Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 61


Tô Hoan Trạch dán mắt vào Tiết Diệc Sâm hồi lâu khiến cậu hận không thể nhổ nước bọt vào mặt cậu ta, nhưng cậu vẫn kìm lại được vì làm như vậy không được khôn ngoan cho lắm.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Tô Hoan Trạch dùng vũ lực để áp chế cậu, cậu có đầu óc nên tất nhiên sẽ làm kẻ hèn cho đến cùng.

Thuở bé cậu thường hay bị bắt nạt, từng làm không ít việc xấu xa nên cũng coi như quen tay hay làm, nếu không phải hệ thống bất ngờ xuất hiện thì nói không chừng giở mấy trò lưu manh khéo léo hơn bây giờ nhiều.
Mấy đứa nhỏ trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nào có thể hồn nhiên trong sáng được đây?
Thế nên cậu mới nhượng bộ, vờ làm một kẻ "khuất phục trước quyền uy" để Tô Hoan Trạch cởi trói cho mình rồi tính tiếp.
Tô Hoan Trạch thấy cậu bớt giận nên đi đến cởi dây thừng cho cậu, vừa mới mở ra thì Tiết Diệc Sâm đã trở người cho cậu ta một đấm.

Nhưng lại bị Tô Hoan Trạch nhẹ nhàng đón lấy, cậu ta nắm tay cậu rồi thản nhiên nói: "Tôi đoán được cậu sẽ trả thù mà."
Cậu ta nói xong còn nhướng mày ra vẻ cậu xem tôi hiểu cậu chưa kìa.

Nhưng rồi cậu ta vẫn nhích người đến trước mặt Tiết Diệc Sâm và buông tay cậu ra: "Thế nhưng để cậu có thể nguôi giận thì cậu muốn đánh kiểu gì cứ việc đánh đi."
"Cậu nghĩ tôi bị ngu à? Lỡ đâu cậu bị đánh phát cáu thì tôi lại ăn đủ hay sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, chuyện này tôi chưa bỏ qua cho cậu đâu."
"Ừm ừm."
Cậu duỗi người, bị trói lâu như vậy khiến cậu khó chịu đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Cậu vừa xoa cánh tay vừa xắn tay áo lên nhìn thử xem cánh tay của mình có bị bầm tím hay không, quả nhiên có thể nhìn thấy những vết dây hằn vào, cậu quơ quơ cánh tay mình để Tô Hoan Trạch thấy: "Cậu đối xử tàn ác với tôi quá vậy!"
"Tôi cũng đâu muốn vậy." Đương nhiên Tô Hoan Trạch cảm thấy đau lòng lắm chứ, dù sao trước giờ da dẻ của Tiết Diệc Sâm vẫn luôn mịn màng, bấy giờ lại có những vết siết trên đó nên trông không còn hoàn hảo nữa.
Từ việc Tô Hoan Trạch yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì có thể thấy được cậu ta là một tên cuồng cái đẹp.

Dây dưa với Tiết Diệc Sâm, từ bị trêu chọc dần trở nên yêu sâu đậm, càng ngày càng lún sâu vào.
"Tôi cũng đâu có muốn mình nghèo đâu này! Nghe có thấy ngang ngược không chứ? Hơn nữa áo khoác của tôi vẫn còn ở quán karaoke...!điện thoại..." Cậu sờ túi, quả nhiên điện thoại di động cũng mất tăm.
Tô Hoan Trạch đứng dậy, đến trước tủ quần áo mở ra lấy vài bộ quần áo trong đó ném cho cậu: "Mặc của tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cho Vu Hải Lang."
"Nhà cậu khởi nghiệp bằng nghề thổ phỉ đấy á? Vừa ý con gái nhà ai thì trói đem về sơn trại làm áp trại phu nhân?"
"Cũng không sai."
"Hở?!"
"Lập nghiệp từ giới hắc đạo."
Khóe miệng Tiết Diệc Sâm giật giật, cậu thật sự không thể nào trông cậy cậu chủ trong cái nhà lập nghiệp từ hắc đạo theo đuổi người khác bằng mấy trò ngâm thơ hay vẽ tranh được, nhưng mà trói cậu như vậy rồi ngâm thơ vẽ tranh cho cậu xem cũng ố dề không kém đâu.
"Tôi không vay nặng lãi, cũng không gạ gẫm ai trong nhà cậu, càng chưa làm chuyện gì thiếu đạo đức cả.

Cậu đối xử với tôi như vậy có thấy quá đáng lắm không?" Cậu dùng hết sức giữ bản thân mình thật bĩnh tĩnh để có thể đàm đạo với cậu chủ hắc đạo này, lỡ đâu nói sai một câu lại bái bai chân tay thì sao?
"Tôi cũng biết sợ."
"Cậu có ý gì?"

"Tôi cũng sẽ sợ hãi khi nhìn thấy cậu ở chung với một đám con gái.

Bởi vì tôi là một thằng con trai nhưng lại đi thích một cậu trai thẳng nên luôn cảm thấy rất tự ti.

Cho dù trói cậu về sẽ bị cậu chán ghét hay mắng chửi thì tôi vẫn bằng lòng, chỉ cần cậu đừng ở cạnh người khác là được." Tô Hoan Trạch nói một cách rất nghiêm túc, đôi mắt cậu ta rũ xuống khiến ánh mắt sắc bén ấy lập tức trở nên yếu ớt.
Một cậu trai mười sáu tuổi nhận ra xu hướng tính dục của mình không hề giống với những người khác.

Cậu ta từng đến gặp bác sĩ tâm lý và cố ép bản thân mình đi đúng đường nhưng vẫn vô ích.

Bị xa lánh, bị bàn tán, bị rất nhiều người thóa mạ là "Tên biến thái" "Sớm muộn gì cũng mắc AIDS".

Cậu ta dần thu mình lại, trở nên khép kín nhưng cũng không có ý định thay đổi bản thân.
Lần đầu tiên cậu ta đem lòng tương tư một người nên rất nhạy cảm và cũng dễ bị tổn thương.

Người kia rất bình thường, còn mình thì không.

Giới tính đã thành trở ngại lớn nhất của bản thân, đôi lúc cậu ta cảm thấy chạnh lòng.

Cậu ta không biết nên biểu đạt tình cảm của mình thế nào mới phải, chỉ muốn đối xử với cậu thật tốt.

Nhưng chỉ vừa nhìn thấy cậu được những cô gái đó chào đón đến vậy thì không khỏi hoảng loạn.
Cậu ta đã cố gắng ăn nói thật nhỏ nhẹ để thương lượng với người kia, rằng cậu đừng quay về đó được không.

Đây là chuyện trước giờ cậu ta chưa từng làm, chỉ có người khác lấy lòng cậu ta chứ cậu ta chưa bao giờ phải xin xỏ người khác.
Ngặt nỗi người mà cậu ta thích là một cậu chàng đang trong "Thời kỳ nổi loạn" nên không chịu nghe lời mà cứ phải đối đầu với cậu ta cho bằng được.

Trong giây phút đó trái tim cậu ta như thắt lại, cậu ta hấp tấp muốn nhốt người này bên cạnh mình, cho dù cực đoan cũng không muốn để cậu rời đi.
Tiết Diệc Sâm thử đọc tâm tư của Tô Hoan Trạch, càng đọc càng không nói nên lời.

Cậu cũng đâu biết phải làm gì, lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết phải đối phó với thứ tình cảm "méo mó" này thế nào mới phải nên đành phải tạm thời thỏa hiệp, cậu cũng không tự tin mình có thể trốn khỏi chỗ này.
Cậu chủ động chuyển sang chủ đề khác: "Đây là nhà của cậu à?"
"Thỉnh thoảng tôi sẽ đến đây." Nói xong thì bổ sung thêm một câu, "Nhưng tôi lớn lên ở chỗ này, năm đó bọn Kiều Hoan cũng ở đây."
Hẳn đây là cái khu biệt thự mà Kiều Hoan nói.


Cậu tức đến mức thở không đều, bước đến cạnh cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài.
Trời đã về đêm, khu biệt thự yên tĩnh như một con rắn đang ngủ đông, đèn đường kéo dài không thấy điểm cuối lại bị bụi cây rậm rạp che khuất nên cũng không được sáng sủa cho lắm.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy cái xe và đài phun nước trong sân, quanh đó là cây cảnh và những tòa biệt thự khác, những chúng ở quá xa để có thể thấy rõ.
Cậu quan sát căn phòng, phát hiện chỗ này rất đúng chuẩn và không có những món đồ mang tính cá nhân, hệt như căn phòng hạng sang tiêu chuẩn trong khách sạn vậy.

Khi cậu bước vào phòng tắm tiêng thì có thể thấy bên trong hầu như đã có đủ đồ để vệ sinh cá nhân, toàn là thương hiệu Tô Hoan Trạch hay xài, chắc đây là phòng cậu ta rồi.
Lúc cậu soi gương mới nhận ra đầu tóc mình đang rất bù xù, sắc mặt cũng không tốt và trông vô cùng chật vật, hình tượng anh đẹp trai đã sụp đổ, cậu đứng trong phòng tắm tức giận mắng mỏ: "Tô Hoan Trạch, tôi đệch cả lò nhà cậu!"
Tô Hoan Trạch bước vào phòng tắm, thấy cậu đang tức giận như vậy mà vẫn thản nhiên đáp lại: "Sau này chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời là được."
"Vì sao tôi phải nghe lời cậu chứ?"
"Bởi vì tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu."
"Gì cơ?"
"Tôi thấy cả người cậu, từng ôm cậu ngủ, cũng từng hôn cậu rồi nên tất nhiên phải chịu trách nhiệm với cậu thôi, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt." Tô Hoan Trạch làm như mình có lý lắm, nhìn cậu ta có khác gì đang nói: Cậu xem kìa, tôi là một người rất có ý thức trách nhiệm đó.

Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu nên cậu vui vẻ lên nào.
Vui! Vẻ! Cái! Quần! Què!
Tiết Diệc Sâm cứng họng hồi lâu mới tuyệt vọng nói: "Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm! Chỉ cầu xin cậu buông tha cho tôi!"
"Nhưng mà tôi cần."
"Tôi chợt cảm thấy không tài nào nói lý với cậu được mà."
"Tôi biết trong một khoảng thời gian ngắn cậu khó lòng chấp nhận nổi, nhưng tôi sẽ chờ cậu."
"Cút đi! Tôi là trai thẳng!" Nói xong còn chĩa ngón giữa của mình ra trước mặt Tô Hoan Trạch, nghĩ ngợi một lúc vẫn bước sang, thản nhiên móc điện thoại di động trong túi cậu ta ra.

Cậu không nhớ rõ số điện thoại Vu Hải Lang nên đành phải gọi vào số của mình, nháy máy hai ba lần Vu Hải Lang mới chịu nhận và hỏi cậu: "Anh Tiết, anh rớt trong nhà vệ sinh rồi à?"
"Không có, tôi với Tô Hoan Trạch đi rồi, ông lấy áo khoác với di động hộ tôi nhé."
"Đệch, ông không thể làm như vậy chứ.

Ông vừa đi là mấy cô nàng này cũng về hơn phân nửa rồi đó?"
"Không thì sao đây, tôi không đi thì mấy cô nàng cũng không có ý với ông đâu.

Chẳng bằng để mấy người thật lòng ở lại, được rồi, tôi không nói chuyện với ông nữa."
"Thôi được, lần sau ông mời nhé.


Chuyến lần này ông đuối lý rồi đó."
"Được được được, lần sau tôi mời ông."
Cúp điện thoại, cậu ném trả cho Tô Hoan Trạch, đi ra ngoài nhìn quần áo Tô Hoan Trạch lấy cho mình rồi lại tự mở tủ quần áo ra nhìn thử, thấy cái nào hợp mắt thì lôi ra ước lượng.

Tô Hoan Trạch không thèm để bụng, chỉ ngồi trên giường nhìn cậu bày trò.
Ngày trước, Tô Hoan Trạch không thích ăn chung một phần thức ăn với người khác, ở cùng một phòng cũng không quá hòa đồng nhưng khi ở chung với Tiết Diệc Sâm được một thời gian thì cũng trở nên phóng khoáng hơn nhiều, bấy giờ cậu ta đã không quan tâm đến việc có người xuất hiện trong không gian riêng tư của mình, cho dù bới tung đống quần áo của mình lên cũng không thành vấn đề, nếu Tiết Diệc Sâm thích thì tặng cho cậu luôn cũng được.
Hơn nữa, đúng thật do mình khiến cậu ấy không có áo khoác để mặc mà.
Cuối cùng Tiết Diệc Sâm chọn ra một bộ đồ ngủ và một cái áo khoác mới chịu ngừng lại, cậu tấp nó lên một cái ghế rồi mở tủ đầu giường ra và hỏi: "Có quần lót mới không?"
"Có, toàn là đồ mới thôi đấy."
"Ồ." Tiết Diệc Sâm nói, lấy một cái túi trong tủ ra.

Nhìn kích thước của nó xong bèn quay sang nhìn Tô Hoan Trạch rồi khẽ ho khan, giả vờ bình tĩnh cầm nó trong tay, kiên quyết không nhắc đến việc size của Tô Hoan Trạch lớn hơn của cậu, đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông đó.
Cậu sắp xếp mọi thứ lại rồi ra hiệu cho Tô Hoan Trạch: "Tôi muốn đi tắm, cậu..."
"Vậy cậu tắm đi."
"Cậu ra ngoài đi."
"Lúc ở ký túc xá có phải ra ngoài đâu."
"Nhưng bây giờ thì khác, tôi khuyên cậu sắp xếp chỗ ở hợp lý cho tôi trước khi tôi đập cậu một trận."
"Chúng ta ở chung đi." Tô Hoan Trạch vỗ vỗ giường, "Phòng này hai người ở được mà."
Tiết Diệc Sâm bắt đầu xắn tay áo tiếp tục uy hiếp, giọng điệu đã có hơi mất bình tĩnh: "Cho cậu thêm một cơ hội nữa đấy."
Tô Hoan Trạch nghĩ ngợi một lúc rồi bày ra vẻ mặt mất mát và không nỡ nói: "Vậy cậu ở đây đi, tôi sang phòng khác."
"Vậy cậu ra ngoài đi."
Tô Hoan Trạch lúng túng do dự hồi lâu, xác định Tiết Diệc Sâm thật sự đang ra lệnh tiễn khách nên đành phải đứng dậy, lẳng lặng đi ra cửa rồi đứng lại và nói: "Lát nữa tôi gọi cậu ăn cơm."
Cậu gật đầu, sau đó khoát tay với Tô Hoan Trạch như đang chào tạm biệt, lúc này Tô Hoan Trạch mới chịu rời đi.
*
Tiết Diệc Sâm tắm rửa xong xuôi thì mặc đồ ngủ vào rồi ra ngoài dạo quanh, thấy người giúp việc đã đến, vừa nhìn thấy cậu thì chào hỏi.
Những người giúp việc dường như rất quen thuộc nơi này, và cũng rất biết rõ tính cách của Tô Hoan Trạch.

Có một người khá lớn tuổi còn trò chuyện với cậu ta để hỏi thăm tình hình gần đây.

Nghe cách nói chuyện thì hẳn đây là bảo mẫu của Tô Hoan Trạch rồi.
Tuy Tô Hoan Trạch không nói được bao nhiêu câu nhưng vẫn trả lời từng vấn đề.
"Lại đây ăn nào." Tô Hoan Trạch nói xong thì đưa cậu đến phòng ăn.
Cái bàn bên trong phòng ăn rất dài, có thể để mười mấy người cùng nhau dùng bữa, tuy nhiên lúc này chỉ có hai người bọn họ.

Hai người họ ngồi đối mặt ở hai đầu, trước mặt bày sẵn cơm và thức ăn.
Cậu nhận ra chỗ này thường để riêng khẩu phần ăn của mỗi người vào một cái đĩa, tuy rằng món ăn giống y hệt nhau nhưng chia làm nhiều phần và để trước mặt từng người.


Hèn gì Tô Hoan Trạch không quen chia sẻ thức ăn với người khác, hóa ra bình thường lúc cậu ta ăn uống còn không dùng chung đĩa với người nhà nữa là.
Tuy chỉ là món ăn ở nhà nhưng tay nghề của người giúp việc rất đỉnh, các món ăn đều mang cảm giác xa hoa như trong khách sạn cao cấp, màu sắc và hương vị đều rất đủ đầy, trang trí cũng vô cùng tỉ mỉ.

Cậu chợt cảm thấy đây không phải là nhà Tô Hoan Trạch mà tới một khách sạn nghỉ dưỡng luôn cơ đấy.
"Không hợp khẩu vị sao?" Tô Hoan Trạch hỏi cậu.
"Cũng được."
"Cậu muốn ăn món tráng miệng gì?"
"Tôi không thích đồ ngọt cho lắm...!cậu muốn ăn gì thì làm cái đó đi."
Tô Hoan Trạch gật đầu và không hỏi thêm.
Dường như những người giúp việc vẫn đang bận rộn, người thì quét tước người thì thu dọn đồ đạc.

Cậu vừa ăn cơm vừa đưa mắt nhìn, vừa định bắt chéo chân lên thì người giúp việc bên cạnh liếc cậu một cái, Tiết Diệc Sâm vô thức ngồi nghiêm chỉnh lại rồi hỏi: "Cậu không định ở đây vài ngày đó chứ? Sao phải gọi đến nhiều người thế này?"
"Hôm nay là giao thừa, cậu quên rồi à?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, vốn bọn Vu Hải Lang hẹn tôi hôm nay để quẩy xuyên đêm đấy."
"Hôm nay tôi ở cạnh cậu."
Cậu cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, bởi vì bình thường trong nhà không có ai nên cậu cũng không có khái niệm ăn tết, cho dù là Tết Âm Lịch thì cậu cũng nhân cơ hội trong game ít người để tranh đoạt tài nguyên cho nên cũng không đắn đo gì nhiều.
Cơm nước xong xuôi, người giúp việc trong phòng bếp vẫn đang tất bật.

Bà cô lớn tuổi kia tủm tỉm cười nói phải làm món ăn mà Tô Hoan Trạch thích nhất.

Cậu còn tưởng mấy món gì đó kỳ lạ nên ghé lại xem thử, nhận ra tay nghề của bà cô này không tồi chút nào, biết làm cả bánh Tiramisu, bánh Mousse và cả Macaron đầy đủ màu sắc đáng yêu.
Người trẻ hơn bên cạnh thì vẫn đang nấu trà sữa.
Cậu xem một lúc bèn cảm thấy chán nên tiến lại gần và hỏi: "Có cần con rửa chén giúp không ạ?"
Bà cô kia trông có vẻ ngạc nhiên lắm, vội vàng đáp lại: "Không cần đâu, cậu ra ngoài chơi với cậu hai đi, chỗ này có chúng tôi là được rồi!"
Cậu là một người có dễ nuôi, trước giờ chưa từng được người khác hầu hạ nên khi được người khác quan tâm như vậy cứ phải làm gì đó nếu không sẽ cảm thấy vô cùng bứt rứt, chuyện lúc nãy bị người khác xem thường cũng quên bẵng luôn rồi.
Lúc này Tô Hoan Trạch gọi cậu sang, hai người cùng nhau lên sân thượng.

Mới vừa bước chân vào cậu đã vội vàng lui ra.
Chỉ nhìn thoáng qua đã thấy sân thượng treo đầy đèn sao, có một cái sô pha trắng ngay giữa những dải ruy băng màu sắc sặc sỡ tung bay, trên cái bàn thủy tinh còn đặt một số món điểm tâm và thức uống.
Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là chỗ cho mấy cặp trai gái hẹn hò cả.
"Đây là phòng hứng nắng nên không lạnh đâu." Tô Hoan Trạch tưởng cậu sợ lạnh nên mới lùi lại.
"Cậu không cảm thấy hai chúng ta vào đó sẽ ngại lắm à?" Nếu một cặp trai gái thì lãng mạng phết, nhưng mà hai tên con trai...!hình như không ổn lắm nhỉ?
"Chỉ cần ở bên cậu thì nơi nào cũng rất tốt."
"Cậu còn nói mấy lời tởm vậy tôi vả mồm cậu bây giờ!" Nói xong thì vẫn bước vào, nhìn trái nhìn phải rồi nói như đang biện minh cho bản thân, "Sắp xếp cả rồi, không vào thì tiếc thật."
Khi cậu quay lại thì thấy Tô Hoan Trạch cũng theo vào, trên mặt chất chứa ý cười nhàn nhạt, trông rất đỗi dịu dàng.

Dưới ánh đèn chiếu rọi càng trở nên chói mắt..

Bình Luận (0)
Comment