Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 63

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Thạch Kiều không phải người nghiện thuốc, lần này trước khi tiến vào phòng thẩm vấn lại hút non nửa điếu thuốc, còn lại dập đi ném vào trong gạt tàn, anh sắp xếp lại một ít manh mối, dẫn theo một cấp dưới tiến vào phòng thẩm vấn.

Hà Tiến vẫn mặc bộ đồ âu lam đậm hôm qua, chính xác mà nói, từ khi anh ta bị Thạch Kiều gọi đi nói chuyện hôm sau khi Hồ Vận chết đến giờ, quần áo trên người vẫn còn chưa cởi ra.

Làm một nhân vật có máu mặt trong xã hội thượng lưu, sẽ không để ngoại hình của mình lôi thôi đến mức ấy, trừ phi trong lòng bị một tâm trạng tiêu cực nào đó dồn ép, lâu dài không được xả ra, ảnh hưởng đến cuộc sống đời thường.

Thạch Kiều kéo ghế ra ngồi xuống, ngửi thấy mùi hôi bốc lên từ trên người Hà Tiến, mặt không thay đổi, “Quản lý Hà.”

Hà Tiến ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ máu, viền mắt thâm quầng, thoạt trông anh ta rất bình tĩnh, nhưng đằng sau loại bình tĩnh đó là nỗi tuyệt vọng và khủng hoảng khi sắp đối mặt với cái chết, không tìm thấy chút khôn khéo lỗi lạc thường ngày.

“Đêm đó lúc tôi đi vào,” Hà Tiến mở miệng, giọng khàn khàn, cuống họng tựa như bị giấy ráp mài lên, “Hồ Vận chưa chết.”

Trên mặt Thạch Kiều vẫn không có biểu cảm gì, anh là phong cách mặt đơ, trái lại đồng chí cảnh sát bên cạnh có phản ứng rất lớn, nuốt liên tiếp mấy ngụm nước bọt, chỉ e người ta không nhìn ra nỗi khiếp sợ của mình lúc này.

Hà Tiến dừng lại vài giây, “Đội trưởng Thạch, tôi hút điếu thuốc được không?”

Thạch Kiều gật đầu, “Xin cứ tự nhiên.”

Mùi trong phòng thẩm vấn càng trở nên tạp nham, bầu không khí cũng càng khiến người ta khó chịu.

Thạch Kiều rất kiên trì, anh nhìn gã đàn ông đang nuốt mây nhả khói đối diện, biết lần này sẽ có thu hoạch không nhỏ, sẽ không phí công chờ.

Hà Tiến lúc sau ngẩng đầu nhìn trần nhà, khói thuốc từ mũi miệng anh ta phun ra, “Lúc đó tôi xuống tầng hầm, leo cầu thang, nắm trong tay chiếc chìa khóa đã đánh lại để mở cửa, tất cả đều cực kì thuận lợi, mãi đến khi tôi mở cửa bước vào, nhìn thấy Hồ Vận ngã trên ngưỡng cửa phòng để đồ.”

“Cô ấy nói không ra lời, miệng vẫn cứ trào máu ra ngoài, mắt nhìn tôi đăm đăm, như là thấy được hi vọng.”

Nói đến đây, Hà Tiến rít mạnh một hơi thuốc lá, bị sặc đến ho khan, “Tôi không đi tới như cô ấy mong muốn, bởi vì, bởi vì…”

Thạch Kiều đột nhiên giương mắt, sắc mặt lạnh lùng, hung thủ vừa mới tập kích sau gáy Hồ Vận, vẫn còn núp bên trong, chưa rời đi.

Hà Tiến nhắm mắt lại, “Đúng, tôi cảm thấy, có người ở trong phòng để đồ.”

Anh ta mấp máy đôi môi khô rang bong tróc, “Đội trưởng Thạch, có phải anh thấy tôi nhu nhược bất tài, nhát gan sợ phiền phức không?”

Mặt Thạch Kiều không hề có cảm xúc.

Viên cảnh sát bên cạnh không khống chế được mà lộ ra vẻ mặt tức giận đối với Hà Tiến, xen lẫn vài phần khinh thường, nếu lúc đó nếu dũng cảm đứng ra, đã có thể cứu lại được một mạng người rồi.

Nhưng Hà Tiến lại lựa chọn làm như không thấy, người đó nào phải người xa lại không chút liên quan đâu, đó là người con gái anh ta đã từng qua lại, đã từng yêu, đã từng cho anh ta một đoạn kí ức tình cảm cơ mà.

Người ích kỷ mà nổi máu lạnh lên, thật đáng sợ vô ngần.

Hà Tiến nói anh ta lấy bức ảnh và cuộn phim xong thì đi ngay, không đến gần phòng chứa đồ, anh ta không thể để cho hung thủ cảm giác được chút nguy hiểm nào, để tránh tự hại mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng,

“Được nửa đường tôi muốn quay lại cứu cô ấy, nhưng tôi chần chừ, rút lui, cuối cùng cũng không còn cảm giác kích động ấy nữa, về sau tôi làm như không có chuyện gì về nhà, làm như chưa từng có gì xảy ra.”

Thạch Kiều chưa mở miệng, viên cảnh sát bên cạnh đã lạnh giọng chất vấn, “Anh coi như không tự mình ra mặt, xuống lầu cũng có thể tìm được bảo vệ, dù sao đi nữa, sau khi về nhà xác định được an toàn, cũng có thể gọi điện báo cảnh sát, tại sao anh không làm gì hết?”

Hà Tiến nói, “Nhỡ đâu hung thủ thấy mặt của tôi, tôi làm như vậy, sẽ đưa tới cho mình những rắc rối không cần thiết.”

Viên cảnh sát kia không khống chế được tâm tình, anh vỗ mạnh lên bàn, “Chỉ vì cái nhỡ đâu thôi đó ư? Đây là một mạng người đấy, quản lý Hà!”

Hà Tiến lựa chọn trầm mặc, chính là ngầm thừa nhận.

Nửa ngày sau Hà Tiến mới bình tĩnh nói, “Sau gáy bị thương, chảy rất nhiều máu, không cứu được.”

Phòng thẩm vấn lan tỏa bầu không khí làm người ta sợ hãi.

Thạch Kiều vẫn chưa lên tiếng, xem chừng hung thủ không chỉ quen với Tiểu Mạn, mà còn rất hiểu Hà Tiến, biết cách làm người của anh ta, biết anh ta sẽ không để cho mình rơi vào nguy hiểm trong tình huống ấy.

Là ai đây?

“Anh và Tiểu Mạn có bạn bè chung không?”

Hà Tiến trả lời chém đinh chặt sắt, không mảy may do dự, “Không có.”

Thạch Kiều cũng không mấy hài lòng với câu trả lời này, anh hỏi tiếp, “Hai người quen nhau nhiều năm, một người bạn chung cũng chẳng có ư?”

Hà Tiến lấy tay phủi tàn thuốc rơi trên quần, “Mỗi lần tham gia tiệc rượu tôi đều sẽ mang theo bạn gái, nhưng trước giờ đều không phải Tiểu Mạn, còn bạn bè gặp gỡ nhau, tôi cũng không dẫn cô ta ra mắt.”

Thạch Kiều nói, “Anh sợ cô ấy vứt bỏ anh, rơi vào vòng tay của người khác.”

“Không phải.” Hà Tiến nở nụ cười trào phúng, “Cô ta chỉ là một nhân viên gội đầu, không có thể diện.”

Chân mày Thạch Kiều khẽ nhúc nhích.

Khi nói ra câu đó, con ngươi Hà Tiến liên tục liếc trái liếc phải, động tác cầm điếu thuốc rõ ràng cứng lại, đây là biểu hiện của việc che giấu suy nghĩ thật sự, dù cho chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục như thường, nhưng vẫn bị Thạch Kiều bắt được.

Hà Tiến ném điếu thuốc xuống đất, lấy giày nghiến lên, anh ta cúi đầu, mười đầu ngón tay xuyên vào mái tóc rối bời, “Mấy ngày nay tôi nhắm mắt lại chính là hình ảnh Hồ Vận hộc máu.”

Đây là nguyên nhân thật sự Hà Tiến tìm đến Thạch Kiều, anh ta không chịu nổi, khẩn cấp muốn tìm người xả hết ra.

“Hồ Vận xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nói cô ấy chết rất thảm, còn nói cô ấy muốn báo thù.” Vẻ mặt Hà Tiến rất đỗi khổ sở, “Tiểu Mạn là cô ấy giết.”

Thạch Kiều cau mày.

Một quản lý công ty lớn lại mê tín như vậy, người chết rồi thì cái gì cũng mất, làm sao mà báo thù được? Mấy chuyện ma quỷ đều là hư cấu, không có trong hiện thực.

Thạch Kiều không nói tiếng nào, một nhân viên cảnh sát khác cất tiếng, “Quản lý Hà, theo lời anh nói, người mà nạn nhân Hồ Vận muốn tìm là kẻ thấy chết không cứu là anh, không phải Tiểu Mạn.”

Vẻ mặt Hà Tiến trắng bệch, “Hồ Vận cũng hận Tiểu Mạn, trách cô ta vứt bỏ tình nghĩa chị em, Tiểu Mạn là người thứ nhất, người thứ hai chính là tôi, Hồ Vận muốn cho tôi chịu cảm giác cắn rứt dày vò lương tâm trước.”

Anh ta nói năng hơi lộn xộn, nỗi khổ sở bị phóng đại lên, lộ ra nỗi sợ hãi bị áp chế trong lòng.

Thạch Kiều nói, “Quản lý Hà, ấy là bởi vì, trên đời không có ma quỷ.”

“Không có ma quỷ?” Hà Tiến châm điếu thuốc thứ hai, “Tôi cũng từng thuyết phục mình như vậy, nhưng chưa thành công.”

Anh ta nhìn làn khói thuốc quẩn quanh nơi đầu ngón tay, “Tiểu Mạn mặc dù mở tiệm massage, ăn mặc thời trang, hành vi cũng tùy theo lòng mình, không có kiêng kị ánh mắt và lời bình của người khác, nhưng kì thực cuộc sống riêng của cô ta không quá phức tạp, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều người, tôi có thể chắc chắn, Tiểu Mạn chưa từng bao giờ gây thù chuốc oán với người ta.”

Thạch Kiều cau mày, tình hình điều tra được cũng là như thế, quan hệ xã hội của Tiểu Mạn nhìn như rối loạn, nhưng những khách hàng này nọ đối với cô cũng chỉ là quan hệ bà chủ và khách hàng, cô chỉ có một người đàn ông là Hà Tiến, yêu hận tình thù toàn bộ đều liên quan đến anh ta.

Điều này cực kì làm ảnh hưởng đến tiến độ điều tra vụ án.

“Từ lâu Phương Như đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Mạn rồi, lén tôi đi gây rối với cô ta, cô ta lại chưa một lần nào thổi gió bên gối với tôi.” Hà Tiến châm điếu thuốc nói, “Có một lần trên mặt Tiểu Mạn có vết thương, tôi hỏi cô ta bị làm sao, cô ta chỉ bảo tự ngã, thật ra trước khi tôi đi, Phương Như đã làm ầm ĩ với tôi rồi, chính miệng nói mình đánh Tiểu Mạn.”

Anh ta gạt tàn thuốc, “Nội tâm Tiểu Mạn hoàn toàn khác với vẻ ngoài, cô ta không phải tính thích gây sự, không phải là hồn ma của Hồ Vận thì còn có thể là ai?”

Thạch Kiều nỏi, “Quản lý Hà, anh tìm đến tôi, chính là muốn nói với tôi, vụ án giết người này là do ma quỷ làm sao?”

Hà Tiến không nói gì.

Nếu như đúng là hồn ma của Hồ Vận giết Tiểu Mạn, anh ta chắc chắn sẽ phải chết, dù sao thì con người cũng không thể nào ngăn được ma quỷ hết.

Cho nên Hà Tiến hy vọng là do người làm, có điều anh ta tìm thế nào đi nữa cũng không tìm được một lý do có thể thuyết phục mình tin tưởng, cho nên không thể không xuất hiện ở đây, chỉ có thể nghe từ miệng Thạch Kiều mà thôi.

Thạch Kiều nói, “Quản lý Hà, vợ của anh Phương Như cả tối hôm qua vẫn chưa về.”

Lông mày Hà Tiến cũng không nhíu lấy một lần, “Không có gì lạ hết.”

Thạch Kiều nói, “Dựa theo điều tra, Phương Như hận nạn nhân Tiểu Mạn thấu xương, nhiều lần chửi mắng cô ta nơi công cộng.”

Hà Tiến thấp giọng nói, “Không phải là Phương Như đâu, cô ta nhát gan, cùng lắm chỉ độc miệng trước mặt mấy chị em tốt thôi, nếu muốn cô ta làm gì đó thật, cô ta cũng chẳng làm nổi.”

Anh ta còn nói, “Thuê người là không thể nào, tất cả thẻ của cô ta đều là tôi đưa, thẻ phụ, dù cho cô ta động vào bao nhiêu tiền, cũng không lừa được tôi.”

Đây cũng là một dạng khống chế biến tướng, Hà Tiến không cho phép chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát xảy ra.

Ngón tay Thạch Kiều gõ gõ bàn, tính cả Thường Ý, tổng cộng có bốn kẻ tình nghi, hiện tại có hai người đang thoát ra ngoài, “Anh nhớ kĩ lại đêm xảy ra án mạng một chút, có gặp ai, hay nghe thấy tiếng gì không.”

Hà Tiến xoa bóp huyệt thái dương, anh ta lắc đầu, nói không có.

Thạch Kiều bảo anh ta nghĩ thêm.

Qua một lúc lâu, Hà Tiến cung cấp một tin tức, nói đêm đó lúc anh ta rời đi có liếc nhìn cửa 505 ở đối diện, cảm giác như có ai ở trong nhìn anh ta qua mắt mèo, cuối cùng anh ta nói, “Chỉ là trực giác thôi.”

Thạch Kiều ra hiệu cho cấp dưới đi thẩm vấn Tôn Cương, anh nói với Hà Tiến, “Quản lý Hà, trên đời này không có ma quỷ.”

Hà Tiến rũ mắt kẹp điếu thuốc, nửa ngày sau mới nói, “Dù có hay không, tôi đều hi vọng vụ án mau chóng được phá, chuyện này có thể có một kết thúc, đội trưởng Thạch, làm phiền anh rồi.”

Thạch Kiều đột ngột nói, “Trước khi vụ án chấm dứt, xin nhờ quản lý Hà không đi ra ngoài, tiện phối hợp công tác điều tra của chúng tôi.”

Hà Tiến “rầm” một tiếng đứng dậy, “Chiều nay tôi phải đi nơi khác.”

Thạch Kiều không để ý tới bỏ đi.

Thái dương Hà Tiến nhăn lại, người này biết hướng đi của anh ta mới có thể nói như vậy, anh ta nhấn tàn thuốc lên trên bàn, không cần nói gì thêm nữa.

Hai cảnh sát đi đến nhà 505 tòa 28, gõ cửa nửa ngày chẳng thấy động tĩnh gì, họ đang định gọi người môi giới lại, thì bên trong truyền đến tiếng bàn đổ xuống.

Cửa bị phá, Tôn Cương say khướt nằm trên mặt đất, miệng lảm nhảm.

Tôn Cương bị mang đến trước mặt Thạch Kiều, cặp kính lỏng lẻo trên sống mũi, người sặc mùi rượu, uống say bí tỉ, dường như vẫn còn trong nỗi khiếp sợ trước cái chết của Tiểu Mạn.

Thạch Kiều cau mày, “Cái dáng vẻ này của hắn ta, mang đến đây làm gì?”

“Đội trưởng, anh nghe trước đã.”

Viên cảnh sát nói xong thì đến trước mặt Tôn Cương, “Tiểu Mạn chết rồi, anh rất đau lòng phải không?”

Lưỡi Tôn Cương líu lại, lặp đi lặp lại không ngừng, “Tiểu Mạn chết rồi… Tiểu Mạn chết rồi…”

Viên cảnh sát tiếp tục, “Anh không chỉ đau lòng, mà còn sợ hãi, bởi trong lòng anh có quỷ.”

Đôi mắt đằng sau cặp kính của Tôn Cương trợn to.

Thạch Kiều quát người đội viên trẻ tuổi của mình, “Cô đây là đang xúi giục nhận tội đấy!”

Viên cảnh sát vừa mới tốt nghiệp, nhờ ánh sáng của thầy giáo mới được vào đội của đội trưởng Thạch, cô bị quát, sợ đến giật bắn mình, viền mắt đỏ hoe, “Đội, đội trưởng, em…”

Thạch Kiều, “Đi ra ngoài, trông cửa đi.”

Viên cảnh sát không dám chậm trễ một bước, lập tức làm theo.

Chẳng bao lâu sau, Thạch Kiều mở cửa, bảo viên cảnh sát nhanh chóng tìm cho Tôn Cương một cái quần vừa vặn.

Mới cách đây không lâu, ngay trong căn phòng thẩm vấn này, Tôn Cương nhìn thấy bức ảnh đặc tả khuôn mặt của Tiểu Mạn lúc chết, nhìn đến gương mặt bị hành hạ đến chết của cô, bị dọa đến vãi ra quần, nước tiểu chảy dọc xuống ống quần, đọng lại thành một bãi nước dưới chân.

Cũng nhờ bị dọa như vậy, Tôn Cương mới tỉnh rượu.

Thạch Kiều lật lại khẩu cung đã được ghi chép đầy đủ, Tôn Cương thành thật khai báo, đêm Hồ Vận chết, hắn ta có đi vào, nhưng hắn chỉ trộm chút tiền mặt trong phòng ngủ của Tiểu Mạn thôi.

Tôn Cương vẫn không chuyển đi là bởi Tiểu Mạn, hắn thích cô ấy, rình mò cô ấy như một tên cuồng theo đuôi.

Tiền thuê nhà ở tiểu khu Hoa Liên quá đắt, Tôn Cương chịu áp lực lớn, hắn ta có tiền án, trước kia là ăn trộm, sau khi bị bắt thì bị xử phạt tương ứng, bất đắc dĩ mới lại làm ra hành động đột nhập vào nhà ăn trộm trái pháp luật kia.

Bởi Tôn Cương rất quen với thói quen sinh hoạt của Tiểu Mạn, nên hắn ta biết Tiểu Mạn để chìa khóa dự phòng ở đâu.

Tôn Cương nói lúc hắn đi vào liền có một loại ảo giác, cảm tưởng như có đôi mắt đang nhìn mình, cảm giác đó rất mãnh liệt, cũng sởn hết cả tóc gáy, cho nên hắn không dám ở lâu, cũng không đụng đến quần áo của Tiểu Mạn như đã tính từ trước, lấy xong tiền thì vội vội vàng vàng bỏ chạy.

Thi thể của Hồ Vận được phát hiện tại nhà Tiểu Mạn, Tôn Cương mới biết hóa ra chẳng phải ảo giác, đôi mắt mình cảm nhận được lúc bước vào kia là của hung thủ, kẻ đó đi vào trước hắn, sớm trốn trong một góc khác.

Mấy buổi tối nay, Tôn Cương đều mở đèn không ngủ, một là sợ, hai là thấp thỏm bất an.

Cái chết của Tiểu Mạn đem lại nỗi đau khổ và khủng hoảng rất lớn cho Tôn Cươmg, kẻ đó có thể liên tiếp giết hai người, bình yên ra vào tầng trệt, liệu có phải tiếp theo sẽ là mình không? Hắn lo rằng kẻ đó tưởng mình nhìn thấy gì bèn giết người diệt khẩu.

Tôn Cương nói với Thạch Kiều, thật ra hắn chẳng nhìn thấy gì hết.

Trên đó là toàn bộ nội dung khẩu cung của Tôn Cương, thoạt trông cũng chẳng có gì đáng nghi cả.

Khoảng tầm mười giờ sáng, Triệu Vân tỉnh lại.

Bệnh viện lập tức thông báo cho lực lượng cảnh sát, khẩu cung của Triệu Vân nhanh chóng được đưa đến tay Thạch Kiều.

Căn cứ vào những gì Triệu Vân nói, tối hôm qua cô khát nước ra ngoài rót nước, phát hiện chú chó không thoải mái, như nuốt nhầm cái gì đó nên cô sợ quá vội ôm đến bệnh viện, lúc đó Triệu Vân đi cổng sau, dễ đón xe hơn, lúc cô đến gần tòa 29 thì gặp phải một người, theo bản năng ngẩng đầu lên, liền bị đâm một dao rồi ngất đi.

Triệu Vân nói ánh sáng tối tăm, cô không thấy rõ mặt người đó, chỉ ngửi thấy mùi nước hoa thôi, rất đậm, là hàng hiệu, còn nói bởi quan hệ với Phương Như, trước đây từng gặp Tiểu Mạn của tòa 28, cô ta dùng loại nước hoa đó.

Đoạn khẩu cung này chỉ vẻn vẹn xác nhận được một suy đoán, không cung cấp được manh mối thực chất.

Thạch Kiều hỏi, “Con chó đâu?”

“Từng xuất hiện trong camera, nhưng sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa, đội trưởng, em thấy con chó đó tám phần mười lành ít dữ nhiều rồi.”

Thạch Kiều trầm ngâm một lúc rồi ra lệnh, “Cậu mang một người về quê Thường Ý một chuyến, rồi đến chỗ đồng nghiệp anh ta tìm hiểu thêm.”

Dân cư ở tiểu khu Hoa Liên và đồng nghiệp đều đánh giá rất cao Thường Ý, gần như là mười phân vẹn mười.

Quê Thường Ý cũng ở trong thành phố, chỉ là ở vùng ngoại thành, khoảng cách từ đó đến tiểu khu Hoa Liên mất khoảng gần một tiếng rưỡi, cả đi cả về là ba tiếng đồng hồ.

Đêm Hồ Vận chết, Thường Ý đang ở quê, hàng xóm nói đèn phòng anh ta sáng cả một đêm, trong khoảng thời gian đó anh ta vẫn luôn ở trong nhà, không hề rời đi, còn đêm Tiểu Mạn chết, anh ta rời khỏi cương vị, nhưng mục đích là để đỡ ông cụ đi đứng khó khăn về nhà, không phải là sắp xếp từ trước, là tình huống đột ngột phát sinh.

Trong cả hai vụ án, Thường Ý đều có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.

Nhân viên điều tra Phương Như cũng đã ra kết quả, cả hai tối đó cô ta đều tiêu khiển ở hai quán bar khác nhau.

Thạch Kiều lật lại báo cáo kiểm nghiệm của hai vụ án, bận rộn đến tận trưa, rửa sạch hiềm nghi của cả bốn người tình nghi.

Anh để lại tất cả báo cáo sang một bên, lật hết từng khẩu cung ra xem, trong này hẳn phải có một phần là giả.

Ai đang nói dối?

Trước mắt trong bốn người, Hà Tiến, Phương Như, Tôn Cương đều có động cơ gây án, lại không có điểm khả nghi, mà Thường Ý thì ngay cả động cơ cũng không có, anh ta bị liệt vào kẻ tình nghi dựa vào trực giác của Thạch Kiều.

Thạch Kiều nhíu mày, điều tra mỗi một chi tiết nhỏ trong khẩu cung, chỉ cần tìm ra được một chỗ giả dối, toàn bộ khẩu cung sẽ mất hiệu lực, như vậy người đó chính là kẻ nói dối, đến lúc đó vụ án sẽ được phơi bày.

Căn phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng, y tá treo xong bình nước truyền thì đi ra, đóng cửa lại, kế đó là tiếng của Triệu Vân, “Tối hôm qua có phải xảy ra chuyện gì không?”

Cao Nhiên liếc mắt nhìn Cao Hưng đang cúi đầu chơi điện thoại, “Tòa 28 lại chết người ạ.”

Mặt Triệu Vân vẫn không có chút gợn, “Ai thế?”

Cao Nhiên đáp, “Tiểu Mạn.”

Lần này Triệu Vân ngạc nhiên thấy rõ, “Bảo sao cảnh sát lại đến hỏi cô, hóa ra là người đàn bà kia chết rồi.”

“Thế tối hôm qua cô đụng phải ai? Tiểu Mạn còn có chị em sinh đôi ư?” Cô nói không chút nghĩ ngợi, “Chết rồi à, chết cũng tốt, lần này Phương Như sướng điên rồi.”

Dứt lời, Triệu Vân ý thức được mình nói gì, sắc mặt hơi đổi.

Cao Nhiên làm như không nghe thấy, Cao Hưng còn đang chơi điện thoại, đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình.

Triệu Vân thều thào nói, “Tiểu Hưng, con gọi cho bên bất động sản của tiểu khu, bảo họ tìm Cục Cưng đi.”

Cao Hưng nói, “Nó là cục cưng của mẹ, không phải là cục cưng của cả thế giới này.”

“Đó cũng là trách nhiệm của họ.” Đôi môi không có chút máu nào của Triệu Vân mấp máy, cô hừ lạnh, “Cũng không nhìn xem nộp bao nhiêu phí bất động sản.”

Cao Hưng cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Nếu Cục Cưng không còn, mẹ mày cũng chẳng sống được.” Gọi với theo bóng lưng con trai, trán Triệu Vân toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cô quay đầu hỏi cháu trai, “Tiểu Nhiên, chú của cháu đâu?”

Cao Nhiên không nhìn cô mà ngó chỗ khác, “Chưa về ạ.”

Triệu Vân cười cười, “Chú bận.”

Cao Nhiên mẫn cảm nhận ra lúc cô nói hai chữ đó lộ ra mấy phần bi thương, còn có tự giễu, cô biết chú có tình nhân bên ngoài, đại khái cũng biết chú đẩy cô ra khỏi vòng tròn của mình, nguyên nhân cũng hết sức rõ ràng, lại chẳng thể làm cho người đó hồi tâm chuyển ý.

Hai người ngược hướng, đã định trước rằng càng chạy càng xa.

Cao Nhiên không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như vậy, “Ờm, cô ơi, cháu đi gọi cho chú.”

Triệu Vân không cản lại, dường như biết trước rằng sẽ không có thay đổi gì đâu.

Ngay lúc này, có một chuỗi tiếng bước chân tiến tới, cửa bị đẩy ra, Cao Kiến Quốc đang được nhắc tới xuất hiện ngay cửa phòng bệnh.

Cao Nhiên chào, “Chú.”

Cao Kiến Quốc ừm một tiếng, hỏi Triệu Vân, “Cô sao rồi?”

Triệu Vân nói, “Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.”

Cao Kiến Quốc nói, “Vậy thì tốt.”

Cao Nhiên đến nhà chú ở mấy ngày, đây là lần đầu tiên nhìn rõ khoảng cách giữa cô chú là bao nhiêu.

Phong Bắc hết bận về lại bệnh viện, thấy thiếu niên ở cửa lớn, “Em ngồi xổm đây làm chi? Bệnh viện bảo em đi gác cổng à?”

“Chú về rồi, đang ngồi với cô.” Cao Nhiên đứng lên hoạt động tay chân, hỏi ra nghi vấn đang quay mòng mòng trong đầu, “Anh Tiểu Bắc, anh cảm thấy Hồ Vận và Tiểu Mạn đều do một người giết sao?”

Có xe đi qua, Phong Bắc kéo thiếu niên đang đi bên ngoài vào trong, “Vụ án không thuộc quyền quản lý của anh, sao anh biết được.”

Cao Nhiên vừa đi vừa nói, “Đoán thôi?”

Phong Bắc ngáp, vẻ mặt đượm mỏi mệt, “Anh đoán là một người làm.”

Bước chân Cao Nhiên dừng lại, “Tại sao?”

Phong Bắc nói trong các vụ án hình sự trinh sát, khi không có manh mối gì, hầu hết thời điểm thì cảm giác đầu tiên tương đối chính xác, đặc biệt là các nhân viên hình sự có kinh nghiệm phong phú, “Hồ Vận là giết nhầm, người hung thủ chân chính muốn giết là Tiểu Mạn.”

Cao Nhiên cau chặt mày, “Nhưng cái chết của Hồ Vận đã gây chú ý của cảnh sát, hung thủ còn mạo hiểm phạm án lần thứ hai, là nguyên nhân gì khiến Tiểu Mạn không thể không chết đây?”

Phong Bắc chậc một tiếng, “Đây chính là việc mà anh Thạch của em với cấp dưới của anh ta muốn điều tra đấy.”

Anh khoác lên bả vai thiếu niên, “Được rồi, nói chuyện khác đi, bàn xem trưa nay muốn ăn gì nào.”

Cao Nhiên thoáng nhìn qua bóng người tiến về phía này, cậu dừng bước, tay giật giật ống tay áo người đàn ông, ra hiệu anh nhìn.

Phong Bắc nhác thấy, đầu lông mày nhướn lên, “Đội trưởng Tào, trùng hợp thật.”

Tào Thế Nguyên nói, “Không phải trùng hợp, tôi cố tình tới tìm cậu.”

Phong Bắc không nhấc cánh tay khoác trên vai thiếu niên xuống, còn ghì người vào trong, rõ ràng chính là một loài vật giống chó cỡ lớn sợ bị cướp đi cậu chủ nhỏ.

Khóe mắt Tào Thế Nguyên đảo qua thiếu niên, “Công việc.”

Cao Nhiên tự giác ra xa.

Tầm mắt Tào Thế Nguyên rơi lên bóng lưng thiếu niên, “Chắc nhóc ấy nói với cậu rồi.”

Phong Bắc châm thuốc, “Làm sao? Có ý gì? Có thì nhịn vào, đừng nói với tôi, tôi không có hứng thú đâu.”

Tào Thế Nguyên cười nhếch mép.

Phong Bắc cũng vậy, hai người họ không ai ưa ai, từ lần đầu gặp mặt đã thế, cứ như từ kiếp trước đã vậy rồi, không chung một đường không cùng lý tưởng.

Cao Nhiên không nghe thấy nội dung nói chuyện của hai người đàn ông, cũng chẳng muốn nghe trộm, công việc mà, đơn giản chính là vụ án này nọ, quá trình cực kì phức tạp mà thôi.

Phong Bắc cùng Tào Thế Nguyên nói chuyện không được bao lâu thì ngưng hẳn.

Một lát sau, cả ba người xuất hiện trong một quán ăn, có hai nguyên nhân, một là đến giờ cơm rồi, hai là tất cả đều đang đói.

Quán cơm làm ăn rất tốt, chỉ có một cái bàn trống, nhân viên phục vụ hỏi có phải họ đi cùng nhau không.

Phong Bắc ném tàn thuốc vào giỏ rác, không nói gì, Tào Thế Nguyên đút tay vào túi áo khoác đen, cũng ngậm miệng, đều là người trưởng thành cả, đã qua cái tuổi trẻ trâu làm bừa rồi.

Khóe miệng Cao Nhiên khẽ giật, nhoẻn cười với nhân viên phục vụ, “… Cùng nhau ạ.”

Nhân viên phục vụ bưng nước và thực đơn qua, nói bao giờ chọn xong gọi cô một tiếng là được, xong còn lén lút quan sát ba người quanh bàn, hai người lớn khí chất rất khác nhau, một người kiên cường, một người thiên về âm nhu, đứa nhỏ thì rất chi là đáng yêu rực rỡ.

Phong Bắc bảo Cao Nhiên gọi món, “Thích ăn gì thì chọn này.”

Cao Nhiên nhìn thực đơn, lấy bút chì khoanh hai món rau rồi trả lại cho anh Tiểu Bắc.

Phong Bắc liếc mắt nhìn thực đơn, “Sao toàn rau thế này, thịt đâu? Anh nhớ em thích ăn thịt lắm mà, đặc biệt là thịt kho tàu, còn cả đùi gà nữa.”

Cao Nhiên nhỏ giọng nói, “Đắt lắm.”

Khóe môi Phong Bắc cong lên đầy cưng chiều, “Ăn không hết vốn anh của em được đâu.”

Tào Thế Nguyên ngồi đối diện nhìn một lớn một nhỏ ghé vào nhau, trong mắt anh không hề có một chút địch ý nào, cũng không có vẻ tức giận, chẳng biết là suy nghĩ gì, nhìn không thấu đoán không ra, càng lúc càng cao thâm khó dò, như một thế ngoại cao nhân.

Một bàn đầy đồ ăn, thỉnh thoảng Phong Bắc lột tôm cho Cao Nhiên.

Tào Thế Nguyên cũng không ăn mấy, không khó nhìn ra anh ta chê quán cơm này, từ thực đơn bóng nhẫy, đến bàn còn sót lại vết bẩn, cho tới bầu không khí ầm ĩ huyên náo, cái gì cũng chê.

Gần đây không có nhà hàng cao cấp, quán cơm này xem như là rộng rãi, giá cả bình dân, món ăn cũng khá ổn, thế là được lắm rồi, Cao Nhiên bĩu môi vô nghĩa, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Tào Thế Nguyên nói chiều anh ta phải đến thành phố M công tác, lát nữa sẽ đi.

Phong Bắc trưng ra nụ cười thân thiện, “Đội trưởng Tào thuận buồm xuôi gió nhé.”

Tào Thế Nguyên liếc nhìn anh, “Mai tôi lại quay về bên này, vẫn còn công việc cần làm.”

Phong Bắc, “…”

Cao Nhiên đang uống trà, nghe vậy thì sặc.

Phong Bắc vỗ vỗ lưng cậu, “Em nói thử đi, uống trà thôi cũng bị sặc, sao em cứ ngố thế nhỉ?”

Tào Thế Nguyên bất chợt nói, “Nhóc ấy mà ngố, thì trên đời chẳng còn ai thông minh.”

Phong Bắc và Cao Nhiên cùng ngẩng đầu nhìn sang, người trước là vẻ mặt “tao nói chuyện của tao, liên quan gì mày” đầy khó chịu, người sau thì ngơ ngác “anh đang nói cái gì”.

Tào Thế Nguyên đột nhiên mở miệng, đột nhiên kết thúc, trông hết sức gợi đòn.

Phong Bắc đi tìm Thạch Kiều, Cao Nhiên đi cùng, họ ra tới cửa, đột nhiên đụng phải hai thanh niên chưa quá hai mươi.

“Đến tận đây rồi, cậu còn cản tớ làm gì?”

“Tớ thấy mình vẫn phải tỉnh táo một chút, nhỡ cậu ấy ở nhà, chúng ta đi báo cảnh sát, chẳng phải rước thêm phiền sao?”

“Nhỡ đâu không có nhà, nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện rồi thì sao?”

“Ba mẹ cậu ấy còn chưa báo cảnh sát, chắc chắn không có việc gì đâu.”

“Tớ thấy ba mẹ cậu ấy có gì đó là lạ, chắc chắn là có chuyện rồi, không được, tớ nhất định phải vào báo cảnh sát, nếu cậu không vào cùng tớ, thì tự về đi.”

“Đợi thêm mấy ngày nữa đi, đừng kích động mà…”

Bạn nữ tóc ngắn lôi kéo bạn nam, tha cậu ta ra ngoài, “Thật đấy, chúng ta lại đến nhà cậu ấy lần nữa, lần này bất kể ba mẹ cậu ấy nói gì đi nữa, chúng ta cũng xông thẳng vào xem cậu ấy có nhà không!”

Bạn nam cãi nhau đỏ mặt tía tai với bạn nữ, “Cậu cũng đâu phải không thấy ba mẹ cậu ấy đâu, cửa chống trộm còn không mở, sao mà xông vào? Nếu cậu biết tàng hình, thì coi như tớ đang nói xàm đi, nhưng nếu không biết, thì ngậm miệng lại, đừng ép tớ.”

Cao Nhiên cảm thấy anh Tiểu Bắc sẽ qua đó hỏi, trực giác thôi.

Phong Bắc đúng thật tiến về phía đó.

Bạn nữ nhìn thấy người đàn ông xa lạ tiến tới, cũng dừng việc lôi kéo người bạn của mình, “Chú ơi, chú là cảnh sát ạ?”

“Ừm.” Phong Bắc hất hàm, “Chuyện gì thế?”

Bạn nữ và bạn nam liếc mắt nhìn nhau, hai người ngầm hội ý xong xuôi, kể hết lại mọi việc.

Họ có một người bạn, ba người đã hẹn nhau mùng một đầu năm đi dạo phố chơi, người bạn kia lại không đến.

Xế chiều hôm đó, họ ra ngoài chơi một vòng rồi đến nhà bạn, ba mẹ của người bạn đó nói đi thăm họ hàng rồi.

Hôm sau họ lại tới, ba mẹ người bạn đó nói vẫn còn ở nhà họ hàng.

Qua mấy ngày, họ đi tìm người bạn đó chơi, ba mẹ người bạn đó vẫn nói như vậy, hỏi là người họ hàng nào, lại bị đuổi đi.

“Điều này kì lạ quá đi chứ?”

Bạn nam nói, “Chỉ hỏi là đi thăm họ hàng nào thôi, dù cho không nói với bọn cháu, cũng không nên đối xử với bọn cháu như vậy chứ, Đình Đình còn bị đẩy nữa.”

Đình Đình nói, “Đáng sợ lắm, ba mẹ cậu ấy trước đây rất tốt, mỗi lần bọn cháu đến đều bảo bọn cháu ở lại ăn cơm, gần đây càng ngày càng dữ, còn bảo bọn cháu đừng đến nữa.”

“Chú cảnh sát, theo chú có phải bạn của bọn cháu có chuyện gì rồi không ạ?”

Bạn nam cắn răng, “Còn phải hỏi sao? Vừa nhìn đã thấy có vấn đề rồi!”

Phong Bắc hỏi, “Bạn các cậu là nam hay nữ?”

“Nam ạ.” Đình Đình chủ động nói, “Nhà ở Phượng Tú uyển.”

“Ngay chếch đối diện tiểu khu Hoa Liên rất nổi tiếng đó ạ.”

Cao Nhiên đứng một bên không nêu ý kiến thầm giật mình, mơ hồ có một dự cảm không tốt.

Vẻ mặt Phong Bắc bình tĩnh nhìn hai thanh niên, “Đi vào cùng tôi.”
Bình Luận (0)
Comment