Tôi Dựa Vào Diễn Kịch Trở Thành Nhân Vật Chính Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 110

Đó là một cậu bé trông rất chất phác, thân hình cũng cường tráng hơn phần lớn những đứa trẻ cùng tuổi. Dù còn nhỏ, nhưng lại thấp thoáng toát ra cảm giác mạnh mẽ, vững vàng khiến người khác có thể dựa vào.

 

Khi thấy người được 【Tác giả】 đưa về, đối phương như khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cánh cửa được kéo mở thêm một chút, cậu bé lập tức chạy ra đón, miệng gọi:

 

“Tiểu Vĩnh…”

 

“Cứ tưởng ngươi tối nay gặp chuyện gì rồi, Tiểu Nhạc lo lắng muốn chết…”

 

Cửa mở được hơn phân nửa, bên trong phòng còn có một cô bé và một cậu bé khác.

 

Tiêu Quy An nhận ra cô bé kia — chính là người đầu tiên lén ngẩng đầu nhìn hắn trong phòng ăn. Cô có đôi mắt to tròn sáng long lanh, trông rất ngoan ngoãn.

 

Cô bé mà cậu bé chất phác gọi là “Tiểu Nhạc” chính là người đó. Cô chạy vội ra, khẩn trương quan sát tình trạng của Tiểu Vĩnh, trên mặt tràn đầy lo lắng.

 

Sau khi xác định người kia không sao, cô bé khẽ cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn ngài, thầy Yến.”

 

【Tác giả】nhẹ nhàng gật đầu.

 

Cậu bé còn lại trong phòng thì không ra đón, nửa người giấu trong bóng tối.

 

Đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ dõi theo tình hình bên ngoài, đúng lúc ánh nhìn chạm phải ánh mắt của 【Tác giả】.

 

Tiêu Quy An nhìn rất rõ — trong đáy mắt đối phương tràn ngập cảnh giác và đề phòng. Cậu ta lập tức dời tầm mắt, tỏ vẻ không kiên nhẫn:

 

“Vào nhanh lên, sắp đến giờ rồi.”

 

“Rồi rồi ——” Có vẻ mọi người đều đã quen với tính khí của cậu, chẳng ai ngạc nhiên gì.

 

Cậu bé chất phác thuần thục đỡ lấy Tiểu Vĩnh, chúc ngủ ngon rồi dắt cậu vào phòng.

 

Do đứng cao hơn, tầm nhìn của Tiêu Quy An cũng rộng hơn.

 

Từ góc độ của hắn nhìn xuống, vừa vặn thấy sau cổ áo của cậu bé kia thấp thoáng một vệt bóng mờ, như một mảng tối xanh mờ nhạt.

 

Tiêu Quy An khẽ khựng lại một chút, sau đó thu mắt như chưa thấy gì.

 

Tiểu Nhạc không ở chung phòng với đám con trai.

 

Phòng của cô ở tầng hai. Vì lo lắng cho bạn, cô mới chờ ở phòng con trai đến tận lúc này.

 

“Ngủ sớm nhé!” Tiểu Nhạc và cô bé từng phạm lỗi – cũng là đứa trẻ mồ côi còn lại – nắm tay nhau chạy lên tầng hai, trước khi đi còn vẫy tay với bọn họ:
“Ngủ ngon, thầy Yến!”

 

“Ngủ ngon ——” Tiêu Quy An nhìn theo bóng hai cô bé rời đi. Hắn vẫn luôn có thiện cảm với những đứa trẻ lễ phép.

 

Phòng của Trình Hà và Hứa Tử Thăng thì ở tầng cao hơn — tầng 5.

 

Tiêu Quy An tiện tay ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.

 

Còn mười lăm phút. Kịp.

 

Chỉ cần đưa Hứa Tử Thăng và đứa nhỏ này về phòng, hắn cũng có thể trở về nghỉ ngơi.

 

Vốn dĩ hắn là NPC quỷ quái, có thể chọn thực hiện hoặc không thực hiện nhiệm vụ người chơi giao. Vì vậy quy tắc "phải lên giường trước 11 giờ" chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

 

Chỉ là sợ sau 11 giờ sẽ phát sinh chuyện không thể cứu vãn, nên ở yên trong phòng vẫn an toàn hơn.

 

Trình Hà cũng không cô đơn, còn có người đang chờ cậu ta.

 

Tiểu Thanh đứng chờ ở lối cầu thang, tóc đen xõa dài, mặc váy trắng, ôm trong lòng một con búp bê Tây Dương mang theo nụ cười quỷ dị, từ trên cao nhìn xuống mấy người đang bước lên, chẳng khác gì cảnh mở đầu của một bộ phim kinh dị.

 

Hiện tại không phải lúc để Dương Thiến Thiến tiếp xúc với 【Tác giả】, Trình Hà ba bước làm hai lao vọt lên, nắm lấy tay cô bé, nhỏ giọng nói đầy thẹn thùng:
“Thầy ơi, gặp lại sau.”

 

Nam sinh nhỏ gầy đeo kính dày, thân hình tuy nhỏ nhưng trong khoảnh khắc ấy như bộc phát sức mạnh kinh người, lôi thẳng cô bé đi, kéo một vệt nhợt nhạt trên sàn nhà.

 

Khi hắn và Hứa Tử Thăng lên đến tầng 5, chỉ nghe tiếng cửa phòng đóng “cạch” một tiếng, chẳng còn thấy ai nữa.

 

Tiêu Quy An híp mắt.

 

Quả nhiên, cái tên “không vừa mắt” này là người chơi đúng không?

 

Còn cô bé tên “Tiểu Thanh” kia chắc chắn là đồng đội của hắn.

 

Thật ra ban đầu lúc làm đổ khay đồ ăn, hắn còn chưa nghi ngờ gì. Nhưng đến đoạn kể chuyện cổ tích sau đó, hắn bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.

 

Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà lại đeo kính dày như vậy, thế mà động tác đỡ kính lại rất gượng gạo.

 

Người bị cận nặng thường xuyên phải chú ý đến kính của mình, nhưng cậu bé ấy lại không mấy để tâm.

 

Thậm chí gần như không có thói quen nheo mắt hay nghiêng đầu – cử động của cậu ấy cho thấy dường như cảm quan khác còn phát triển hơn cả thị lực.

 

Hơn nữa, khi cậu ta nghiêng đầu ngó nghiêng xung quanh, nhìn thấy cô bé ôm búp bê Tây Dương kia — Tiêu Quy An đã nhìn rất rõ.

 

Hắn cảm nhận được một điều — đúng là khi giáo viên đứng trên bục giảng, có thể thấy hết những trò nhỏ nhặt của học sinh phía dưới.

 

Tuy có phần không đúng đắn khi nghĩ như vậy, nhưng quả thực... hắn đã quan sát rất rõ.

 

Mà kỹ thuật diễn của mấy đứa trẻ này vẫn còn yếu.

 

Tiêu Quy An dùng con mắt chuyên nghiệp để đánh giá.

 

Nếu tính điểm tuyệt đối là 10 thì Trình Hà có thể được 7, Hứa Tử Thăng được khoảng 8,5. Nói chung... vẫn cần rèn luyện thêm.

 

Tiêu Quy An quét mắt nhìn xung quanh, rồi bước theo sau Hứa Tử Thăng.

 

“Kẽo kẹt ——” Thiếu niên gầy gò nhẹ nhàng đẩy cửa, khiến người khác bất ngờ — Hứa Tử Thăng lại ở một mình.

 

Căn phòng nhỏ vốn đã chẳng rộng, giờ lại càng trở nên trống trải.

 

Không biết liệu hắn có thể mặt dày ở lại đây qua đêm không... Cô nhi viện về đêm mang cảm giác u ám rờn rợn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy ở chung với Hứa Tử Thăng an toàn hơn.

 

Nếu 【Tác giả】 chịu ở lại thì càng tốt.

 

Hoặc lúc nữa mình có ra ngoài điều tra, có khi còn nhờ được hắn che chắn giúp cũng nên.

 

Có nên mở miệng xin ở lại không?

 

Hứa Tử Thăng đang do dự.

 

Chủ phòng không có ý đuổi khách, vị khách kia cũng chẳng có vẻ sẽ rời đi.

 

“Sao tiên sinh vẫn chưa về phòng?”

 

Hứa Tử Thăng ngẩng đầu nhìn 【Tác giả】, đối phương chỉ dịu dàng nhìn hắn, biểu hiện đã quá rõ ràng.

 

Ban nãy cậu còn tưởng câu đó chỉ là lời đùa.

 

Dù sao với tình hình hiện tại, cậu không tiện mời 【Tác giả】 rời đi. Mà ngẫm lại, đối phương vốn đã nghênh ngang vào phòng từ trước rồi.

 

Chẳng lẽ hắn thực sự muốn ở lại cái phòng rách nát này làm khách?

 

Hứa Tử Thăng nhìn quanh một vòng, đột nhiên cảm thấy nơi này đơn sơ và bừa bộn đến mức khó chấp nhận.

 

“Tiên sinh, ngài đợi một chút……”

 

“Ừ ——” 【Tác giả】 thuận miệng đáp lời, không có vẻ gì khó chịu.

 

Tiêu Quy An thản nhiên quan sát căn phòng cũ. Hiện tại hắn đang ở trạng thái hồn thể, nếu lúc ngủ có hóa thành một làn sương mù thì chắc cũng không chiếm chỗ.

 

Không làm phiền ai, cũng chẳng chiếm không gian gì của Hứa Tử Thăng cả.

 

Tốt rồi, đêm nay cứ nghỉ ngơi đã.

 

Giờ này rồi, mọi chuyện để ngày mai tính tiếp. Nghỉ ngơi dưỡng sức mới là quan trọng nhất.

 

Hứa Tử Thăng bước vào nhà vệ sinh trong phòng, khép cửa lại. Gương cũ nát phản chiếu hình ảnh một thiếu niên gầy gò, nhưng mặt cậu ta lại có phần vặn vẹo.

 

Cậu khẽ giơ tay lên, 【Huyết sắc chi thư】 chậm rãi hiện ra trước mắt, một khối huyết sắc kết tinh từ từ nổi lên giữa những trang sách máu.

 

Trong khối kết tinh là một thân ảnh thu nhỏ mơ hồ — chính là hình dáng thiếu niên gầy gò kia, cũng là dáng vẻ mà Hứa Tử Thăng hiện tại đang duy trì.

 

Lúc bị nguyền rủa chi tử kéo vào phó bản quỷ dị này, cậu vẫn mang theo thân thể gốc — thuộc loại dị loại.

 

May mắn khi ấy dừng lại ở căn phòng này, nơi đó chỉ có một thiếu niên quỷ quái, nên cậu chỉ cần dùng vài “thủ đoạn nhỏ” để thay thế hắn.

 

Khuôn mặt phản chiếu trong gương bắt đầu vặn vẹo, làn da rạn nứt từng mảng, lộ ra những vết máu sâu hoắm, xương cốt trồi ra, giống như đang cưỡng ép giữ lại trạng thái trẻ con.

 

Vài chiếc đinh đen bắt đầu xuất hiện ở các khớp xương. Hứa Tử Thăng mặt không cảm xúc, đưa tay ấn từng cái trở lại trong lớp thịt, phát ra âm thanh khiến người nghe cũng ê răng.

 

Sau khi xử lý xong tình trạng thân thể, suy nghĩ cẩn thận về tình hình trước mắt và việc cần nói với 【Tác giả】, cậu hít sâu một hơi, siết chặt tay, rồi thả lỏng, cuối cùng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

 

“Thầy Yến…”

 

Người thanh niên ôn nhuận như ngọc kia đã biến mất. Trước mặt cậu chỉ còn lại một làn sương mù đen đặc, lơ lửng không thể chạm vào.

 

Hứa Tử Thăng: ???

 

Bình Luận (0)
Comment