôi câu nữa, cô nói cô và Hồ Vận có khoảng một hai năm không gặp nhau rồi, trong khoảng thời gian đó hai người không hề liên lạc.
Khoảng thời gian hai người tách ra giống với như Thạch Kiều nghe được từ Phong Bắc, “Vậy sao cô ấy lại vào nhà cô?”
“Trước đây tôi với cô ấy thuê chung căn nhà đó, cô ấy một chìa, tôi một chìa, tôi vẫn không đổi khóa cửa, nghĩ để hôm khác để hôm khác, kết quả đến giờ vẫn chưa đổi.”
Nói đến đây, Tiểu Mạn vươn bàn tay ra ngắm nghía móng tay đỏ thẫm sắc sơn, “Tôi cũng đâu có ngờ là cô ấy chưa vứt chìa khóa đi, vẫn còn giữ chứ.”
Thạch Kiều hỏi, “Chỉ có hai chiếc chìa khóa thôi sao?”
Tiểu Mạn nói, “Ba chiếc.”
Thạch Kiều hỏi, “Một chiếc chìa khóa nữa đâu?”
Tiểu Mạn hơi nghiêng mình về phía trước, phần trên đầy đặn bị chiếc váy nỉ lông bó sát quây lấy, rất chi quyến rũ, “Trí nhớ của tôi không tốt lắm, hay vứt lung tung, nên tôi đặt một chiếc chìa khóa dự phòng dưới đáy chậu hoa ngoài cửa.”
Đôi mắt cô đong đưa, “Đội trưởng Thạch, sao chưa thấy anh cười bao giờ vậy, lạnh như băng ấy, nhìn mà sợ quá đi.”
Thạch Kiều làm lơ, “Chuyện này còn ai biết đến nữa?”
“Chỉ tôi và cô ấy thôi.”
Thấy người đàn ông chẳng hề bị lay động, Tiểu Mạn hơi thất vọng ngồi lại, cô quấn một lọn tóc xoăn, “Đội trưởng Thạch, các anh làm cảnh sát, bình thường chắc là vất vả lắm, massage có thể giảm bớt mệt nhọc đấy, nếu cần, tôi có thể miễn phí…”
Thạch Kiều ngắt lời cô, “Các cô đã lâu lắm không qua lại, tại sao nạn nhân đột nhiên tới tìm cô?”
“Sao tôi biết được?” Giọng Tiểu Mạn rất gay gắt, “Tới thì tới đi, còn chết ở chỗ tôi, thật chả biết đụng trúng nỗi xúi quẩy gì.”
Thạch Kiều hỏi, “Không phải cô gọi cô ấy đến sao?”
“Tôi gọi cô ấy đến làm chi? Ăn no rửng mỡ à?” Tiểu Mạn ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên khó coi, “Sao, các anh nghi ngờ tôi?”
Thạch Kiều không đáp mà hỏi lại, trong ánh mắt có sự săm soi, “Các cô không phải chị em sao?”
Tiểu Mạn nói, “Trước kia là vậy, tôi và cô ấy còn thân hơn chị em ruột thịt nữa, sau khi tách ra không liên lạc với nhau, tự nhiên cũng phai nhạt đi.”
Thạch Kiều hỏi, “Vì nguyên nhân gì mà tách ra?”
Tiểu Mạn cười trào phúng, “Giữa đàn bà với nhau chẳng phải toàn những chuyện đó sao, cô ấy ghen tị ngực tôi to hơn ngực cổ, ghen tị duyên với đàn ông của tôi tốt hơn cổ chứ gì.”
Thạch Kiều không phản ứng gì, thanh niên bên cạnh lại cúi đầu ho khan hai tiếng.
Tiểu Mạn hỏi có thể hút điếu thuốc được không.
Thạch Kiều nói không thể, “Đội trưởng Phong được nạn nhân nhờ đến thăm cô, nói rõ là vẫn nhớ nhung mối giao tình của hai người, coi cô như bạn.”
Đôi mắt Tiểu Mạn lóe lên nét kinh ngạc.
Đây là thật, cũng không phải ngụy trang, cô không biết nạn nhân vẫn còn nhớ mình.
Thạch Kiều chờ cô trả lời.
Tiểu Mạn trầm mặc một chốc, rồi lại khôi phục vẻ lả lơi, “Thế thì sao?”
Thạch Kiều đứng dậy, để cho thanh niên lấy khẩu cung tiếp.
“Phòng chứa đồ là làm gì?”
“Lúc Hồ Vận chưa đi thì ở đó, về sau tôi để đồ linh tinh vào trong.”
“Cô hồi trước thuê chung với nạn nhân, về sau một mình chịu tiền thuê nhà, hơn nửa năm nay đã thành chủ hộ.”
“Sao, không được à?” Phản ứng của Tiểu Mạn hơi kích động, lúc cô nói chuyện, tư thái lộ ra mùi vị trần tục, “Trước đây nghèo, không có nghĩa là về sau vẫn nghèo.”
“Bình thường cô đều ở trong tiệm à?”
“Chủ nhât, thứ ba, năm, sáu đều đi tiệm, thứ hai, bốn, bảy thì tùy, tiệm không đông, tôi sẽ không đi, có lúc sẽ ra ngoài cùng bạn bè uống trà dạo phố thẩm mỹ một chút, có lúc lười ra ngoài thì ở lì trong nhà, nhưng ngày nào sáu giờ tôi cũng về.”
“Thế sao hôm nay cô lại về muộn như vậy?”
“Hôm nay có khách quen mời, bầu không khí tốt, tôi uống nhiều mấy chén rượu.” Tiểu Mạn cười nói, “Nếu không tin, một đám người trên bàn rượu có thể làm chứng cho tôi, cả nhân viên phục vụ nữa.”
Thanh niên liếc mắt nhìn đội trưởng.
Thạch Kiều nói, “Cô có từng nghĩ không, nếu hôm nay nạn nhân không đến chỗ cô, thì sẽ không bị hại.”
“Ý của anh là…”
Sắc mặt Tiểu Mạn trắng bệch, “Không thể nào!”
Tâm tình của cô hơi mất khống chế, “Rõ ràng là tự Hồ Vận trêu vào người không nên trêu, mới rước lấy họa sát thân, chẳng có nửa xu dính líu gì tới tôi hết!”
“Tôi cũng là người bị hại được không? Trong nhà có người chết, truyền hết trong tiểu khu, về sau tôi không bán được, cũng không dám ở, chỉ có thể bỏ phí ở trong tay mình, tổn thất lớn như vậy, lực lượng cảnh sát các anh phải bồi thường tôi nữa chứ?”
Sắc mặt Thạch Kiều lạnh băng, không phí lời với cô, “Chính cô cũng nói, đêm nay vốn là ở nhà.”
Tiểu Mạn lập tức im bặt.
Gió đêm lạnh lẽo, đèn đóm vẫn sáng rực như cũ.
Cao Nhiên ăn xong một cái bánh mật cay, bụng dạ nóng phừng phừng, “Anh Tiểu Bắc, em nhớ anh từng nói với em, Hồ Vận là nhân chứng duy nhất của vụ án băm xác 2.15, cái chết của cô ấy liệu có liên quan đến vụ án đó không?”
Điếu thuốc bên mép Phong Bắc chợt lóe chợt tắt, “Khó nói.”
Cao Nhiên liếm môi, hỏi xin người đàn ông ngụm nước, “Vụ án đó mười mấy năm nay đều không phá được.”
Phong Bắc thấp giọng than thở, “Án treo án treo, đều đã treo rồi, không phải khó bình thường đâu, người tiếp quản thay đến vài lần, vẫn chưa tra được chút manh mối nào hết, anh còn lo sẽ thành một vụ án treo truyền từ đời này sang đời khác ấy.”
“Chưa chắc đâu, biết đâu một vụ án nhỏ xíu sẽ dẫn ra manh mối mấu chốt thì sao.”
Cao Nhiên ngửa đầu nhìn người đàn ông thở khói, cậu hít một hơi, hít vào toàn mùi thuốc lá, “Anh Tiểu Bắc, anh có tính một ngày mình hút bao nhiêu điếu không?”
Phong Bắc miễn cưỡng nói, “Ít nhất là một bao, nhiều nhất là hai bao.”
Cao Nhiên trợn mắt, “Anh không muốn sống nữa à!”
Mặt Phong Bắc rất chi là bất đắc dĩ, “Không hút thuốc lá, cả người anh em đều thấy bứt rứt ấy.”
Cao Nhiên cười khẩy, “Chờ anh nằm bẹp trên giường bệnh, bên này cắm một ống, bên kia cắm một ống, cái này cắt một chút, cái kia xén một ít, anh hết bứt rứt ngay.”
Mặt Phong Bắc tối sầm lại dập hơn nửa điếu thuốc còn lại ném vào thùng rác, “Được rồi, không hút nữa.”
“Mai lại chả hút như thường.” Cao Nhiên lẩm bẩm một câu, cậu xoa xoa tay, miệng thở ra một hơi khói trắng, “Lạnh quá, đừng bảo sẽ đổ tuyết nha?”
Phong Bắc nói dám lắm, ông giời biết đùa lắm cơ, “Đưa em về thôi.”
Cao Nhiên quay sang, “Thế còn anh?”
Phong Bắc giúp thiếu niên đội mũ trùm áo khoác lên, “Sau đó anh phải đi tìm Thạch Kiều.”
Cao Nhiên “À” một tiếng, “Mai mấy giờ mình đi xe về?”
Phong Bắc nói, “Mai rồi xem sao.”
Anh khom lưng sờ chỗ thiếu niên bị đá, “Còn đau không?”
Cao Nhiên nói không đau.
Phong Bắc nghiêm mặt chửi thầm, “Đệt, cái thằng em họ em bố láo thật, lớn lên lệch lạch.”
Cao Nhiên nói, “Ba năm trước không thế đâu, cứ lẽo đẽo theo sau em gọi anh trai đấy, ngoan lắm cơ.”
Có thể là thời gian ba năm làm đổi thay tính tình Cao Hưng.
Hoặc là nói, Cao Hưng ở thế giới kia khác với thế giới này, thế giới này Cao Hưng vốn là thằng trẻ trâu như vậy chăng.
Xảy ra án mạng, Phong Bắc không yên tâm, đưa Cao Nhiên về đến cửa nhà chú, thấy cậu vào cửa rồi mới quay người rời đi.
Trong cửa ngoài cửa là hai thế giới.
Triệu Vân ôm chú chó con ngồi trên ghế sô-pha xem tivi, đắp một chiếc mặt nạ đen xì, cô chịu dùng tiên cho bản thân mình, riêng vấn đề làm đẹp thì không hề qua loa một chút nào.
Cao Kiến Quốc biết kiếm tiền, Triệu Vân biết tiêu, về điểm này thì hai vợ chồng rất chi hài hòa.
Chú chó nhìn thấy Cao Nhiên, vẫn như trước dựng lông nhìn sang, còn nhe răng trợn mắt với cậu, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào lên gặm một mảng thịt lớn, nhìn mà khiến người ta tê da đầu.
Cao Nhiên không để ý đến nó, cậu quyết định về sau có điều kiện thì nuôi mèo, mèo vẫn đáng yêu hơn nhiều, mèo vàng béo càng tốt.
Triệu Vân ồ một tiếng, “Tiểu Nhiên à, cháu ở ngoài về, có biết trong tiểu khu xảy ra chuyện gì không? Tiếng xe cảnh sát cứ ò e í e ấy.”
Cao Nhiên nói, “Tòa 28 nhà 506 phát hiện một thi thể nữ ạ.”
Triệu Vân run lên, “Thi thể nữ? Ai thế? Bị người thân giết, hay là bị cướp?”
Cao Nhiên lắc đầu, “Cháu không rõ lắm ạ.”
Triệu Vân nhổ vỏ nho, “Năm ngoái cô nói với chú cháu rồi, phải lắp camera trong nhà, chú cứ bảo trong tiểu khu có bảo vệ tuần tra, sẽ không có chuyện gì đâu, thấy chưa, giờ chết người rồi đây này.”
“Xem ra cần phải nhanh chóng lắp một cái, cháu nói đúng không Tiểu Nhiên?”
“Lắp cũng tốt, yên tâm hơn một chút.” Cao Nhiên thay giày tiến vào, “Cô ơi, mai cháu lấy kết quả xong thì về ạ.”
Triệu Vân vừa định nói chuyện, cửa phòng vệ sinh mở ra, cùng với giọng của Cao Kiến Quân, “Còn hơn một tuần nữa mới khai giảng, ở thêm vài ngày đi, tiện thể dạy kèm cho Cao Hưng luôn.”
Vừa nói xong, cả Cao Nhiên và Triệu Vân đều giật mình,
Dạy kèm? Đây là đang bày trò gì vậy? Cao Nhiên khó xử nói, “Chú ơi, chuyện dạy kèm cháu không làm được đâu.”
Cao Kiến Quốc rót cốc nước uống, “Cháu lên lớp 11 rồi, thành tích cũng không tồi, tiến bộ rất nhiều, sách giáo khoa cấp hai với cháu mà nói dễ lắm.”
Cao Nhiên thầm nghĩ, còn lâu.
Triệu Vân thả chú chó lên thảm trải sàn, vỗ mông của nó để nó sang một bên chơi, “Kiến Quốc, chương trình của Tiểu Hưng chẳng phải luôn do mấy giáo viên của trường X dạy sao?”
Cô nói, “Tiểu Nhiên tuy rằng đã lên lớp 11, nhưng bản thân cháu vẫn còn là học sinh, huống chi kiến thức cấp hai cũng quên gần hết rồi, sao có thể dạy kèm cho Tiểu Hưng được, không phải đùa thì là gì chứ?”
Cao Kiến Quốc nói, “Dạy kèm chỉ là phụ thôi, chủ yếu là muốn cho Tiểu Nhiên sửa tính xấu của nó một chút.”
Triệu Vân nói, “Em không thấy con có tính xấu gì hết.”
Cao Kiến Quốc đặt cốc nước lên mặt bàn, “Em dành ra một phần ba khoảng thời gian dùng để làm đẹp với mua sắm mà để ý đến con, thì sẽ không nói ra câu đấy.”
Triệu Vân lạnh mặt, “Tiểu Nhiên còn ở đây, anh muốn cãi nhau với em đúng không?”
Cao Kiến Quốc vẫn cái thái độ không nóng chẳng lạnh kia, “Hễ có mắt đều thấy được, con trai em đã vênh váo đến mức nào rồi, em còn nói nó không xấu tính?”
Triệu Vân ngồi lại lên ghế sô-pha, cầm chùm nho ăn, “Trẻ con chẳng phải đều như vậy sao? Qua kì phản nghịch là ổn rồi.”
Cao Kiến Quốc nói, “Thế sao Tiểu Nhiên lại không có thời kì phản nghịch?”
Cao Nhiên gãi mặt, cháu cũng có mà chú, chỉ là chú không biết thôi, “Ừm, cô chú, hai người…”
Tiếng mở cửa ngắt ngang lời cậu.
Cao Nhiên nhìn người bước ra từ trong phòng, khóe miệng khẽ giật, cậu quên béng mất, thằng nhóc này vào tiểu khu trước cậu, vẫn luôn ở nhà, xem chừng là nghe thấy hết rồi.
Cao Hưng chỉ tay vào Cao Nhiên, gằn từng chữ, “Ba, con không muốn ảnh dạy kèm cho con, chuyện này con sẽ không đồng ý, tuyệt đối không.”
Thoạt trông rất có tư thế của ông tổng.
Ông tổng chính hiệu Cao Kiến Quân không để cậu chàng vào mắt, “Con có đồng ý hay không không quan trọng, ba không phải là đang hỏi ý kiến con.”
Cao Nhiên liếc nhìn Cao Hưng, hay lắm, mặt thằng nhóc như muốn ăn thịt người ấy, cậu cứ tưởng đứa em họ này kiểu gì cũng phải ầm ĩ với chú một trận, ai ngờ nó quay đầu bỏ đi, cửa phòng đóng cái rầm.
Còn là một đứa nhỏ vị thành niên, ăn uống toàn bộ phụ thuộc vào gia đình, tiểu thiếu gia mà không có tiền tiêu, còn không khóc đến chết à.
Cao Nhiên nói, “Chú ơi, thật sự cháu không làm được đâu.”
Cao Kiến Quốc cau mày, “Có phải Tiểu Hưng chọc tức gì cháu không? Cháu là anh nó, nếu nó vênh váo trước mặt cháu, cháu có thể tùy ý dạy dỗ nó, chú và cô sẽ không nói một câu.”
Cao Nhiên sực nhớ ra, “Em còn luyện Tae Kwon Do không ạ?”
Cao Kiến Quốc không nói, Triệu Vân liền lên tiếng, giọng điều đầy ắp nỗi kiêu ngạo, “Còn chứ, giờ nó là đai đen tam đẳng rồi, huấn luyện viên nói ngộ tính của nó cao, còn nói nó có hi vọng lên đai đen tứ đẳng đấy.”
Cao Nhiên câm nín.
Đậu má, đai đen tam đẳng? Thật không thể nào chơi nổi.
Đến giờ, Triệu Vân liền tháo mặt nạ vào nhà vệ sinh rửa lại, cực kì để ý.
Cao Nhiên thu tầm mắt trên người cô về, cậu len lén nhìn chú, suy nghĩ gì đó.
Cao Kiến Quân trầm ngâm một thoáng, vắt chân nói, “Thế này đi, Tiểu Niên, cháu đợi đến mười lăm, qua tết nguyên tiêu ở chỗ chú đi.”
Cao Nhiên tròn mắt, “Mười, mười lăm ạ?”
Cao Kiến Quốc nói, “Hôm đó chú đón bà và ba mẹ cháu lên đây, rồi cháu đi cùng ba mẹ cháu về.”
Cao Nhiên nghe chú nói vậy, cậu sửng sốt một chút mới nhớ ra bà sắp qua đây ở, nhà thì lớn, nhưng nhà thương phẩm khác nhà lầu, chẳng biết ở có quen không nữa, “Thế Cao Hưng…”
Cao Kiến Quốc xua tay, “Không cần bận tâm đến nó.”
Cao Nhiên nhếch môi, “Chú, cháu với Cao Hưng thật sự không hợp nhau.” Ngay tối nay, cậu tình cờ bắt được đuôi Cao Hưng, nó còn cho cậu một đạp nữa.
Cao Kiến Quốc thở dài, “Chú chỉ có một đứa con trai là nó, nó vô tích sự, chú không yên tâm đưa gia nghiệp lớn như vậy vào tay nó, Tiểu Nhiên cháu tốt tính, người cũng lanh lợi, chú muốn nhân dịp này cho nó học được vài thứ từ cháu, chịu chút ảnh hưởng.”
“Chú còn trẻ mà.”
Cao Nhiên là nói thật, sự nghiệp của chú vẫn đang ăn nên làm ra lắm, nom rất hoành tráng, quần áo ăn mặc đều rất sang trọng, trên người có hơi thở thành thực thận trọng, ai không biết còn tưởng chú mới ngoài ba mươi.
Cao Kiến Quốc lắc đầu, “Không trẻ nữa.”
Chú bỗng nhiên nói, “Sức khỏe ba cháu không tốt như trước, làm ở điện lực không phải là kế hoạch lâu dài, để chú xem có thể tìm công việc văn phòng nào cho ba cháu không, không nguy hiểm như thế, cũng không cần phơi gió phơi nắng nữa.”
“Cảm ơn chú ạ.”
Cao Nhiên nhếch môi, cười tươi roi rói, trong lòng thì buồn phiền hết sức, chú vừa nói vậy, mình nhất định phải đợi đến ngày mười lăm, còn phải ứng phó với thằng oắt Cao Hưng kia nữa chứ.