“Ta bình thường không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, lấy lý phục người hợp với khí chất đọc sách của ta hơn ——”
“Đương nhiên, loại người cặn bã thì là ngoại lệ.”
【Tác giả】 lãnh đạm nói. Tuy đôi mắt bị một tầng màng mờ nhạt che phủ, nhưng ánh nhìn khẽ dừng lại trên người tên quỷ quái gầy gò kia vẫn khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi thấu tim.
Tên quỷ đó nhiều lắm cũng chỉ là E cấp, chưa vượt qua nổi D cấp.
Mà trong phó bản C cấp này, hắn lại dám đối đầu với một trong hai 『Chân Quỷ』.
Cho dù hiện tại 【Tác giả】 không ở trạng thái toàn thịnh, nhưng để dọn dẹp một tên như vậy... dễ như trở bàn tay.
Hơi thở dày đặc xoắn xuýt lấy tuyệt vọng, thù hận và nguyền rủa vây quanh hắn — đó là thứ khiến quỷ cũng không dám lại gần.
NPC quá mức ác liệt... thật không thích hợp làm hàng xóm, bất lợi cho việc sống hòa thuận, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần. Như thế thì dưỡng sinh cũng thành vô ích.
Dù sao trong phó bản còn bao nhiêu quỷ như vậy, thêm một con hay bớt một con cũng chẳng khác biệt gì.
Loại quỷ tra như thế này... giữ lại cũng chẳng để làm gì.
Tiêu Quy An hơi híp mắt, hoàn toàn không nhận ra dòng suy nghĩ của mình đã dần dần tiến đến bờ vực nguy hiểm.
Đám quỷ đồng được hắn che chắn dần dần tụ lại sau lưng hắn, sau đó giống như nhận được ám hiệu nào đó, lặng lẽ rút khỏi khu vực.
【Tác giả】 cũng nhìn ra, nhưng hắn không ngăn cản. Hắn chỉ lặng yên đứng đó, vẫn ung dung đứng trước nhất, không hề có ý định di chuyển.
Hắn cũng chẳng ngần ngại mà rút cây gậy đã đâm xuyên bàn tay tên quỷ, nhìn đầu gậy dính máu nhầy nhụa, khẽ lắc nhẹ với vẻ hơi ghét bỏ.
Nếu không phải để sát quỷ, hắn thậm chí còn thấy đối phương... bẩn.
Chờ về sau nhất định phải rửa sạch gậy.
Có lẽ vì đau đớn đã giúp hồi tỉnh một chút thần trí, hai con quỷ trung niên cuối cùng cũng ý thức được việc đối đầu với một tồn tại như vậy hoàn toàn không khôn ngoan.
“Hiện tại, cút đi ——”
Như được ân xá, chúng vội vàng vịn nhau, lết khỏi mặt đất, vội vã chạy trốn khỏi nơi này, không dám ngoái đầu lại.
Tiêu Quy An thu lại ánh mắt, thầm tính toán thời gian.
Chờ thêm vài phút, chắc không còn khả năng chạm mặt Hứa Tử Thăng nữa, hắn mới nhặt chiếc giỏ đặt dưới chân trái, dùng gậy chống làm gậy dẫn đường, bước về phía tòa nhà cư dân số 3.
Trong đầu hắn vẫn nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.
Khi hai con quỷ trung niên kia xuất hiện, cô bé cầm mảnh thủy tinh là người phản ứng mạnh nhất.
Cô ta lập tức co rúm, trốn ra sau cô bé sừng dê, đầu cúi gằm, tay run rẩy không ngừng, dáng vẻ rõ ràng là sợ đến mức không nhúc nhích nổi.
Khác hẳn với biểu hiện trước đó mà Tiêu Quy An từng thấy.
Hắn bước đi chậm rãi trong yên lặng, lại lần nữa ngang qua khu gara tạm thời hẻo lánh nhất trong tiểu khu — nơi mà lần đầu hắn gặp cô bé cầm thủy tinh.
Hắn dừng lại, ánh mắt xuyên qua đống xe đạp cũ và đồ phế liệu, cuối cùng dừng trên một mảnh tôn méo mó.
“Rầm ——”
【Tác giả】 lặng lẽ đứng bên đống rác phế phẩm.
Từng món đồ cũ kỹ bị hắn dùng gậy nhẹ nhàng gạt sang hai bên. Một cây dù rách rơi xuống đất, vài hộp giấy và vật dụng linh tinh cũng lần lượt bị hắn kiểm tra qua.
Trong quá trình đó, không ít con nhện nhỏ từ cây dù bò ra, len lỏi qua chân hắn rồi chạy mất.
Sau khi dọn sạch hết những vật che khuất tầm nhìn, Tiêu Quy An lại lật ra vài tấm tôn gỉ sét, cùng một ổ khóa lớn đã hoen rỉ từ lâu.
Trên một mặt của miếng tôn, có vết máu sẫm, nhỏ đến mức dễ bị bỏ qua nếu không nhìn kỹ.
Cây gậy trong tay hắn siết chặt.
Tuy hiện tại đã biến dạng, nhưng chỉ cần ráp lại những tấm tôn, hàn lại sơ sài, thứ hiện ra sẽ là một chiếc rương tôn không lớn không nhỏ.
Ổ khóa kia, một khi c*m v**, vừa khít để phong kín chiếc rương ấy. Đứa trẻ vị thành niên bị nhốt bên trong gần như không thể duỗi tay chân, hoàn toàn không thể động đậy.
Một khi hoàn toàn bị khóa lại, bên trong sẽ không có lấy một tia sáng — chỉ có bóng tối tuyệt đối. Không khí loãng, không hề có chút thông gió.
『… Hắn… lại nhét ta vào trong đó, trời hè nóng lắm, cảm giác không thở nổi, toàn thân đều ngứa, muốn gãi...』
『Có thứ gì… đang bò… rậm rạp…』
【Bọn họ còn bắt nhện, thả vào người ta, nhốt ta vào cái nhà kho nhỏ nóng bức, lấy đồ bịt kín cửa, không cho ta ra ngoài...】
Một đứa bé bị liệt hai chân, không thể tự đi lại — nếu bị nhét vào chiếc rương sắt nhỏ hẹp ấy, bị khóa chặt, không ai mở...
Kết cục sẽ là gì?
Khi lệnh cưỡng chế buộc cô phải đếm từ một trăm đến không, mới được rời khỏi trò chơi — giữa mùa hè ngột ngạt, trong không gian kín như hầm mộ đó, cô mất bao lâu để bắt đầu ngạt thở?
Không thể nhúc nhích, bị nhốt ở góc khuất nhất, đến cả tiếng kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.
Tệ hơn, trong đống rác chất lâu ngày đó có nhện — từng con từng con bò lên da, cắn từng chút vào da thịt non mềm...
Đếm ngược.
Cô đang đếm từng con số... tiến về phía cái chết.
Trò chơi trốn tìm ——
Mà đến cuối cùng, chẳng còn ai đến tìm cô nữa.
Những đứa trẻ cười đùa, chơi trốn tìm khắp nơi ấy... đã phủ lên sinh mệnh bé nhỏ kia bằng ác ý tàn nhẫn nhất.
『Thật khó chịu, nóng quá… Ta không thở được…』
『Tại sao… tại sao… Người chơi trò chơi kia không phải là ta đâu?…』
『Nếu có thể đổi chỗ cho nhau thì tốt biết mấy…』
『Mẹ ơi… mẹ ở đâu… đau quá… con khó chịu lắm…』
Chết vì ngạt thở là cảm giác như thế nào?
Mặt tái xanh, mạch máu nổi rõ, đồng tử giãn ra, giữa mùa hè, thi thể nhanh chóng phân hủy, lũ nhện phủ kín khắp người...
Bộ dạng như vậy ——
Không phải chính là cái dáng vẻ mà cô bé ấy đã xuất hiện lần đầu tiên từ dưới tấm tôn sao?