Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 2

Sau khi đi theo người phục vụ đến đại sảnh yến hội, Dung Huyên rốt cuộc cũng biết bữa tiệc đính hôn này có bao nhiêu long trọng.

Trong hội trường một đám người quần áo lụa là, trong không gian phiêu đãng mùi hương quyến rũ của những chai rượu champagne hảo hạng hòa cùng âm nhạc cổ điển đầy lãng mạn. Tất cả những người được mời đến tham dự buổi tiệc hôm nay đều là những quan chức cấp cao cùng ông chủ của các doanh nghiệp lớn trong nước.

Dung Huyên đi đến không bao lâu , liền có một ông lão ngồi xe lăn được một người đàn ông trung niên đẩy đi đến chỗ cô. Dung Huyên tuy rằng không có kế thừa ký ức của nguyên thân nhưng cô đoán, ông lão có bộ mặt hiền lành này hẳn là người ông ngoại luôn một lòng suy nghĩ vì nguyên thân.

Cô cũng không có đoán sai bởi vì vừa lại gần, lão nhân gia đã ôn hòa nói "Tiểu Huyên nhà chúng ta đêm nay thật xinh đẹp, ông ngoại thực sự vì cháu mà cảm thấy vô cùng vui mừng"

Dung Huyên không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

Lão nhân gia chú ý thấy cô đội khăn che mặt, kỳ quái hỏi Tiểu Mỹ đứng bên cạnh "Sao lại cho con bé mang thứ này?"

Tiểu Mỹ áy náy mà cúi đầu, cũng không có nhiều lời. Lão nhân gia là người thông minh, ngay lập tức đoán được vừa rồi có khả năng đã xảy ra chuyện.

Trên mặt ông có phẫn nộ, có không thể tin nhưng cuối cùng chỉ còn tồn tại sự bất đắc dĩ.

Ông hiện tại còn sống, mà Dung Huyên đã bị họ đối xử như vậy rồi , vậy đến khi ông đi rồi thì sao?

Ông thực sự là không yên tâm bỏ lại Dung Huyên một mình trên cõi đời này. Thay Dung Huyên tìm một nhà chồng đáng tin cậy hẳn là việc cuối cùng mà ông có thể làm vì đứa nhỏ này. Cố gia nề nếp nghiêm cẩn, làm người lỗi lạc, là nơi đáng giá phó thác chung thân đại sự.

Hy vọng Cố gia sẽ không làm ông thất vọng.

Ông Lục thở dài, ra hiệu cho Dung Huyên lại gần. Ông nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dù cho trong lòng có nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu nói đơn giản.

"Đứa bé ngoan, ông ngoại không mong gì khác, chỉ mong con sau này có thể cùng tiểu Cố ở chung thật tốt"

Tiểu Cố trong miệng của ông Lục chính là chồng sắp cưới của Dung Huyên, Cố Dã.

Dung Huyên trong lòng rất rõ ràng, nam chủ sớm muộn gì cũng là của nữ chủ, mà cô, chỉ là một nữ phụ không tính là có nhiều đất diễn mà thôi.

Nhưng cô không đành lòng phá vỡ sự chờ mong của lão nhân gia, dưới ánh mắt chăm chú của ông Lục, cô chậm chạp gật gật đầu.

Ông Lục thỏa mãn mỉm cười.

Thời điểm Dung Huyên nghe ông Lục nói chuyện, cách đó không xa độ nhiên truyền đến một trận ồn ào, cô theo bản năng chậm rãi ngồi dậy.

Chỉ thấy nam chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, Cố Dã đang được một đám huynh đệ nhiệt tình vây quanh, giống như chúng tinh phủng nguyệt, chậm rãi đi tới.

Bởi vì hôm nay là tiệc đính hôn cho nên trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với áo vest đen, trên cổ đeo một chiếc cà vạt đen. Cà vạt trên cổ của anh có chút lỏng, âu phục còn chưa có cài đủ cúc, sơ mi trắng cũng không có hoàn toàn sơ vin vào trong quần, phía trên còn mở mấy cái cúc áo, xương quai xanh như ẩn như hiện. Anh một tay đút túi, cả người nhìn qua lười biếng lại tùy tính.

Tóc anh hẳn là đã trải qua tạo hình, có điều do không có dùng sáp cố định cho nên có vẻ tự nhiên lại tùy ý.

Đây là lần đầu tiên Dung Huyên nhìn thấy nam chủ.

Không thể không nói, Cố Dã làm nam chủ, trên người xác thực mang theo mị lực độc nhất vô nhị. Dáng người cùng diện mạo đều là ngàn dặm mới tìm được một. Ngũ quan thâm thúy, mắt đen, mang theo vài phần cảm giác hỗn huyết.

Hơn nữa, khí chất của anh ..... anh cùng tên của mình rất giống nhau, (hoang) dã muốn mệnh.

Rất nhiều người đều biết Cố gia có đứa con, con gái đầu Cố Uyển đã kết hôn sinh con, hiện tại đang định cư ở nước ngoài. Con thứ Cố Nghiêu Chi, hiện tại đang học đại học, con út Cố Dã, cùng tuổi với nguyên chủ, cũng đang học cao nhị. Rõ ràng phía trước anh còn có một người anh trai cực kỳ ưu tú là Cố Nghiên Chi, nhưng cha Cố mẹ Cố lại cố tình độc sủng người con út này.

Tâm bọn họ mọi người đều biết. Cha Cố đã sớm công bố, sản nghiệp của ông, tương lai sẽ giao cho con út kế thừa, còn hai đứa con còn lại, chỉ có thể được một chút cổ phần, không hơn. Sau khi biết được Cố gia về sau sẽ giao cho Cố Dã, rất nhiều người hao tổn tâm tư đến lấy lòng anh.

Cho nên sau khi Cố Dã tới, toàn bộ không khí trong yến hội đều nóng lên. Một đám huynh đệ của anh rất biết làm việc, hơn nữa số lượng thực sự quá nhiều, hiện trường nhất thời có chút náo nhiệt.

Nam nữ nhân vật chính của bữa tiệc đều đã xuất hiện, MC lập tức cầm lấy microphone đi lên đài.

Giọng nói anh ta mang theo ý cười, chậm rãi nói "Xin chào toàn thể quý vị khách quý đã đến dự buổi lễ đính hôn ngày hôm nay, cảm ơn mọi người đã gác bỏ sự vụ bận rộn , bớt thời gian đến buổi lễ đính hôn của Cố Dã tiên sinh cùng Dung Huyên nữ sĩ ...."

Đính hôn không thể so với kết hôn, ít nhất thì nghi thức đơn giản hơn không ít. Huống chi, hai nhân vật chính của ngày hôm nay mới chỉ có mười bảy tuổi, đều còn đang học cấp ba, từ giờ đến lúc bọn họ kết hôn vẫn còn quá xa xôi. Tương lai thế nào, thực đúng là khó nói.

Sau khi nói xong lời dạo đầu, MC lập tức đi vào chủ đề chính.

"Tiếp theo, xin mời Cố Dã tiên sinh và Dung Huyên nữ sĩ lên đài, cùng trao nhau nhẫn đính hôn"

Tiểu Mỹ tận tâm đỡ Dung Huyên lên đài, cô ấy thực sự sợ lại xảy ra chuyện gì. Dung Huyên trên đầu đội khăn trùm đầu, tuy rằng không đến mức không nhìn thấy gì, nhưng đi đường đúng là có chút không tiện, cho nên cô vẫn luôn nghiêm túc cúi đầu nhìn đường dưới chân.

Cố Dã tựa hồ nhìn thoáng qua cô, lại tựa hồ không có. Không khí tại hiện trường thực sự có náo nhiệt, Dung Huyên vừa xuyên qua đã gặp phải lễ đính hôn, thực sự có chút bối rối.

Sau khi đi lên trên đài, giọng nói vui sướng của MC liền vang lên "Hiện tại, mời Cố Dã tiên sinh đeo nhẫn đính hôn cho Dung Huyên nữ sĩ"

Sau khi lên đài Tiểu Mỹ đã biết ý mà thối lui ra xa, MC cũng tự động đứng cách bọn họ một khoảng vừa đủ. Trong khoảng thời gian ngắn, một mét vuông xung quanh chỉ còn lại hai người Cố Dã cùng Dung Huyên.

Dung Huyên phản ứng chậm chạp, thanh âm không chút để ý của Cố Dã vang lên "Tay"

Tay? A

Dung Huyên nâng tay lên, nhân viên công tác cũng đúng lúc cầm hộp nhẫn lại đây, Cố Dã từ hộp nhẫn lấy ra nhẫn đính hôn , động tác tùy ý đeo nhẫn vào tay cô.

Dưới đài, một đám huynh đệ của Cố Dã đầy mặt xem náo nhiệt nhìn một màn trên đài.

Ninh Tử Thần hết sức vui mừng "Ha ha ha ha, lão đại đính hôn? Thực sự đính hôn? Tao như thế nào lại có cảm giác như đang mơ"

Hách Cường to con dùng tay nắm lấy bả vai anh ta, trên mặt cũng mang theo ý cười "Tao cũng cảm thấy như đang nằm mơ. Lão đại chưa từng nói chuyện yêu đương, lúc này thế nhưng lại trực tiếp có vị hôn thê, ha ha, đây chính là đốt cháy bao nhiêu giai đoạn a? Thật là đủ để tao cười một năm"

Hai người ha ha cười lớn, lúc này Thịnh Thế Hào nhíu mày hỏi "Vì sao... Dung Huyên lại đội khăn trùm đầu?"

Ninh Tử Thần cùng Hách Cường nghe vậy cùng phản ứng lại.

Trong lễ đính hôn lại mang theo khăn trùm đầu, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt đại khái nhưng đường nét cụ thể lại nhìn không ra. Tuy rằng phía trên có trang trí hoa tươi, có chút độc đáo nhưng dù có độc đáo nhưng cũng có chút không thích hợp.

Ninh Tử thần bắt đầu bổ não "Không phải là thế hôn chứ?"

Hách Cường 'xì' một tiếng khinh miệt "Thế con mẹ mày, chuyện này không có khả năng"

Thịnh Thế Hào một tay chống cằm, trầm tư trong chốc lát "Thế hôn tao cũng cảm thấy không có khả năng, hiện tại không phải là thời cổ đại, đầu năm nay thế hôn không gạt người được, Dung gia cũng không có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy"

Ninh Tử Thần phất tay "Nếu không phải là thế hôn, vì cái gì mà lại phải mang khăn trùm đầu, không dám lộ mặt? Chắc không phải là ngại bản thân quá xấu chứ?"

Ninh Tử Thần vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng nói nhưng những lời này anh ta vừa dứt, hai người còn lại bắt đầu trầm mặc.

Thật sự là có khả năng này. Ví dụ như bọn họ, lớn lên không xấu, tính tình cũng khá cao ngạo. Nếu là bọn họ đính hôn , khẳng định sẽ hận không thể để tất cả mọi người nhìn thấy mặt mình, ca ngợi bọn họ lớn lên đẹp trai.

Mang khăn trùm đầu? Không có khả năng.

Hách Cường 'ngọa tào' một tiếng "Lão đại đẹp trai như vậy .... Nếu thật sự ... vậy nó .... cũng quá đáng thương rồi ?"

Thời điểm mấy người nói chuyện, một người bạn khác của Cố Dã là lão J cũng thò qua, nói ra chuyện mà mình biết "Có chuyện này không biết bọn mày đã từng nghe qua chưa?"

Ninh Tử Thần mặt đầy bát quái hỏi "Chuyện gì?"

Lão J bày ra vẻ mặt nghiêm túc "Tao nghe nói Dung Huyên không thể nói chuyện"

Ninh Tử Thần, Hách Cường cùng Thịnh Thế Hào đồng loạt chửi thề.

Ninh Tử Thần không dám tin "Không thể nói chuyện? Người câm điếc?"

Lão J lắc đầu "Cũng không phải, không phải là trời sinh, nghe nói trước đây chịu đả kích cho nên sau đó mới không thể nói chuyện"

Dứt lời, mấy người đồng thời trầm mặc, không biết nên nói gì mới tốt.

Vẫn là Ninh Tử Thần tâm tư đơn giản nói ra nỗi lòng của mọi người "Thì ra là bị chướng ngại tâm lý a, thật đáng thương"

Hách Cường dùng sức đánh Ninh Tử Thần một cái "Mày nói cái gì vậy? Đừng có mà nói mấy lời lung tung"

Ninh Tử Thần nhún vai "Tao đây không phải là uất ức thay lão đại sao? Cũng không biết ba mẹ nó nghĩ cái gì" Nhiều thêm một vị hôn thê, có khả năng lớn lên xấu xí không nói, lại còn là một người câm.

Lão J lắc đầu "Ba mẹ nó thương nó như vậy, hiện tại lại đáp ứng cho nó liên hôn, hẳn là chuyện này thực sự không còn cách nào cứu vãn"

Nói xong, mấy người đồng loạt thở dài.

Trên đài, Cố Dã tự nhiên cũng thấy được khăn trùm đầu chướng mắt trên đỉnh đầu Dung Huyên.

Sau khi trao nhẫn cho Dung Huyên, anh liền nâng tay kéo khăn trùm đầu của cô ra. Khóe mắt Dung Huyên nhìn thấy động tác kia của Cố Dã liền phản ứng nhanh mà mau chóng ngăn anh lại.

Tiếng 'bang' thanh thúy vang lên, mặc dù dưới đài ồn áo nhưng người bên dưới vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

Sau khi Dung Huyên nghe được, liền sửng sốt.

Bị đánh nhưng thực ra không đau không ngứa, có điều đây là lần đầu tiên Cố Dã bị người khác đối xử như vậy, anh nhướng mày, lười biếng nói "Vợ à, đến xem mặt một chút cũng không được sao?"

Dung Huyên nghe thấy chữ 'vợ' liền tiếp tục sửng sốt.

Tuy rằng Cố Dã kêu đến thân mật nhưng cô trong lòng đối với cốt truyện rõ ràng, Cố Dã bề ngoài chính là vừa tao vừa dã.

Đây chỉ là mặt ngoài giả dối.

Trên thực tế anh là người rất khó động tâm với người khác. Mặc dù là nữ chủ, cũng phải cố gắng một thời gian dài mới khiến Cố Dã dần chấp nhận cô ấy.

Dung Huyên không nói được, tự nhiên không thể trả lời, cô an tĩnh cúi đầu nhìn mũi chân.

"Hửm?" cách một lớp vải, Cố Dã tự nhiên không thể nhìn rõ mặt cô, tự nhiên cũng không nhìn được biểu tình trên mặt, anh nhất thời cảm thấy bực bội "Vì sao lại không nói lời nào?"

Lúc này, một nhân viên công tác khác vừa vặn cầm hộp nhẫn đi tới, Dung Huyên nhận lấy, chuẩn bị giúp Cố Dã đeo lên.

Nhưng có thể là do Dung Huyên không nói gì, cho nên anh cũng không muốn phối hợp, hai tay rũ bên người, chậm chạp không chịu nâng lên.

Cố Dã mười bảy tuổi còn thực tùy tính, bởi vì gia thế tốt, từ nhỏ đã được cha mẹ sủng ái cho nên anh làm việc rất tùy tâm. Anh hiện tại còn chưa có học được bận tâm trường hợp, cố kỵ cảm xúc của người khác. Bởi vì đại bộ phận thời điểm, đều là người khác theo anh, chiều anh chứ không phải là anh theo người khác , cho nên anh sống so với đại đa số người đều cực kỳ bừa bãi, khinh cuồng.

Dung Huyên dám khẳng định, Cố Dã là thực sự dám không phối hợp.

Thật ra nếu Cố Dã không phối hợp, Dung Huyên trong lòng cũng không có cảm giác gì, cô chỉ là lo lắng bản thân sẽ khiến ông ngoại thất vọng. Cô biết ông Lục là thực lòng muốn tốt cho mình, hơn nữa còn vì vậy mà trả giá đắt.

Trong truyện, bữa tiệc đính hôn này cuối cùng tan rã trong không vui, tuy rằng hai người vẫn đính hôn nhưng kỳ thật đã chôn xuống một cái tai họa ngầm. Tiệc đính hôn không thuận lợi, người thất vọng nhiều nhất không phải là Cố gia cũng không phải là Khương gia, mà là ông cụ Lục.

Chính cô cũng hiểu, Cố Dã nếu không phối hợp, vậy ai nói cũng không được. Anh có thể đáp ứng cùng Dung gia liên hôn đã là một kỳ tích, ai lại có thể trông cậy vào việc anh có thể làm được nhiều hơn?

Cho nên Dung Huyên liền an an tĩnh tĩnh mà đứng.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Nhân viên công tác đứng một bên thấy một màn này, mặt đầy mờ mịt, ngay cả MC cũng nhìn không được, nhẹ giọng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Dưới đài đều vì trận giằng co trên đài mà có chút ảnh hưởng.

Dung Huyên quá an tĩnh, cũng quá thản nhiên, quá trấn định, cảm giác cô không chút nào để ý, cuối cùng vẫn là Cố Dã chịu thua.

Anh bực bội nâng tay, đây là lần đầu tiên anh nhượng bộ nữ sinh, trước kia kể cả người ta có đứng trước mặt anh khóc lóc thảm thiết, anh cũng một bước không nhường.

Dung Huyên nhấp môi, dưới ánh mắt chờ đợi của người chủ trì cùng nhân viên công tác, dưới ánh mắt ghen ghét của Dung Di dưới đài, chậm rãi đeo nhẫn cho Cố Dã.

Sau khi nghi thức trao đổi nhẫn kết thúc, bữa tiệc đính hôn cũng thuận lợi mà hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment