Tôi Dựa Vào Diễn Kịch Trở Thành Nhân Vật Chính Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 18

『… Trước khi ta còn chưa… Ta thích nhất là chơi trốn tìm…』

 

『Ta chạy nha, nhảy nha… Ta thích nhất là làm quỷ, có thể khắp nơi đi bắt người…』

 

『100, 99, 98, 97……』

 

Giữa đoạn có một phần dài không nhìn rõ.

 

Tiêu Quy An cố nheo mắt lại, tiếp tục phân biệt:

 

『(nét đứt) (nét đứt) (không rõ)… Ta không thích chỗ đếm số này… Nơi này nhìn xuống không được, dễ bị ném đi, nhưng chị bảo nơi này mới… (mờ)… phòng ngừa ta… xem……』

 

『96, 95, 94, 93……』

 

『…Hắn… bọn họ lại nhốt ta ở dưới, mùa hè nóng lắm, cảm giác không thở được, toàn thân đều ngứa, muốn bắt…(nét đứt)…』

 

『Chị hôm nay lại cùng A Mẫn, còn cả thằng mập, đi chơi cùng nhau… Không dẫn ta theo…』

 

『Vương Hằng Khải… Hôm nay lại đá cầu, còn đá vào đầu ta, hắn còn cười nhạo ta…』

 

“Chờ đã, ai cơ?” Hứa Tử Thăng khẽ nhíu mày, lặp lại một lần: “Vương Hằng Khải?”

 

“Sao thế, ngươi biết hắn?” Tiêu Quy An quay sang hỏi.

 

Hứa Tử Thăng đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Là thằng nhóc cầm dao chơi lúc trước. Lúc ta ‘giao lưu hữu hảo’ với nó, thấy tên nó ghi trong vở bài tập.”

 

‘Giao lưu hữu hảo’ cụ thể thế nào thì Tiêu Quy An không muốn biết thêm nữa. Hắn tiếp tục đọc:

 

『92, 91, 90, 89……』

 

『Không muốn chơi nữa… Về sau ta cũng không muốn chơi nữa… (nét đứt)… Ta ghét… ghét lắm…』

 

Từ “ghét” đó, từng nét chữ vặn vẹo đẫm máu, tràn ngập thù hận và tuyệt vọng, mang mùi tanh nồng đen ngòm.

 

『Khó chịu quá… Nóng… Ta thấy không thở nổi… (nét đứt)』

 

『Có thứ gì đó… đang bò… đầy…』

 

『Nếu ta cũng được như chị… Lại một lần nữa… (mờ)…』

 

『Nếu như chúng ta có thể đổi chỗ…』

 

『88, 87, 86, 85……』

 

『Vì sao… vì sao… Người chơi trò chơi đó không phải là ta chứ……』

 

『Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu… Chị… (nét đứt)… Tiểu… (nét đứt)… thật là khó chịu…』

 

Tiêu Quy An bất chợt giật mình, như thấy được điều gì đó. Hắn ghé sát lại gần, cổ gần như vặn trẹo, cố phân biệt xem có phải là tên người hay không.

 

“Không đúng… Trân… Không phải…”

 

“…Tiểu Xảo?”

 

“Ngô—”

 

Âm thanh gì vậy?

 

Không đợi Tiêu Quy An kịp suy nghĩ cái âm thanh vừa nãy phát ra từ đâu, thì vì vừa mới nhận ra chữ viết kia mà lơ là cảnh giác, hắn lỡ trượt chân, cả người ngã về phía bên cạnh.

 

“Cạch ——”

 

Ngay khi đầu hắn sắp đập vào cạnh sắc nhọn của tấm tôn, một động tác lành lạnh bất chợt giữ lấy hắn.

 

Không thể xác định là trượt ngã hay được giúp đỡ, nhưng có thể chắc chắn là: ai đó vừa kéo lệch hướng đầu hắn, giúp hắn tránh khỏi bị đâm xuyên.

 

Tiêu Quy An theo bản năng nghĩ là Hứa Tử Thăng đã đỡ hắn, bèn nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn…”

 

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện Hứa Tử Thăng đang ở phía đối diện — tay hắn thậm chí còn không dài đến mức đó.

 

Đối phương dường như cũng thấy điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức túm lấy chân Tiêu Quy An, không do dự kéo hắn ra ngoài. Tiêu Quy An dù tránh được lưỡi kim loại nhưng đầu vẫn bị quẹt một cú đau điếng.

 

“A đau!”

 

Ngay sau đó, hắn trông thấy một gương mặt tím tái đang thò ra, nhìn chằm chằm hắn không chớp. Trong tay đối phương là một mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn, đang đâm về phía hắn với tốc độ cực nhanh, chỉ cách chóp mũi chưa đầy 1 mm.

 

Tiêu Quy An: !!!

 

Mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

 

Thì ra con bé đó định lén bò ra, dọa họ giật mình, rồi nhân cơ hội đánh lén. Nào ngờ Tiêu Quy An lại… trượt chân ngã, đè nó trở lại chỗ cũ luôn.

 

Tiêu Quy An vừa xoa đầu bị va, còn Hứa Tử Thăng bên cạnh thì cầm mảnh thủy tinh ước lượng trong tay, thấy khá thuận tay nên cứ thế giữ lại.

 

“Chúng ta tiếp tục chơi trò trốn tìm nào…”

 

Con quỷ đồng nữ hài từ dưới tôn bò ra, mái tóc rối bù, cặp mắt vô hồn phóng đại nhìn chằm chằm bọn họ, đôi chân linh hoạt lao về phía trước.

 

Cô bé rút từ phía sau ra một mảnh pha lê dài khoảng 1,5 mét, còn dài hơn chiều cao của chính mình.

 

Đây chắc chắn không còn là trò trốn tìm nữa.

 

Cô bé vung mảnh pha lê dài như một thanh kiếm, tạo ra âm thanh xé gió rợn người.

 

“Anh trai, anh muốn dùng mảnh nhỏ đó nghiền nát thành bột để chơi cùng em sao?”

 

Cô nở nụ cười gian xảo, rõ ràng khinh thường “món đồ chơi” trong tay Hứa Tử Thăng.

 

Hứa Tử Thăng nắm cổ áo Tiêu Quy An, kéo hắn sang một bên.

 

“Khoan, anh định đua sức với nó? Đừng có mà—”

 

Tiêu Quy An vừa hô lên, vừa trợn mắt, câu nói nghẹn lại trong cổ họng.

 

Bởi vì hắn thấy rõ: tay còn lại của Hứa Tử Thăng, không biết từ lúc nào đã nắm chặt một cái rìu sắt dính máu.

 

Tiêu Quy An: A đù ——

 

Cô bé rõ ràng vẫn chưa nhận ra hiểm họa.

 

Cũng chẳng biết cô hiểu gì về bóng tối trong lòng người.

 

Pha lê đối đầu rìu sắt.
Mảnh nào sẽ vỡ thì khỏi cần đoán.

 

“KENG ——”

 

Quỷ đồng nữ hài rõ ràng chưa từng gặp loại tình huống này. “Trường kiếm pha lê” trong tay cô bé bị chiếc rìu nặng nề kia đập vỡ tan tành.

 

Nhìn món đồ chơi yêu thích hóa thành mảnh vụn, cô bé sững sờ tại chỗ.

 

Hứa Tử Thăng thì mỉm cười thân thiện, giơ rìu lên nhẹ nhàng nói:
“Trẻ con không nên chơi thủy tinh vỡ. Để anh giúp em dọn đi cho sạch.”

 

Hắn nhặt một mảnh nhỏ, ước lượng rồi bỏ vào túi áo.

 

“Người……” Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt cô bé quỷ thoáng lộ vẻ tủi thân, nét xanh tím trên mặt rút đi, ánh mắt cũng khôi phục chút thần sắc.

 

Mất vũ khí, cô không còn hứng thú đối đầu với Hứa Tử Thăng—người trông đáng sợ hơn cả quỷ—liền quay đầu bỏ chạy.

 

Tiêu Quy An và Hứa Tử Thăng đuổi theo, nhưng rõ ràng con bé nhanh quá, như thể mọc ra nhiều chân, bọn họ không sao tóm được.

 

Một lần nữa, họ đuổi tới gần phòng bảo vệ khu dân cư.

 

Quả nhiên, ông Triệu lại đứng chặn trước cửa.

 

Tiêu Quy An giờ cũng hiểu tâm trạng của hai chị em họ Đường.

 

Tên này đúng là chắn đường vô lại!

 

Cái cảm giác không bắt được quỷ đồng khiến lòng người nghẹn ứ.

 

“Còn phá hỏng đồ chơi của trẻ con, các người…”
Giọng ông Triệu trầm xuống, quỷ khí quanh người khiến ai cũng lạnh sống lưng.

 

“À, thứ đó vốn không phải là đồ chơi dành cho trẻ con, vỡ rồi thì tốt hơn.” Hứa Tử Thăng cười như không, ánh mắt sâu thẳm.

 

Hai bên không thèm khách sáo, một người cầm rìu, một người cầm gậy bóng chày kim loại, đối đầu trực diện.

 

Cảnh tượng như thế không phải lúc nào cũng thấy được.

 

Tiêu Quy An ban đầu còn định đi bắt quỷ đồng, nhưng rồi cũng bị hai tên này thu hút.

 

“PHANG ——”
“ẦM ——”

 

Ông Triệu nhìn như già, nhưng từng chiêu từng thức lại cực kỳ vững chắc. Nói là bảo vệ nhưng rõ ràng ẩn giấu năng lực.

 

Còn Hứa Tử Thăng, lúc điên lên thì mặt mũi hung dữ chẳng kém gì quỷ. Gầy gò thế thôi, mà khi vung rìu, cơ bắp và gân xanh nổi lên từng đường.

 

Quên luôn chuyện đi bắt quỷ đồng, Tiêu Quy An ngoan ngoãn đứng bên ngoài quan sát trận đấu. Hai người đó cứ thế thay phiên ra chiêu, một tới một lui, chiêu nào cũng sắc bén.

 

Cảnh tượng đánh nhau sống động này mà đem lên livestream chắc chắn viral.

 

Từ góc nhìn của một diễn viên hạng ba, hắn thầm nghĩ: mấy bộ phim “quốc dân truyền thừa” dạo này còn không bằng một nửa chỗ này.

 

Lợi hại quá!!

 

Thì ra chiêu kia còn có thể phản đòn như vậy?

 

Đúng là mở mang tầm mắt!

 

Ơ kìa, bật nhảy? Bay luôn á?

 

Đây đâu có dây treo đâu chứ!

 

Tê, suýt né được rồi!

 

Hứa huynh, cái eo này thật đỉnh!!

 

Hai mắt Tiêu Quy An sáng rực, hoàn toàn quên mất mình đang ở trong tình huống gì.

 

【Ký chủ, ký chủ! Nhiệm vụ! Nhiệm vụ!】Hệ thống cuối cùng chịu không nổi, nhắc nhở dồn dập.

 

“À đúng, đúng rồi!!” Tiêu Quy An giật nảy người, lách qua chỗ hai tên đang đánh nhau, chạy tới phòng bảo vệ, dùng sức lắc cửa. Khóa—mở không ra.

 

Quỷ đồng nữ hài trông thấy Tiêu Quy An, ánh mắt lại trở nên dữ tợn. Mặt mũi cô biến đổi, móng tay đen nhánh sắc lẹm mọc dài ra, một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ toát ra từ cơ thể.

 

Cô nghĩ mình vẫn còn cơ hội, chỉ cần tránh được tên ca ca đáng sợ là đủ.

 

Tiêu Quy An rùng mình, nhưng không muốn tỏ ra yếu thế.

 

Nhìn về phía ông Triệu và Hứa Tử Thăng vẫn đang giao chiến, hắn quyết định thử dùng trạng thái quỷ hóa, tham khảo từ những hình tượng quái vật từng thấy trước đó.

 

Hắn dán mặt vào cửa sổ phòng bảo vệ, bắt đầu biến hình—trước ánh mắt bối rối của cô bé.

 

Khuôn mặt bình thường dần biến dạng. Máu trào lên trong tròng mắt, hai bên mép bắt đầu nứt toác, như thể da mặt bị xé sống, để lộ máu thịt và hàm răng bên trong.

 

Từng sợi chỉ đen dày đặc khâu chặt miệng vết thương lại. Những mũi kim vặn vẹo, khâu xiêu khâu vẹo càng khiến khuôn mặt thêm quỷ dị.

 

Miệng hắn hơi hé, chỉ còn nửa lưỡi run rẩy, phần còn lại như đã bị cắt cụt sống.

 

Trong khoang miệng tối om, từng vòng răng phụ không ngừng chuyển động, như muốn xé nát và nuốt chửng mọi thứ.

 

“Ngoan nào… Để ta ăn người luôn…”

 

Đôi mắt hắn dán sát vào kính, trừng trừng nhìn cô bé quỷ phía trong, tràn đầy ác ý và thèm khát cắn nuốt. Từ cổ họng hắn vang lên thứ âm thanh ẩm ướt, khò khè, như đang chảy ra dịch nhầy tanh tưởi.

 

Quỷ đồng nữ hài: !!!

 

Cứu mạng a! Có quỷ muốn ăn tiểu hài tử!!

Bình Luận (0)
Comment