Tôi Dựa Vào Diễn Kịch Trở Thành Nhân Vật Chính Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 20

Hai người tranh thủ thời gian, nhanh chóng tiến vào khu cư dân tòa số 3.

 

Sau đó ——

 

Họ liền chạm mặt nhóm của tên mập Trần Trạch ở hành lang tầng ba.

 

Hiển nhiên, cả hai đều là những kẻ sống sót thảm hại nhất trong đội hình ban đầu kia.

 

Lúc mới vào game còn tỏ ra hào hứng bắt chuyện, giờ thì sắc mặt Trần Trạch đã tái nhợt, vạt áo hoodie lấm lem, ướt sũng, loang lổ vết máu.

 

Người lính xuất ngũ Lương Vĩ Quốc đi cùng hắn cũng chẳng khá hơn là mấy, mặt nhăn nhó, khí áp thấp đến cực điểm, trên người cũng dính không ít vết thương.

 

Ngược lại, Tiêu Quy An và Hứa Tử Thăng – hai người vốn chẳng được coi trọng – lại trông không hề hấn gì, tinh thần tỉnh táo, thậm chí còn có chút nhàn nhã.

 

Xem ra trải nghiệm của Trần Trạch và Lương Vĩ Quốc... không mấy dễ chịu.

 

Mà đây mới chỉ là vòng đầu tiên – phía sau còn hai lượt nữa, ai biết còn phải chống chọi kiểu gì.

 

“Là hai cậu hả? Tôi còn tưởng thằng nhóc sốt ruột kia đuổi theo rồi cơ…”

 

Trần Trạch thở phào khi thấy hai người bước ra từ bóng tối, giọng còn mang chút bực tức: “Nó mà dám đuổi tới thật, tôi liều mạng cũng phải cho nó biết tay.”

 

Tay trái hắn đeo một cái đấm thép sáng loáng, còn vương mẩu thịt vụn và vết máu, tay phải giấu trong túi không rõ đang cầm vật gì – phồng lên trông rất đáng ngờ.

 

“Bọn cậu làm nhiệm vụ thế nào rồi? Có manh mối gì không?…”

 

“Trò chơi kiểu này mà còn tiếp tục thì chẳng biết sống nổi không nữa!”

 

“Vận may bọn tôi tệ thật sự, hay là vòng sau cùng nhau hành động đi?” – Trong bối cảnh nguy hiểm như này, thấy có người vẫn thong dong được như hai người trước mặt, Trần Trạch bắt đầu có ý định nương nhờ.

 

Hắn vén áo hoodie lên, để lộ vết thương máu me đầm đìa – rõ ràng chỉ được xử lý qua loa. Nếu không phải hắn da dày thịt béo, chắc giờ còn thảm hơn.

 

Trần Trạch nói chuyện hùng hồn, từng chữ đều có vẻ thành khẩn, dễ khiến người khác tin tưởng.

 

“Bị gài rồi! Nói thật nhé, các cậu phải đề phòng thằng nhóc đó…”

 

“Nói đi, mấy nơi kia còn có thể tìm được gì nữa không?…”

 

Bề ngoài Hứa Tử Thăng vẫn giữ gương mặt quan tâm, nhưng trong đáy mắt lại lạnh băng. Hắn không vạch trần đối phương.

 

Rõ ràng Trần Trạch đang tính chuyện tay không bắt sói – muốn bám theo hai người họ, nếu thành công thì vui mừng hưởng lợi, thất bại thì coi như lấy họ làm bia đỡ đạn.

 

Cái cảm giác tanh hôi mục nát đó thật quá quen thuộc, khiến người ta ghê tởm.

 

“Chúng ta có thể trao đổi một chút thông tin, lui tới nhiều rồi cũng chỉ có vài chỗ có thể trốn thôi…” – Hắn bình thản nói.

 

Dựa theo tình huống hiện tại của Tiêu Quy An và hắn, căn bản không cần rước thêm rắc rối từ Trần Trạch và Lương Vĩ Quốc.

 

Cùng nhau hành động? Người càng nhiều, mục tiêu càng lớn, bị phát hiện cũng càng nhanh.

 

Đến đợt thân phận đổi vòng hai, tốt nhất là hành động một mình.

 

Cầu mong bản thân không bị tìm thấy, để kẻ khác làm vật hy sinh thay thì tốt hơn.

 

Nhiệm vụ của hai người họ đã xong, còn lấy được manh mối. Nếu tới được tầng bốn, rất có khả năng sẽ tìm thấy 【 Chân Quỷ 】. Trước khi vòng trốn tìm bước sang lượt hai, chỉ cần lên sân thượng viết tên 【 Chân Quỷ 】 xuống, bản đồ này sẽ kết thúc.

 

Thấy Hứa Tử Thăng đáp lời rất chiếu lệ, một câu nói hai câu trả, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào, cũng không có ý định hợp tác, Trần Trạch âm thầm nghiến răng – biết mình gặp phải hạng cứng đầu rồi.

 

Tưởng đâu dễ gạt được một thằng học sinh ngây thơ, ai ngờ tên này lại có chút thủ đoạn.

 

Hắn đổi giọng, bắt đầu hứa hẹn lợi ích: “Chờ ra được khỏi phó bản, tôi sẽ…”

 

Nhưng chuyện ra được phó bản hay không còn chưa biết, mà dù có thật sự thoát được, thế giới lớn như vậy, tìm hắn đòi lợi ích kiểu gì?

 

Mấy lời hứa miệng như thế, chẳng đáng giá đồng nào.

 

Chỉ là – Hứa Tử Thăng không mắc bẫy, không có nghĩa là học sinh 【 Quy Dịch 】 cũng thế.

 

Tuy lời hứa của Trần Trạch chẳng có tác dụng gì với Tiêu Quy An – vốn không thuộc cùng thế giới với bọn họ – nhưng với 【 Quy Dịch 】 thì lại khác.

 

Thời khắc pháo hôi ngu xuẩn tự tìm đường chết đã tới, Tiêu Quy An xoa tay, chuẩn bị nhập vai đại diễn – cảm tạ lão thiết cho mình cơ hội diễn sâu.

 

【 Quy Dịch 】 như bị thuyết phục, tiến lên với ánh mắt vừa tham lam vừa ngây ngô: “Thật ạ? Đại ca Trần, không ngờ ngoài đời anh lại có máu mặt vậy, ngưỡng mộ quá đi~ Tôi là…”

 

Một học sinh chưa từng va chạm xã hội, vừa bước vào phó bản cấp C đã gặp được “người đáng tin”, không rõ đó là may mắn hay xui rủi.

 

Trần Trạch liếc nhìn Tiêu Quy An vài lần, thấy cậu mang vẻ mặt đần độn như vậy liền mất cảnh giác, bắt đầu lộ thông tin của mình, trong lòng cười thầm.

 

【 Quy Dịch 】 ba câu hai lời đã gần như kể hết tình huống, ngay cả manh mối thu được cũng lôi ra nói nốt, chỉ giữ lại mỗi phần liên quan đến thân phận 【 Tác giả 】 của mình và vài chiêu của Hứa Tử Thăng – ngoài ra thì gần như không giấu gì cả.

 

Tiêu Quy An cố tình quay lưng về phía Hứa Tử Thăng, không dám ngoái đầu nhìn biểu cảm của hắn. Hắn đang muốn quan sát phản ứng của Hứa Tử Thăng qua ánh mắt phản chiếu trong đôi mắt nhỏ của Trần Trạch.

 

Kết quả lại ngoài dự liệu – rõ ràng khi nãy còn chẳng nói gì, giờ Hứa Tử Thăng cũng im lặng, không hề phản đối việc 【 Quy Dịch 】 chia sẻ manh mối.

 

Nhìn sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng khí áp lại càng lúc càng thấp, Trần Trạch cười thầm trong bụng – loại người như 【 Quy Dịch 】 chỉ vì chút lợi ích nhỏ mà ba hoa chích chòe, quá dễ lợi dụng.

 

Nếu hai người họ xảy ra bất hòa thì càng tốt.

 

Cái tên hay la hét này mà bị bắt thì còn có thể giúp câu giờ được đôi chút.

 

Còn mấy lời hứa hẹn sau khi ra ngoài? Ha! Không ngờ thời nay vẫn còn người tin mấy chuyện đó.

 

Thấy 【 Quy Dịch 】 còn định nói tiếp, gần như muốn khai cả gốc gác ra, cuối cùng Hứa Tử Thăng mới nhấc cổ áo hắn kéo ra xa Trần Trạch, giọng lạnh đi vài phần: “Đủ rồi, đi lên tầng bốn thôi.”

 

Rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

 

Tiêu Quy An ngẫm lại, cũng không ngăn cản – hắn vốn chẳng biết còn có thể diễn thêm gì.

 

Nhưng diễn vẫn là phải diễn tiếp.

 

【 Quy Dịch 】 nhíu mày, quay sang Hứa Tử Thăng với vẻ mặt bất mãn: “Thêm một chút thời gian cũng không được sao…”

 

Rõ ràng hắn vừa mới thảo luận xong với Trần Trạch đủ kiểu, nào là làm ăn, nào là kinh doanh, còn được hứa hẹn dẫn dắt nữa ——

 

“Đi hay không?” Hứa Tử Thăng buông cổ áo cậu ra, giọng lạnh như băng.

 

Đôi mắt sâu thẳm ấy như thể có thể nhìn thấu tâm can – khiến lòng Tiêu Quy An khẽ run.

 

Hắn chắc là không lộ tẩy đâu nhỉ?

 

“Đi, đi chứ……” Đối diện với Hứa Tử Thăng, 【 Quy Dịch 】 cũng hơi chột dạ, lập tức gật đầu lia lịa.

 

Cậu lật đật chạy theo, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mọi người giúp nhau thì cơ hội sống sót mới cao mà, đúng không…”

 

Hứa Tử Thăng nhìn Tiêu Quy An với vẻ mặt quái lạ, chậm rãi hỏi: “Cậu… rốt cuộc là giả ngu hay thật sự ngu vậy?”

 

“Hả? Sao cậu nói tôi vậy chứ, đầu óc tôi dùng tốt lắm đấy!”

 

Hai người rảo bước lên tầng. Phía sau, Trần Trạch lặng lẽ nhìn theo, đến khi Tiêu Quy An ngoái đầu lại, hắn mới vội treo lên bộ mặt lo lắng giả tạo.

 

Tiêu Quy An tuy không đọc được cảm xúc đối phương, nhưng lại có thể mơ hồ thấy quanh thân hắn có quỷ khí không thuộc về bản thân – hiển nhiên đang cầm vật gì đó không sạch sẽ.

 

Tên này đúng là loại người nguy hiểm. Dù chỉ đang nhập vai, nhưng nếu ngoài đời có thật một học sinh như thế này, chắc chắn sẽ bị nuốt sạch đến tận xương.

 

Loại người như vậy – chẳng đáng để hắn phản bội vì hắn.

 

“Lộp cộp ——”

 

Ánh sáng mờ hắt lên mặt Tiêu Quy An. Trong khoảnh khắc, nửa gương mặt bị bóng tối bao phủ đột ngột vặn vẹo, máu thịt rách toạc, răng nanh sắc nhọn trồi lên như muốn xé toạc tất cả.

 

Thân thể Trần Trạch khẽ run. Nhưng khi nhìn lại, chỉ thấy 【 Quy Dịch 】 ngoái đầu mỉm cười lấy lòng, chẳng hề có chút dáng vẻ đáng sợ nào.

 

Nhìn bóng lưng hắn vụng về đuổi theo Hứa Tử Thăng, Trần Trạch tự thuyết phục bản thân – tất cả là do nơi chết tiệt này khiến mình sinh ảo giác.

 

Hắn sờ túi bên phải – chỉ cần đem được thứ này ra khỏi phó bản, hắn chắc chắn sẽ phất lên!

Bình Luận (0)
Comment