Tôi Dựa Vào Diễn Kịch Trở Thành Nhân Vật Chính Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 79

Năm 1999.

 

Năm 2000.

 

Tối nay, vô số người lặng lẽ chờ thời khắc tân thế kỷ cập đến.

 

Rõ ràng đã gần đến nửa đêm, vậy mà tầng không phía trên vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, từng tiếng gầm rú ẩn hiện trong bầu trời vô tận, như chấn động cả linh hồn.

 

Phía cuối trời Đông, mây mù cuồn cuộn, dường như có thân rồng thật sự đang quẫy lượn, chiếm cứ khoảng trời trên đất Trung Nguyên.

 

Giữa dãy núi mười vạn dặm nơi Tây Nam, nơi thường nhân không thể đặt chân đến, từng đạo lôi quang giáng xuống từ trời cao, không chút lưu tình trấn áp những yêu ma quỷ quái đang lục lọi rục rịch.

 

Một dải thanh vân xẹt qua cực nhanh trên đỉnh đầu đám yêu tà, nơi khởi phát hơi thở kỳ dị của lôi pháp sâu thẳm ấy, dường như chính là từ phía trên kia.

 

“Ai da, ai da, bỏ lỡ rồi, bỏ lỡ mất rồi...”

 

Trên mây, hai bóng người ngồi xếp bằng. Một trong số đó là lão đạo mặc đạo bào đen trắng, tay cầm phất trần, nhìn qua dáng vẻ tiên phong đạo cốt, thế nhưng lại luôn miệng than phiền, tay vẫn bấm đốt ngón tay tính toán không ngừng.

 

“Nơi này không đúng, nơi kia cũng chẳng có… Đến nước này rồi mà đồ đệ quý hóa vẫn chưa thấy đâu, liệu còn mạng không đây?”

 

“Chẳng lẽ thật sự cùng tiểu tân nương kia chết không thấy xác rồi? Tsk… Không ngờ đứa nhỏ nhà mình dù tuổi còn bé, lại có thể hưởng qua một lần phúc phận như Tề Hoàn Công vậy…”

 

Miệng thì nói như thể trêu đùa, song nghe đến đây, bóng người bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Không đâu. Bọn họ sẽ bình an vô sự.”

 

“Khó lắm, khó lắm,” lão đạo lắc đầu liên tục, giọng đầy bất an, “Rõ ràng là có tà vật quấy nhiễu, che mắt thiên cơ! Một đứa nhỏ như thế, sao lại khổ mệnh đến thế!”

 

Hắn quay đầu lại, nhìn người vừa lên tiếng, nhíu mày hỏi: “Này Trương đạo huynh, sao có thể tin tưởng quỷ hồn kia như vậy chứ?”

 

Trương đạo huynh.

 

Người kia—rõ ràng chính là Trương người mù!

 

Không rõ hắn sống sót kiểu gì.

 

So với lần gặp trước, hắn uể oải hơn rất nhiều, khắp người đều là thương tích chưa lành, nhìn cũng già đi mấy phần. Nhưng mà ít nhất, vẫn còn giữ được mạng.

 

Đôi mắt trắng dã mang theo tia âm u nhàn nhạt, hắn mở miệng chậm rãi: “Tin chứ. Ta tin đứa nhỏ đó. Rõ ràng chỉ một mình bước vào, lại dám lập huyết khế… Dù không có khế ước, ta vẫn tin nàng.”

 

“Ai...” Lão đạo thở dài một hơi, trong giọng còn lẫn chút trách móc bất lực, “Có lẽ ngươi không rõ vận mệnh đứa nhỏ ấy đặc biệt cỡ nào đâu. Nếu chỉ là một mệnh tinh bình thường cũng đã đành, đằng này lại mang thể chất trí mạng nghịch thiên. Trong mắt đám yêu tà quỷ vật kia, hắn chẳng khác nào thiên tài địa bảo…”

 

“Những kẻ sống hàng trăm, hàng ngàn năm đều đỏ mắt vì thứ ấy, huống hồ chỉ là một oan hồn núi sâu âm khí chưa tan. Cho dù trong người có khế ước ràng buộc, ngươi nghĩ nàng có thể nhịn được sao?”

 

Không phải lão thiên sư không muốn tin quỷ tân nương.

 

Chỉ là, ông hiểu rất rõ sức hút từ linh thể của đồ đệ mình khủng khiếp đến mức nào, đủ để phá hủy tất cả.

 

Dù cho cô dâu ma kia không muốn làm hại người, nhưng một khi bản năng bị huyết nhục hấp dẫn chi phối, thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào điên loạn, gây ra tai họa không thể cứu vãn.

 

Chớp mắt đã đến thời khắc giao mùa trời đất, nếu vẫn chưa tìm ra được tung tích, phải làm sao đây?

 

Gương mặt lão đạo đầy vẻ bi thương, dáng vẻ lười nhác ban đầu cũng thu lại, rõ ràng là người chỉ cần giơ tay đã đủ sức trấn áp vô số yêu tà, vậy mà lúc này lại như thiếu nữ sắp khóc nức nở.

 

Gương mặt già nua nhăn nhúm đến mức không thể coi là dễ nhìn: “Ô ô ô, đồ đệ ngoan của ta… Chờ cả đời mới có được, không ngờ giờ đến mặt cũng chẳng thấy, thật xin lỗi con…”

 

Vừa đấm ngực giậm chân, bỗng trong lòng chấn động—đồng tiền trước ngực nứt ra, như cảm ứng được điều gì đó.

 

“Hử?” Lão đạo lập tức nhận ra điểm bất thường, thu lại vẻ xúc động.

 

Áp tay lên ngực, phun ra một giọt tinh huyết, lão nhanh chóng dùng máu họa lên phù văn phức tạp đến cực điểm, bấm ngón tay suy đoán không ngừng.

 

Vài giây sau, lão thiên sư như bừng tỉnh, mắt sáng rực như sao, chỉ thẳng về phía Nam, mừng rỡ hô to:

 

“Còn sống! Đồ đệ của ta vẫn còn sống!”

 

“Trương đạo huynh, huynh không tiện di chuyển thì cứ từ từ, chứ ta thì không chờ thêm được nữa đâu!”

 

Dứt lời, lão đạo lập tức nhảy khỏi tầng mây, chân đạp bộ pháp tinh diệu, biến mất như làn chớp.

 

“Đồ đệ ngoan, vi sư đến đây!! Gắng chịu thêm một chút!!”

Bình Luận (0)
Comment