Trương mù chậm rãi nhớ ra: đây chính là cô gái đáng thương năm đó, cách đây hai năm.
Cô ấy mặc nguyên bộ áo cưới đỏ thẫm, vốn là ngày cưới, thế mà lại gặp đại nạn, bị hôn mê rồi vứt bỏ giữa núi sâu không ai quen biết.
Cũng chẳng rõ là bọn súc sinh nào làm ra, chắc là nhân lúc nửa đêm ra tay giết người, sau đó dắt theo thi thể đi xuyên bao nhiêu con đường núi, cuối cùng vứt xác trên sườn núi này, chỉ chờ thú hoang ăn sạch xương cốt, xoá sạch mọi dấu vết.
Vùng này dân cư thưa thớt, có khi ba bốn năm cũng chưa chắc có ai mò tới, huống hồ thời này việc người mất tích khó tra, án tử lại càng khó phá.
May là núi này có linh tính, những sinh linh nơi đây phần lớn không tham ăn thịt người, vì sẽ tổn hại đạo hạnh.
Hôm sau, Trương mù được đàn chim đầu thôn báo tin, mới lên núi tìm kiếm, phát hiện xác cô dâu nằm vặn vẹo trong đống lá khô, tình trạng tử vong thê thảm vô cùng.
Một bước là bước vào tương lai hằng mong, vậy mà kết cục lại là cái chết nơi hoang dã.
Sự chênh lệch quá tàn nhẫn. Đã thế chết trong oán khí, cô dâu làm sao mà không sinh hận được? Nếu lúc đó ông chậm chân thêm chút nữa, có lẽ nàng đã hoá thành lệ quỷ mặc hồng y đi đòi mạng người.
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Nếu hoá quỷ gây hại, cuối cùng cũng khó mà đầu thai, gặp được cao nhân thì chỉ có nước hồn phi phách tán.
Một đứa nhỏ đáng thương…
Tuy mặc hồng y cưới, oán khí đầy trời, nhưng lúc ông tìm tới, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn dị hoá.
Trương mù từng bí mật xuống huyện điều tra, nhưng không lần ra chút tin tức nào.
Báo lên trên, quan phủ cũng không muốn dính dáng mấy vụ án mạng kiểu này, lại không tìm được danh tính hay thân phận, cuối cùng chỉ qua loa kết thúc, không thèm truy cứu gì thêm.
Có điều, theo ông bấm tay tính toán, cô gái này lẻ loi một mình, trên đời không còn người thân.
Ông đành một thân một mình đem xác về núi, giúp cô lau đi vết máu trên mặt, giặt sạch khăn voan rách nát, chọn một khúc gỗ tốt làm quan tài, tự tay chôn phía sau núi, còn lập bia cho nàng, nửa năm lại tới tụng chú siêu độ.
Rõ ràng nửa năm trước khi đi, đã thấy âm khí trên người nàng tan đi kha khá, nếu thêm một vài năm nữa, biết đâu có thể đầu thai chuyển kiếp.
Vậy mà giờ thì…
“Nhân quả thế gian, rối ren khó đoán…” Trương mù nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại như bình tĩnh trở lại. Sống chết cũng chỉ là cái chớp mắt, cần gì lưu luyến nhiều đến vậy? “Con nên rời đi, đừng lãng phí cơ hội đầu thai luân hồi vì một ông già như ta.”
Quỷ tân nương không đáp, chỉ lặng lẽ đứng đó, không chút ý định rời đi. Đôi tay tái nhợt buông thõng, chờ lệnh ông đưa ra.
Con người vốn là thứ mâu thuẫn.
Trước đó còn khát khao có người đến cứu, giờ phút sinh tử lại chần chừ, không muốn kéo thêm người vô tội chết cùng mình.
Cho dù người đang đứng đây không phải quỷ tân nương mà là ai khác, Trương mù cũng sẽ dao động thôi.
“Nếu con nghe lời ta gọi, hãy buông bỏ chốn này, về cõi cũ mà đầu thai chuyển thế…”
【Không nghe.】
Quỷ tân nương không bận tâm lời ông, đưa tay lên, đầu ngón tay trắng bệch dập tắt que nhang trên bàn cúng, sau đó vẽ một đạo phù trên mặt bàn phủ tro tàn.
Khế ước thành lập, có hiệu lực ngay.
Nghĩa là nàng đã một mình tiếp nhận toàn bộ lễ vật và cúng tế của Trương mù, trước khi mọi nhân quả được giải, sẽ không rời đi dù phải hồn phi phách tán.
“Con… cái này…” Trương mù nghẹn lời.
Tính khí bá đạo như vậy—
Quỷ tân nương lướt nhẹ qua vai ông, đi đến bên giỏ tre đặt dưới gốc cây cổ thụ.
Nàng từ tốn ngồi xổm xuống, tay lạnh nhấc lớp vải bố trắng, lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của đứa bé trai.
Ánh sáng xuyên qua lớp khăn voan đỏ phủ mặt nàng, lờ mờ hiện lên đứa trẻ đang ngủ ngoan.
Đứa trẻ nhắm mắt, hô hấp nhẹ như không, vì bị phong bế ngũ cảm nên rất khó nhận biết sự tồn tại.
Không rõ là đang tỉnh hay đang ngủ.
Tiêu Quy An ngồi bên cạnh, lặng lẽ đung đưa giỏ tre. Cậu bé trong giỏ dường như cảm nhận được gì đó, khẽ nghiêng đầu, ngoan ngoãn lạ thường, chẳng hề quấy khóc.
Thật ra lúc này, cậu bé không thể có phản ứng như trẻ sơ sinh bình thường. Ngũ cảm đã bị phong tỏa, chẳng khác nào một người thực vật.
【Đây là tiểu thiên sư tương lai? Trông trắng trẻo bụ bẫm thật, nhìn bề ngoài cũng chẳng khác gì trẻ con bình thường… Nhưng này, mới sinh ra mà trông như một hai tuổi ấy chứ!】
Hệ thống linh hào giải thích: 【Khí vận chi tử thì phải đặc biệt một chút chứ. Lớn nhanh, tròn trịa, dễ bế cũng đâu có gì sai.】
Theo mạch số mệnh đã định sẵn, dù phải trải qua tử kiếp tam khó, khí vận chi tử vẫn có thể hoá nguy thành an.
Nhưng do bọn chúng can thiệp, đứa trẻ đành phải phong bế ngũ cảm từ trong bụng mẹ, để tránh bị nguy hiểm tìm tới.
Người bảo hộ vốn định sẵn đều bị ngăn cản, quanh thân cậu chỉ còn Trương mù cố sức chống đỡ. Những người khác đều bị các yếu tố ngoại lai trì hoãn, chẳng thể tới bên cậu.
Ngay cả Trương mù cũng bị ảnh hưởng, cơ thể yếu đi, số mệnh thay đổi.
Một thân một mình, khó lòng giữ được mạng cậu vượt qua ba đại tai kiếp.
Biến số duy nhất chính là… Tiêu Quy An – vốn dĩ không nên xuất hiện ở thế giới này – lại vô tình xuyên tới.
Giờ đây, việc cậu cần làm là bảo vệ cho tiểu thiên sư, sau đó theo đường núi phía đông rời đi.
Dự kiến đến ngày cuối cùng, có thể sẽ gặp được vị lão thiên sư đang trên đường tìm đồ đệ — người hộ đạo mạnh nhất bên cạnh khí vận chi tử. Khi đó, mọi thứ mới thật sự an toàn.
Đến lúc đó, năng lượng của hệ thống cũng đủ để mở lại kênh liên lạc với tổng bộ, có thể mở thông đạo, rút lui một cách hoàn hảo.
【Mà nghĩ kỹ lại, giờ mình vẫn chưa biết tên thằng nhóc này. Họ Trương, đúng không? Nhưng tên là gì nhỉ? Có phải nó tự đặt tên không?】
【Ừm…】 Tiểu quang đoàn sáng lên một chút, như đang do dự, chẳng chịu nói thẳng tên. 【Nói thế này đi… chỉ cần lấy họ đảo ngược tên của người trên đầu chúng ta…】
Hệ thống ấp úng mãi, không nói rõ lý do.
Tiêu Quy An nghĩ nghĩ, chợt nhận ra từ đầu đến giờ hình như hệ thống chưa từng gọi tên thật của Hứa Tử Thăng, chỉ gọi là “vai chính” hoặc “khí vận chi tử”.
Chắc là bị hạn chế gì đó.
Không truy hỏi nữa, Tiêu Quy An cũng không bận tâm.
【Không sao, không nói được cũng chẳng sao. Vậy cứ gọi là tiểu thiên sư đi! Trương thiên sư! Họ Trương nữa chứ, nghe là thấy có tương lai rồi.
Mặt mũi thế này mà không phải vai chính thì còn ai vào đây nữa! Nhìn cái mắt này, cái mũi này, cái cổ này, cái tay này…
Nhìn miếng thịt này, mềm mềm nhũn nhũn, nhất định là rất ngon… Cắn một miếng chắc bẹp giòn…】
Đang khen tới khen lui, Tiêu Quy An chợt cảm thấy… không ổn!
Đôi mắt vô thức đỏ lên, móng tay đen nhánh dài ra, cổ họng dâng lên mùi máu tươi. Áo cưới đỏ sẫm, quỷ khí âm lãnh bắt đầu dâng trào.
【Thơm thật đấy…】
Khoan đã!
Mình đang nghĩ cái gì thế này!?
Muốn ăn khí vận chi tử?!
Quỷ tân nương đang ngồi xổm quan sát chợt bật dậy, lùi hẳn về phía sau như thấy quỷ, thậm chí còn loạng choạng quay người lại.
Trương mù mù tịt chẳng rõ chuyện gì xảy ra: "…?"
Tiêu Quy An xoay lưng lại, quay hẳn về phía sau, che mặt bằng khăn voan và tay áo dài của áo cưới đỏ, rồi tự vả mình một cái.
“Bốp!”
Âm thanh giòn tan vang lên trong không khí tĩnh lặng.
Một cái bạt tai khiến đầu óc tỉnh táo hẳn, cơn khát máu bị đè nén xuống.
【Hệ thống, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy!?】