Chương 9: Hoàng tử nhỏ thừa nhận, những gì ác ma nói là sự thật.
Edit: Vanh
Beta: Ling, Gùa
Thiếu niên omega tóc vàng trừng mắt xong với Bùi Thừa, gõ cửa xe bên ghế phụ nói với Nhạc Dật Ninh: "Anh đi xuống xe, đừng để ý đến tên khốn nạn này!"
Bùi Thừa nhíu mày nhìn Omega trước mặt, khuôn mặt của đối phương nhìn có chút giống với Nhạc Dật Ninh, chỉ khác là màu mắt của cậu ta có màu xám, kết hợp với cái tên mà Nhạc Dật Ninh vừa mới thốt ra, Bùi Thừa liền đoán được thân phận của đối phương chỉ sau vài giây suy nghĩ.
Eno- Đứa con trai nhỏ của công tước Carlton và thân vương Hoắc Y Nhĩ.
Thiếu niên ở ngoài xe đã không đợi được nữa, thò tay vào cửa sổ cưỡng ép mở cửa xe, kéo Nhạc Dật Ninh ra khỏi xe.
Bùi Thừa bất đắc dĩ bước ra khỏi xe, nhìn thấy một thiếu niên Alpha khác đang dắt một con chó, ngũ quan giống y đúc Eno, nhưng đường nét và dáng người của cậu ấy giống công tước Carlton hơn, càng có vẻ nam tính hơn Eno.
Chắc đó là Simon, anh trai sinh đôi của Eno.
Nhưng mà trước mắt bộ dáng của hai đứa trẻ này trông chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, còn chưa có hoàn toàn trưởng thành, vẫn giữ Nhạc Dật Ninh ở phía sau, vẻ mặt đề phòng mà trừng mắt với mình như đang nhìn kẻ thù vậy.
"Gâu gâu!"
Được rồi, bên "quân địch" còn có một con Husky.
Nhạc Dật Ninh không ngờ ở chỗ này lại đụng mặt Eno với Simon, nhưng dinh thự của Carlton cách đây không xa, hôm nay lại là cuối tuần, hai người dắt chó đi dạo cũng không có gì kì quái, không biết Eno lúc nãy nghe được bao nhiêu, nhưng chắc chắn là đã hiểu lầm rồi.
Nhạc Dật Ninh kéo cánh tay Eno: "Em hiểu lầm rồi—-"
"Em hiểu lầm cái gì?" Eno tức giận nói, "Anh ta chính là tâm địa xấu xa! Biết rõ tình trạng thân thể của anh, còn nói ra những lời như vậy, rõ ràng chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà!"
"Gâu gâu!" Con Husky ở một bên còn sủa hai tiếng phụ họa chỉ trích Bùi Thừa.
Eno nói Bùi Thừa xong, lại quay đầu quở trách Nhạc Dật Ninh: "Anh bị ngốc à? Tại sao lại gặp mặt người như vậy? Anh lại không mang họ Carlton, nghe theo lời của ba em là gì? Cho dù muốn liên hôn, cũng phải là cái tên Đồ Nhĩ Tư gì gì kia, còn có cái này—"
Eno liếc Bùi Thừa một cái: "Còn có tên kia, đợi đó cho tôi! Đợi tôi trưởng thành rồi, tôi xem ai kia dám kết hôn với tôi không!"
Nhạc Dật Ninh, Bùi Thừa: "......"
"Eno!" Simon nhíu mày nhìn về hướng em trai mình, "Đừng nói lung tung."
Pháp luật của đế quốc quy định công dân đủ 18 tuổi là đủ tuổi thành niên, Omega 18 tuổi là đủ tuổi kết hôn hợp pháp.
Mà Eno và Simon phải mùa xuân năm sau mới thành niên.
"Eno." Nhạc Dật Ninh lôi kéo cánh tay Eno, ánh mắt áy náy liếc Bùi Thừa một cái, "Anh ấy...!anh ấy chỉ là có ý tốt."
Nhạc Dật Ninh kéo Eno sang một bên, giải thích một chút về quan hệ của mình và Bùi Thừa.
"Anh thật sự đang hẹn hò cùng với anh ta?!" Eno kinh sợ nói.
Simon dắt cho đi theo bên cạnh, nghe đến đó cũng hơi nhướng mày, nửa tin nửa ngờ.
Nhạc Dật Ninh không được tự nhiên sờ sờ lỗ tai nóng rực, nhẹ nhàng lên tiếng: "...!Ừ."
Eno vội la lên: "Nhưng mà làm gì có người nào vừa mới bắt đầu hẹn hò đã nói phải làm kiểm tra đo lường độ phù hợp của pheromone chứ, còn muốn đánh dấu anh? Anh ta còn là anh hùng của đế quốc, làm sao mà...!làm sao mà lại như thế này được——"
"Không biết xấu hổ!" Eno ghé sát vào Nhạc Dật Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ bốn chữ cuối cùng.
Eno lúc trước xem tin tức còn vô cùng ngưỡng mộ Bùi Thừa, nào biết đối phương vậy mà...!lỗ mãng như vậy!
Thính lực Bùi Thừa của tinh thần lực xuất sắc hơn người, chính xác bắt được mấy lời chửi rủa mình của Eno, nhất thời mặt cũng có chút nóng lên, không được tự nhiên che miệng ho lên một tiếng.
Nhạc Dật Ninh vì mấy lời đánh giá Bùi Thừa của Eno mà bật cười, cong mắt nói nhỏ với Eno: "Con người anh ấy cũng không tệ."
Trong lúc bọn họ ở đây nói chuyện, đã có người thường xuyên nhìn qua, không biết có phải là nhận ra Bùi Thừa không hay chỉ là vây xem náo nhiệt.
Nhưng mấy người đều có dung mạo xuất chúng đứng ở một chỗ vốn là điều gây chú ý với người khác, Eno và Simon cũng nhận ra điều này, hai người liếc nhau, Eno quay đầu kề tai Nhạc Dật Ninh nói nhỏ: "Hai người muốn quay về rồi à?
Nhạc Dật Ninh nhìn Bùi Thừa, nói nhỏ: "Còn muốn đi ăn cơm nữa."
Eno quay đầu lườm Bùi Thừa một cái, muốn nói gì đó với Nhạc Dật Ninh nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Được rồi, hai người đi đi, buổi tối em với anh trai đi tìm anh sau."
Nhạc Dật Ninh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, thật sự sợ Eno sẽ nói câu "Em muốn đi cùng với hai người."
Nói lời từ biệt với Eno và Simon, Nhạc Dật Ninh lần nữa ngồi trên xe của Bùi Thừa.
Bùi Thừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, cho đến khi không nhìn thấy hai cậu thiếu niên phía sau mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhịn không được mà mỉm cười.
Thật sự không nghĩ đến có một ngày mình lại bị coi là tên lưu manh.
Nhạc Dật Ninh thấy hắn cười, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cũng nhịn không được cười rộ lên.
Cười xong, cậu nói với Bùi Thừa: "Anh đừng để ý, Eno không phải cố ý nhắm vào anh đâu."
"Tôi biết." Bùi Thừa nhìn về phía cậu, lưỡng lự thử thăm dò, "Cậu với hai anh em bọn họ, quan hệ hình như cũng không tệ lắm?"
"Ừm...!Không tệ."
Nghĩ lại quả thật tốt hơn so với lần cậu vừa mới tới sao Thủ Đô một chút.
Bùi Thừa cười cười, nói: "Chẳng qua, cho dù có liên hôn với gia tộc Carlton, tôi cũng không dám kết hôn với Eno."
Nhạc Dật Ninh lườm hắn một cái: "Em ấy nói đùa, anh sao lại cho là thật chứ?"
Bùi Thừa thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Cho nên, tôi còn hy vọng cậu cân nhắc một chút về lời đề nghị vừa rồi của tôi."
Nhạc Dật Ninh sửng sốt, phát hiện đối phương đã quay lại chủ đề kiểm tra đo lường độ phù hợp của tin tức tố, vội vàng thu lại ánh mắt quay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Cậu mở cửa sổ xe ra, đưa bàn tay lạnh ngắt sờ lên mặt mình, phát hiện mặt lại nóng lên, mím chặt môi không hé răng.
Bùi Thừa biết Nhạc Dật Ninh xấu hổ, ý thức được mà không tiếp tục nói về vấn đề "thất lễ" này nữa, nhưng nội tâm lại chờ mong cậu sẽ nghiêm tục mà suy xét lại.
"Anh đừng đùa nữa."
Một lát sau, Nhạc Dật Ninh vẫn từ chối hắn.
Bùi Thừa ngập ngừng, "...Thật sự xin lỗi."
Nhiệt độ trên mặt Nhạc Dật Ninh hơi hạ xuống, quay lại liếc Bùi Thừa một cái, cảm thấy hắn có chút xấu xa.
Nói không chừng mùi nhựa thông mà mỗi lần cậu ngửi thấy, chính là do hắn cố ý.
Thật xấu xa! Làm sao lại có thể cố ý dụ dỗ cậu chứ?
Rõ ràng cậu đã chuẩn bị tốt để bỏ đi tuyến thể.
Nhưng cậu lại cảm thấy được, Bùi Thừa tuy xấu xa như này, nhưng lại không hề giống với Đồ Nhĩ Tư nghênh ngang kiêu ngạo nói "Omega đều cần Alpha" kia.
Chút xấu xa kia của hắn, cậu lại không thấy chán ghét.
Bữa trưa được đặt tại một nhà hàng do Nhạc Dật Ninh chọn, để cảm ơn Bùi Thừa giúp cậu vẽ phác thảo, Nhạc Dật Ninh đã mua đơn đặt hàng trước.
Cơm nước xong xuôi, Bùi Thừa đưa Nhạc Dật Ninh về nhà.
Nhạc Dật Ninh tắm xong, ngủ trưa dậy, liền chuẩn bị đi phòng vẽ để vẽ tranh.
Tuy rằng tạm thời sẽ không gặp lại Bùi Thừa, nhưng cậu vẫn muốn hoàn thành bức tranh xong sớm một chút, tìm cơ hội đưa cho đối phương.
Nhưng cứ lúc muốn chuyên tâm vẽ tranh, thì lại có chuyện tìm đến.
Tống Tử Phàm gọi điện đến Nhạc Dật Ninh.
"Nghe nói Ninh Ninh nhà chúng ta có Alpha rồi? Còn là người ba tôi giới thiệu chứ?"
Nhạc Dật Ninh: "...!Khụ, không có, mới vừa gặp mặt thôi."
"Phải không?" Tống Tử Phàm ở đầu dây bên kia nói với giọng lười biếng, "Tin tức Omega hẹn hò với Bùi Thừa ở trên Tinh Võng trước kia là cậu phải không?"
"Ngày đó.......Chính là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi."
"Ồ? Nói như vậy còn có lần thứ hai lần thứ ba nữa à?" Tống Tử Phàm nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, "Hôm nay Tiểu Nhã nói với tôi là thấy cậu ở công viên Vân Sơn cùng với một tên Alpha, lúc đầu tôi còn không tin ____ thành thật khai báo, có phải là cậu hay không?"
Nhạc Dật Ninh: "......"
Không nghĩ tới lại gặp nhiều người quen như vậy.
Chẳng qua cậu gióng trống khua chiêng hẹn hò với Bùi Thừa như vậy chính là vì để những người nên biết đều biết.
"...!Là tôi." Nhạc Dật Ninh thừa nhận nói, "Tiểu Nhã hôm nay cũng ở công viên Vân Sơn sao?"
"Cậu đừng lái sang chuyện khác!" Tống Tử Phàm nói xong, chính mình lại chạy lái sang, "Cô ấy giúp bạn mình chụp ảnh, chỗ đó không phải là có phong cảnh đẹp sao?"
"Vậy mà anh không đưa Tiểu Nhã đi sao?" Nhạc Dật Ninh thuận theo đề tài này tán gẫu một chút, Tống Tử Phàm nhắc tới bạn gái thanh mai trúc mã liền nói không ngừng, thành công bị đánh lạc hướng.
Hàn huyên nửa ngày, Tống Tử Phàm mới chợt nhận ra: "Cậu tính kế tôi?!"
Nhạc Dật Ninh cong môi cười lên: "Tôi và Bùi Thừa thực sự không có gì hết..."
"Được rồi! Tha cho cậu vậy, chờ các người có cái gì tôi lại hỏi cậu."
Nhạc Dật Ninh: "......"
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chính sự." Kết thúc câu chuyện phía trước, Tống Tử Phàm mới nhớ tới chính sự, "Phiên bản beta của app mới vừa cập nhật, cậu có rảnh thì đăng nhập xem thử, nếu không có vấn đề gì thì cậu đổi sang phiên bản chính thức đi."
Nhạc Dật Ninh đồng ý, tạm gác chuyện vẽ tranh sang một bên.
Sau khi kiểm tra mô-đun của bản cập nhật này, cậu gọi điện trao đổi với Tống Tử Phàm rồi cho lời phản hồi.
Bận hoàn thành mấy cái này xong, mặt trời đã xuống núi, bức tranh muốn vẽ kia còn chưa đụng bút.
Eno và Simon đến trước khi trời tối, mang cho Nhạc Dật Ninh một cái bánh kem dâu tây do chính Hoắc Y Nhĩ làm, ăn tối cùng Nhạc Dật Ninh rồi ở lại lâu đài một đêm.
Hoắc Y Nhĩ đi tham gia tiệc tối với Carlton, Nhạc Dật Ninh ăn trưa xong với Bùi Thừa liền tách ra, cũng là bởi vì buổi tối Bùi Thừa phải tham gia bữa tiệc tối này.
Nhạc Dật Ninh thật ra cũng được mời đến, nhưng cậu trước là không giữ chức vụ gì trong quân đội hay bộ chính trị, sau là do thân phận không thích hợp, vốn cũng không thích tham dự vào mấy hoạt động xã giao của giới quý tộc, tự nhiên sẽ không đi đến bữa tiệc này.
Ngày hôm sau là thứ hai, Nhạc Dật Ninh lái xe đưa hai đứa em trai của mình đuổi về trường đi học, sau đó đến phòng làm việc của thầy Tống Lâm.
Phòng làm việc ở ngay trong sân sau biệt thự nhà Tống Lâm, một tòa kiến trúc độc lập được ngăn cách với biệt thự bằng một cái ao nhỏ.
Tối hôm qua Tống Lâm gọi điện thoại cho cậu, nói rằng việc sửa chữa phục hồi khung máy của Kỵ Sĩ đã hoàn thành rồi, muốn cậu đến nâng cấp chương trình.
Đây là lần đầu tiên kể từ ba năm trước, Nhạc Dật Ninh lại được nhìn thấy Kỵ Sĩ.
Ba năm trước đây trước lúc Bùi Thừa ra tiền tuyến đã ủy thác cho Tống Lâm tu sửa toàn diện cho Kỵ Sĩ một lần, Nhạc Dật Ninh cũng tham gia vào.
Sớm hơn trước đó, bảy năm trước, Nhạc Dật Ninh là một trong những nhà thiết kế của Kỵ Sĩ.
Cậu không giống Tống Lâm, ông ấy có thân phận là nhà thiết kế cơ giáp cao cấp nhất đế quốc.
Là giáo sư khoa thiết kế cơ giáp của Học viện quân sự, chỉ là trước khi đến sao Thủ Đô, cậu đã từng học mỹ thuật và thiết kế cơ giáp với chú Lương.
Sau khi đến sao Thủ Đô, lại dưới sự đề cử của chú Lương mà quen được thầy Tống.
Đáng tiếc cậu lại không được chọn vào Học viện quân sự Hoàng gia và trở thành sinh viên của khoa thiết kế cơ giáp.
Thay vào đó lại được nhận vào Học viện Mỹ thuật Hoàng gia và học vẽ với vợ của Tống Lâm, Allie.
Sau đó đi theo bên cạnh Tống Lâm, trở thành đệ tử thân truyền của ông ấy.
Vì thế bảy năm trước, khi Bùi Thừa đặt một lượng sản xuất cơ giáp độc quyền từ Tống Lâm, Tống Lâm đã dẫn theo cậu đến tham gia thiết kế.
Cơ cấu chương trình của Kỵ Sĩ là do cậu thiết kế, cái tên "Kỵ Sĩ" cũng là do cậu đặt, Bùi Thừa dường như rất hài lòng nên tiếp tục dùng tên này.
Cuộc gặp mặt cách đây mấy ngày trước, cái "Tiểu Kỵ Sĩ" cậu đưa cho Bùi Thừa kia, cũng là tác phẩm của chính bản thân Nhạc Dật Ninh.
Giống như lời Tống Lâm đã nói trước đây, nhiều năm như vậy ông ấy đã muốn chính thức giới thiệu Nhạc Dật Ninh với Bùi Thừa, nhưng Nhạc Dật Ninh không muốn lộ diện, thậm chí còn dùng mật danh "Tinh Vân" để kí tên cho bản thiết kế Kỵ Sĩ.
Mà Bùi Thừa lại học ở Học viện quân sự khép kín, đến năm hai lại lựa chọn vào quân đội.
Tuy thường xuyên qua lại, nhưng hai người vẫn chưa gặp mặt chính thức.
Còn những năm trung học, hai người chẳng có gì liên quan với nhau cả.
Bên trong phòng làm việc của Tống Lâm, Kỵ Sĩ mới được nâng cấp nằm im trong trạng thái ngủ đông.
Nhạc Dật Ninh nhẹ nhàng xoa lớp vỏ ngoài của nó, chợt cảm thấy có chút bùi ngùi.
Thời điểm thiết kế nó bảy năm trước, không hề ngờ tới mình và Bùi Thừa sẽ phát triển thành mối quan hệ như hiện tại.
"Bộ phận khung đã được sửa chữa xong rồi, độ cứng, độ bền lâu và các khía cạnh khác đều được nâng cấp." Tống Lâm đứng ở trước bàn điều khiển, mở hình ảnh mô phỏng 3D của Kỵ Sĩ trước và sau khi sửa chữa để so sánh, "Nhưng phía chương trình, ý tưởng nâng cấp là theo ý em, sẽ không có rủi ro gì chứ?"
Nhạc Dật Ninh lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh bàn điều khiển mở video trận chiến do Kỵ Sĩ ghi lại ra, trích ra mấy đoạn ngắn, trong nháy mắt lại mở ra mấy cái dữ liệu hệ thống của Kỵ Sĩ, " Thầy, thầy nhìn kỹ mấy cái phần này xem."
Tống Lâm cẩn thận quan sát một lát, mới dần dần nhíu mày.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Dật Ninh ——— tập hợp đủ các tế bào sắc đẹp, trí tuệ và nghệ thuật...!là một thẳng O!
Bùi Thừa (Một mình hưng phấn): Được rồi! Tín vật đính ước đã có từ bảy năm trước rồi!