Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 12

Cố Dã thật ra rất ít khi xuất hiện ở những bữa tiệc tối như vậy, anh ngại phiền toái nhưng lần này là ông ngoại Dung Huyên chủ động mở lời nhờ anh đưa Dung Huyên đi dự tiệc cùng. Thái độ của ông ngoại Dung Huyên rất ôn hòa, cùng anh hàn huyên không ít chuyện hồi nhỏ của cô. Khi nhắc đến những chuyện này, giọng ông thậm chí còn bao hàm một vài cảm xúc khác.

Một khắc kia, Cố Dã đột nhiên ý thức được, ông lão từng khi phách hăng hái, oai phong một cõi trên thương trường này đã thật sự già rồi. Ông rất nghiêm túc mà nhờ vả anh, vì cô cháu gái yêu quý mà vứt bỏ thể diện nhờ vả người tiểu bối là anh đây.

Rõ ràng bản thân rất ghét những loại trường hợp như yến hội nhưng chẳng thể nào thốt lên câu cự tuyệt đối với lời thỉnh cầu của một người ông hạ thấp tư thái vì đứa cháu yêu.

Anh đã đồng ý thỉnh cầu này của ông Lục, nhưng nếu Dung Huyên không tiện hoặc là không muốn tham dự, anh sẽ không miễn cưỡng cô.

Dung Huyên lúc này mới nhớ ra bữa tiệc từ thiện trong miệng anh là cái gì. Bữa tiệc này cũng xem như là một bước ngoặt trong truyện. Trong buổi tiệc này đã xảy ra không ít chuyện, sóng sau xô sóng trước thi nhau nổi lên. Trong sách, nguyên thân cùng nam chủ cùng nhau xuất hiện nhưng cuối cùng nguyên thân lại bởi đủ loại duyên cớ mà náo loạn khiến mọi người cười chê. Bởi vì việc này, ông ngoại còn bị chọc tức đến vào phòng giải phẫu, không bao lâu sau liền buông tay nhân gian.

Trên thực tế, nguyên thân sau này cảm thấy thực hối hận, nếu lúc ấy cô ấy không có xúc động như vậy, cô ấy sẽ không trở thành trò cười trước mặt mọi người, ông ngoại cũng sẽ không bị cô ấy làm tức đến ngất xỉu. Tuy rằng thân thể ông ngoài không tốt nhưng chuyện này đã khiến ông ra đi.

Hiện tại Dung Huyên đã trở thành nữ phụ trong cuốn sách này. Yến hội này đối với cô có thể có cũng có thể không nhưng cô biết ông ngoại rất mong có thể nhìn thấy cô cùng Cố Dã cùng nhau xuất hiện. Dung Huyên không đành lòng khiến lão nhân già đào tim đào phổi đối tốt với mình thương tâm.

Thời điểm Dung Huyên còn đang chìm trong suy nghĩ, Cố Dã lại hỏi lần nữa "Em có đồng ý không? Nếu như không muốn thì có thể nói ra ...."

Bữa tiệc từ thiện lần này không giống như tiệc đính hôn. Ở lễ đính hôn cô mang khăn trùm đầu tuy rằng nhiều người cảm thấy kỳ quái nhưng sẽ không nói gì, nhưng ở bữa tiệc từ thiện thì không thể như vậy.

Dung Huyên gật gật đầu, viết lên trên tay của anh "Đồng, ý"

Cố Dã nhướng mày, có chút ngoài ý muốn "Được, vậy tối chủ nhật anh tới đón em"

Hai người nói chuyện một hồi liền đi đến cổng nhà Dung gia, Cố Dã chút nữa còn có việc cho nên không có đi vào.

Thời điểm Dung Huyên xuống xe, Cố Dã lười biếng nhắc nhở cô "Tiểu tức phụ, đừng quên em đã đáp ứng tặng quà sinh nhật cho anh"

Dung Huyên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Bữa tối hôm nay chỉ có Dung Di cùng Dung Huyên hai người ăn, Kỷ Ngưng cùng Dung Diệu đều có chuyện cần giải quyết.

Trên bàn cơm, cảm xúc của Dung Di có chút tang.

Cô ta hôm nay trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, cố ý mang theo quà sinh nhật đi xem Cố Dã chơi bóng nhưng đến nơi thì chẳng thấy người đâu. Cô ta sợ ngày mai lại đến tốn công vô ích cho nên hỏi bạn của Cố Dã nhưng ai ngờ đối phương nói cậu ta cũng không biết Cố Dã khi nào chơi bóng khi nào không. Nói cách khác, cô ta nếu muốn gặp Cố Dã thì đành phải dựa vào vận khí của mình.

Chuyện này làm cô ta không thể nào cam tâm.

Lúc này, bảo mẫu trong nhà mang đồ ăn lên, cười nói "Nhị tiểu thư, hôm nay người đưa cô về là vị hôn phu của cô sao? Chiếc xe kia nhìn thật là khí phái" Bảo mẫu không hiểu lắm về xe cộ nhưng năng lực thưởng thức cơ bản vẫn có, bà cảm thấy chiếc xe kia hẳn rất đắt tiền.

Dung Di nghe thấy vậy liền không thể tin được mà nhìn Dung Huyên, thanh âm bén nhọn "Hôm nay là Cố Dã đưa mày về? Thật hay giả?" Bởi vì đưa Dung Huyên về nhà cho nên hôm nay anh không có đi chơi bóng?

Là vậy sao?!

Dung Huyên không gật đầu cũng không lắc đầu, cô mặc kệ Dung Di , cúi đầu ăn cơm.

Dung Di bị những lời kia của bảo mẫu biến thành con chanh tinh[1]. Bảo mẫu sẽ không nói dối, cô ta thiếu chút nữa định cùng Dung Huyên nháo lên nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

[1] Con chanh tinh: ý chỉ Dung Di ghen tỵ đến phát điên

Cùng một người câm cãi nhau để làm gì? Không thú vị! Dù sao mấy ngày nữa cô ta sẽ tham dự một bữa tiệc từ thiện cực kỳ quan trọng, nghe nói sẽ có rất nhiều đại gia tham dự, mà cô ta, Dung Di, sẽ trở thành tiêu điểm của buổi tiệc đó.

Còn Dung Huyên, đến tư cách tham gia cũng không có.

Nghĩ như vậy, trong lòng Dung Di dần cảm thấy cân bằng.

Những thứ mà cô ta có, Dung Huyên chưa chắc có đủ tư cách có được.

Cô ta uống ngụm canh rồi không ăn nữa, cố ý hướng Dung Huyên nói "Tôi không ăn nữa. Lát nữa tôi còn phải cùng mẹ đi shopping, nếu như ăn nhiều thì khi mặc lễ phục nhìn sẽ rất khó coi"

Dung Huyên đầu cũng không thèm nâng.

Có điều cô phát hiện chính mình cũng không có lễ phục mới. Hôm nay cô cùng Đồng Nguyệt còn chưa có đi dạo phố, vậy ngày mai liền đi vậy.

.....

Ngày hôm sau sau khi tan học Dung Huyên liền cùng Đồng Nguyệt còn có Mộc Tiêu đi dạo phố.

Mộc Tiêu hôm qua không được nhìn thấy vị hôn phu trong truyền thuyết của Dung Huyên, miễn bàn có bao nhiêu hiếu kỳ. Trong lòng cô như có móng vuốt mèo cào, khiến cô không thể dừng hỏi về vấn đề này, dọc đường cứ ríu ra ríu rít.

Cô hôm nay đi theo Dung Huyên đi dạo phố chính là vì muốn gặp vị hôn phu trong truyền thuyết kia. Có lẽ vị hôn phu của Dung Huyên hôm nay sẽ đến đón cô ấy?

Mộc Tiêu vẻ mặt hưng phấn hỏi Đồng Nguyệt "Vị hôn phu của Dung Huyên trông như thế nào? Rất đẹp trai?"

Đồng Nguyệt cẩn thận nhìn thoáng qua Dung Huyên, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường mới mở miệng nói "Siêu đẹp trai"

Mộc Tiêu biết ánh mắt của Đồng Nguyệt rất cao, nếu cô ấy đã nói là siêu đẹp trai vậy khẳng định là không thể nghi ngờ.

"Oa, không biết hôm nay tớ có thể có cơ hội gặp được anh ấy hay không"

Đồng Nguyệt cười "Đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng có cơ hội"

Mộc Tiêu tròng mắt xoay chuyển, thử thăm dò hỏi "Thật ra không thấy người thật cũng được, Dung Huyên, cậu có ảnh chụp của anh ấy không?"

Nữ sinh đều là như vậy, đối với nửa kia của bạn thân cực kỳ tò mò.

Dung Huyên nghe thấy vậy liền ngây ngẩn cả người.

ảnh chụp?

không có. Tuy rằng bọn họ đính hôn đã được vài ngày rồi nhưng loại đồ vật như ảnh chụp này cô thực sự không có.

Nhìn thấy cô lắc đầu, Mộc Tiêu sợ đến ngây người.

Này .....

Đồng Nguyệt tuy rằng cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc. Dù sao chuyện Dung Huyên trước kia đối với vị hôn phu của mình có bao nhiêu bất mãn, cô thân là bạn cùng bàn cũng biết ít nhiều.

Mộc Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định "Vậy ..... Anh ấy có đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè không?"

Dung Huyên suy nghĩ một chút, hình như là không có. Nam sinh giống nhau đều không thích đăng bài lên vòng bạn bè, Cố Dã cũng như vậy.

Đồng Nguyệt vội vàng đổi đề tài "Tiêu Tiêu, chúng ta nói chuyện khác đi"

Mộc Tiêu lúc này cũng phát hiện ra bản thân đã hỏi quá nhiều. Cô chính là có cái tật xấu này, chuyên thích tìm hiểu tận tường mọi chuyện. Sau khi hiểu rõ, Mộc Tiêu cười hì hì đổi đề tài.

Dung Huyên thật ra cũng không có cảm giác gì. Dù sao cô cùng Cố Dã cũng chỉ là mối quan hệ vị hôn phu vị hôn thê plastic[2]

[1] mối quan hệ plastic: kiểu có tiếng không có miếng, nhìn ngoài thì đẹp đẽ nhưng ở bên trong thì chẳng có cái gì.

Cuối cùng, Dung Huyên chọn mua một bộ lễ phục màu đen, hơn nữa còn đưa cho Đồng Nguyệt cùng Mộc Tiêu không ít tiểu đồ vật đắt tiền. Hai người đều cười tủm tỉm nhận lấy.

Bình Luận (0)
Comment