"Đa tạ tỷ tỷ đã cưu mang bọn ta hôm nay..." – Con bạch hồ dẫn đầu lên tiếng, giọng khàn khàn như tiếng bà lão đã lớn tuổi.
"Muội cứ yên tâm ở lại đây là được, cần gì phải chạy đông chạy tây. Động thiên của bọn ta là nơi rất tốt mà."
Trên ghế chủ tọa, một nữ tử xinh đẹp dịu dàng lên tiếng, giọng nói mềm mại, quyến rũ, ánh mắt như tơ, từng cử chỉ đều mang vẻ yêu mị trời sinh.
"Chút nữa tân nương của bọn ta sẽ đến, đến lúc đó để bọn nhỏ nhà muội thử xem ‘tân nương’ là gì, cũng thú vị lắm đấy."
Bạch hồ hơi chau mày.
Nó vốn tu hành theo lối thanh tu khổ luyện, trong lòng đương nhiên không tán thành kiểu tu luyện máu tanh như thế này.
Nó cũng không muốn bọn tiểu bối nhà mình dây vào thứ huyết khí ô uế ấy, dù có bổ dưỡng nhất thời, nhưng về lâu dài tất sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành.
Hai nơi cách nhau cả trăm dặm, tuy đều là hồ tộc, lâu nay không qua lại, nhưng bạch hồ cũng từng nghe phong phanh một số chuyện về tộc hồ ly lông đỏ này – biết được ít nhiều lối tu luyện cực đoan và âm hiểm của bọn chúng.
Nói thì chậm, sự việc lại xảy ra rất nhanh.
Từ xa truyền đến âm thanh náo động, không bao lâu sau, một hàng kiệu hoa đỏ thẫm của hồ tộc nối đuôi nhau trèo lên từng bậc đá.
Trong kiệu là các thiếu nữ được mang đến từ mấy ngôi làng gần đó – bị bắt để dâng làm "tân nương".
Dưới giường nệm của những con hồ ly kia có thể là thi thể của mấy cô gái bị bắt trước đó – kết cục không cần nói cũng biết.
Bạch hồ tuy không đành lòng nhìn thấy cảnh này, nhưng cũng biết nếu ra tay can thiệp thì sẽ dẫn đến xung đột trực diện. Trong vùng đất này, nếu tùy tiện ra tay, dù là đồng tộc, vẫn có thể bị xem là kẻ thù.
Nó chỉ có thể âm thầm chuẩn bị, nếu cần thiết, sẽ thu thi thể để các cô gái kia ít ra còn được chôn cất tử tế.
"Đặt kiệu!" – Một tiếng hô vang lên, hàng kiệu hoa lần lượt được thả xuống giữa quảng trường trong động thiên.
Rất nhiều hồ ly, có con đã hóa hình người, có con vẫn giữ nguyên bản thể, tất cả đều tụ tập lại, ánh mắt mang theo vẻ soi mói và hứng thú, dừng lại trên hai chiếc kiệu hoa đặt giữa sân.
Từ phía sau, vài bóng người mặc quan phục tân lang xuất hiện – là đám đực hồ ly chuẩn bị "kết hôn".
Chẳng hiểu sao, đã là hồ ly – nổi tiếng hóa hình xinh đẹp – mà đám này từng con đều bụng phệ, ăn mặc lôi thôi, đai áo căng hết cỡ, đuôi cáo rũ lượn phía sau, bước đi lệt bệt, nhìn mà buồn nôn.
Ánh mắt của chúng nhìn kiệu hoa tràn ngập d*c v*ng và tham lam, có đứa không giấu được ánh mắt dâm tà, cười khà khà nói:
"Đa tạ cô cô đã tìm được mỹ nhân tuyệt sắc cho bọn cháu..."
Giọng nói mỗi đứa mỗi kiểu – có đứa nhẹ nhàng nịnh bợ, có đứa giả vờ trầm ấm, có đứa nghe như thiếu niên ôn nhuận – nếu chỉ nghe tiếng, không nhìn mặt, có khi còn tưởng bọn này thật sự là người tốt.
Một tràng tâng bốc văn hoa khiến đám hồ ly lông đỏ ở chủ tọa vui như mở cờ trong bụng. Nữ tử xinh đẹp ngồi giữa mỉm cười, phất tay:
"Thôi đừng nói nữa, đi đón tân nương của các ngươi đi."
Ngay lúc ấy, chưa kịp đám hồ ly lại gần, mành của một kiệu hoa đã được nhẹ nhàng vén lên.
Một bàn tay trắng nhợt duỗi ra từ trong kiệu, mảnh khảnh yếu ớt, ngón tay như không có xương, khiến đám hồ ly háo sắc hai mắt sáng rực.
Chỉ cần nhìn tay thôi cũng đủ biết lần này là một món "hàng tốt".
Chỉ là... bàn tay này quá nhợt nhạt, móng tay còn đen nhánh, nhìn kỹ thì thấy có gì đó... sai sai.
Tấm khăn voan đỏ phủ trên đầu tân nương nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngay lập tức, cả hang động âm khí tràn ngập, đèn lồng đỏ treo khắp nơi cũng bắt đầu lay động không gió – lửa nến chập chờn như sắp tắt.
Mấy con hồ ly có tu vi thấp lập tức cảm thấy bất an.
Nhưng đám đực hồ thì vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, một đứa còn định đưa tay chạm vào tay cô dâu.
"Khoan đã! ——"
Nữ tử ngồi ghế chủ tọa phát hiện không đúng, sắc mặt thay đổi, định lên tiếng ngăn cản – nhưng đã muộn.
Đám hồ ly lại gần quỷ tân nương – lập tức bị âm khí hóa thành lưỡi dao cắt phăng đầu, hai dải lụa đỏ bay ra từ tay áo quỷ tân nương xoáy mạnh trong không khí, lập tức xé tan đám hồ ly thành thịt nát, nội đan vỡ nát, thần hồn bị chém đứt.
"A a a a a! Con quỷ từ đâu tới! Dám giết cháu bà? Bà đánh chết ngươi!" – Đám nữ hồ trên chủ tọa tức khắc biến sắc, móng tay dài như vuốt cáo trồi ra, đuôi cáo phất mạnh sau lưng, từng bóng đỏ đồng loạt lao tới.
Nhưng quỷ tân nương chẳng hề e ngại.
Áo cưới đỏ thẫm tung bay, vạt áo như máu, giọng lạnh như băng vọng ra từ sau tấm khăn voan:
"Giết mấy con súc sinh các ngươi, là điều ta vui nhất!"
Ngay sau đó là một trận giao chiến long trời lở đất.
"Cháy rồi! Có lửa! Bà ơi cứu mạng!"
"Chạy đi!"
"Chết tiệt! Dập lửa mau!"
Từng đợt quỷ hỏa từ khắp nơi trong động bùng lên – từ dưới đất, từ khe vách đá, từ giếng cổ… từng chỗ đều bị quỷ tân nương đặt mồi lửa sẵn, nay đồng loạt bốc cháy.
Lửa lan thành biển, cháy rực toàn bộ động thiên. Đám hồ ly bị đánh úp bất ngờ, không kịp trở tay. Dù có tu hành, nhưng suy cho cùng vẫn là yêu vật, bản năng sợ lửa vẫn khiến chúng kinh hoảng bỏ chạy.
Có con chạy không kịp đã bị thiêu cháy ngay tại chỗ, lăn lộn trên đất mà gào thét thảm thiết.
Bạch hồ do dự, định lao vào cứu đám tiểu bối của mình, ánh mắt đảo khắp nơi, cố tìm bóng dáng Trương Mù – nếu chuyện này bị ông ta biết, chắc chắn ông ta sẽ không đứng yên.
Cuối cùng, ánh mắt bạch hồ dừng lại nơi một chiếc kiệu hoa còn lại ——