Tôi Dựa Vào Diễn Kịch Trở Thành Nhân Vật Chính Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 86

Người đàn ông cao gầy đang túm cổ áo Tiêu Quy An có vẻ ngoài bất cần, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, mày nhíu chặt, cả người lộ ra vẻ khó chịu.

 

Khẩu súng đen sì trong tay hắn gắt gao dí sát vào bụng Tiêu Quy An, mang theo mùi sát khí nặng nề.

 

Nếu nhìn kỹ một chút sẽ thấy ngón tay đang siết súng của hắn trắng bệch, rõ ràng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh.

 

“Quy Dịch, mày làm ca mày đợi lâu vậy hả?”

 

Đây là Triệu Kiệt, một kẻ thất nghiệp lông bông, không học hành đàng hoàng, đọc chưa được mấy năm đã ra xã hội, tay chân không sạch sẽ, ăn trộm vặt, làm việc lặt vặt để sống qua ngày.

 

Sau khi bị lôi kéo vào tổ chức bán hàng đa cấp không tên này, cuộc sống hắn mới tạm ổn định chút.

 

Bình thường hắn lang thang quanh khu chiêu mộ hoặc mấy cửa hàng làm thêm, chuyên nhắm vào những người như “Quy Dịch” – thanh niên nghèo, muốn làm giàu nhanh, lại thiếu kinh nghiệm xã hội.

 

“Làm sinh viên mấy năm thì ghê gớm lắm sao…”

 

Hắn hít hít mũi, quanh người vây lấy một mùi máu tanh nồng, tay áo hoodie đã ẩm ướt. Triệu Kiệt cảm thấy không ổn, nhìn kỹ lại.

 

Dưới vành mũ, mặt thiếu niên đầy máu, mấy sợi tóc xoăn đẫm máu đang nhỏ giọt, vừa vặn rơi lên tay hắn.

 

Hình ảnh này hoàn toàn khác với dáng vẻ bình thường của “Quy Dịch”, khiến Triệu Kiệt hoảng hồn, theo bản năng buông tay chửi thề:

 

“Má ơi!”

 

Hắn quăng tay, lùi về sau hai bước, khẩu súng cũng rời khỏi eo Tiêu Quy An.

 

Trong hành lang âm u, qua khe cửa mở hé, tấm rèm trong nhà chưa kéo, sàn nhà bừa bộn, đầy dấu chân máu nhòe nhoẹt, thấp thoáng còn thấy cả thịt vụn.

 

Triệu Kiệt mới được phát súng, còn đang đắc ý muốn ra oai, giờ nhìn thấy cảnh này thì sốc hoàn toàn. Người thường như hắn, dù có đánh nhau thường xuyên thì gặp cảnh kiểu “án mạng giết người” thế này cũng phải chùn bước.

 

Cả người hắn run lên, lùi thêm mấy bước, tay cầm súng run bần bật, chốt an toàn còn chưa bật, đúng kiểu “hổ giấy một đụng là rách”.

 

Tiêu Quy An cũng bị dọa, giơ tay ra trấn an:

 

“Bình tĩnh! Ca! Bình tĩnh! Tay đừng run nha!”

 

Vừa mở miệng, giọng nói trong trẻo của thiếu niên như xua tan không khí lạnh trong hành lang, kéo mọi người trở lại thực tại.

 

“Giả đó! Máu giả! Là… bài tập sinh học! Đúng, bài tập sinh học!” – Tiêu Quy An nghĩ nhanh, bịa ra lý do nghe như thật.

 

“Không có chuyện gì hết!!”

 

Gương mặt cậu thiếu niên dưới tóc rối trông như người bị hại, hoảng hốt đầy vẻ đáng tin.

 

Lúc đó, ở chỗ ngoặt tầng dưới, một bóng người cao lớn vừa lúc quay lại, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc, rình mồi chờ thời cơ.

 

Gã mặc áo khoác da xám, cắt tóc húi cua, bên hông phồng lên, rõ là giấu đồ.

 

Bị Tiêu Quy An liếc trúng, gã cong môi cười lạnh, ánh mắt mang ý uy h**p rõ rệt.

 

Tiêu Quy An thu ánh mắt, lập tức cúi đầu giải thích tiếp:

 

“Là… đạo cụ phim truyền hình thôi. Không cẩn thận đổ ra…”

 

“À… ờ… ờ ——” Trong trí nhớ của Triệu Kiệt, “Quy Dịch” là một tên sinh viên nghèo hơi ngốc, ham tiền, nhìn có vẻ dễ dụ, chẳng giống kẻ giết người máu lạnh.

 

Hắn bối rối thu súng, lau mồ hôi, nhét vào túi áo ngoài.

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Triệu Kiệt gào lên:

 

“Trốn trong phòng làm cái gì? Mau rửa mặt rồi đi với tụi tao!”

 

Chưa nguôi cơn tức, hắn còn đá thêm vào cánh cửa cũ kỹ, kẽo kẹt không chịu nổi.

 

“Lẹ cái chân lên!”

 

Trước khi đi, tên mặc áo khoác da lại liếc Tiêu Quy An thêm cái nữa, đầy đe dọa.

 

Nếu chỉ có Triệu Kiệt tới thì Tiêu Quy An còn có thể tìm cớ né tránh, nhưng thêm tên kia thì không thoát được nữa rồi. Gã không giống loại “miệng cọp gan thỏ” như Triệu Kiệt, rõ ràng là tới giám sát.

 

Giờ mà không đi, có khi hắn bị trói mang đi luôn.

 

Cái gì mà "uy h**p tính không lớn"? Thế này còn chưa đủ lớn à?!

 

Không còn cách nào, hắn đành nghe lời, lên lầu rửa mặt, lau máu rồi đeo khẩu trang đen che bớt.

 

Khóa kỹ cửa lại, trong lòng chỉ mong có thể giải quyết chuyện này trong vòng hai tiếng.

 

Nếu Hứa Tử Thăng mà đang trên đường có thể tiện thể… đụng xe thì càng tốt.

 

Di động thì hỏng hoàn toàn rồi, không dùng được.

 

【Hệ thống, có thể gọi điện không?】

 

【Thế… giới… đã… khởi động… 『Quy Dịch』… không được cài… năng lực gọi điện từ xa…】

 

Thôi xong rồi. Hắn đúng là bị bít đường sống, chẳng còn kẽ hở nào.

 

Không điện thoại, không tiền, tay trắng, chỉ có mỗi mạng sống.

 

Xuống lầu, hắn phát hiện còn một người nữa đi cùng – một thanh niên trông rất lưu manh, đang cười nịnh quanh Triệu Kiệt và tên áo khoác da.

 

Tên đó tóc đỏ nhuộm loang lổ, mặc bộ vest rẻ tiền xộc xệch, vừa thấy Tiêu Quy An liền cười bắt chuyện:

 

“Chà, huynh đệ, cậu là… Quy Dịch?”

 

Hắn nói tới nói lui, cuối cùng mới xác nhận, nhướn mày cười: “Tên cậu nghe lạ thật đó…”

 

“Ừm…” Tiêu Quy An gật đầu, trong lòng lại thấy tên này có gì đó không ổn.

 

“Gọi tôi là Lý Khải Văn. Tôi mới tới gần đây, sau này cũng là người dưới tay Triệu ca. Chắc sau này phải hợp tác với cậu nhiều.” – Lý Khải Văn thân thiết vỗ vai hắn.

 

“Huynh đệ, sao không nói gì thế…”

 

Rồi đột nhiên hắn ngửi thấy gì đó, kinh hãi:

 

“Nè, trên người cậu mùi gì vậy? Sao giống… máu?”

 

Nhìn vết máu trên tay mình, hắn thốt lên.

 

Triệu Kiệt quay đầu lại, trả lời qua loa:

 

“Giả đó! Quay phim thôi! Sinh viên tụi nó thích mấy trò quái lạ… Không có gì!”

 

Lý Khải Văn nhìn vết máu, đáy mắt lóe lên ánh sáng không rõ, sau đó cười cười, không hỏi thêm nữa.

 

“Huynh đệ, cậu im lặng quá, tụi mình là làm ăn mà không ăn nói thì không được đâu…”

 

“Bị cảm, đau họng, không muốn nói nhiều.” – “Quy Dịch” kéo khẩu trang lên, giọng khàn nhẹ vang lên từ phía dưới.

 

Nói xong liền né sang một bên, kéo giãn khoảng cách với Lý Khải Văn, ánh mắt cụp xuống, không nói lời nào.

 

Lý Khải Văn bị ngó lơ, sờ mũi lúng túng, cũng đành đi theo mà không nói thêm.

 

Cả nhóm rẽ qua rẽ lại mấy ngõ nhỏ rồi lên một chiếc minibus.

 

Trong xe đã có mấy thiếu niên nam nữ, đều ăn mặc như dân chơi dù tuổi còn nhỏ, cố tình giả chín chắn.

 

Triệu Kiệt lái xe, châm thuốc, cả xe lập tức khói mù mịt:

 

“Lần này các chú mày số hưởng rồi! Có đơn hàng lớn đó! Đơn vị còn cho các chú mày kiểm tra sức khỏe nữa, phúc lợi thế mà có chỗ nào khác có?”

 

Mấy đứa nhỏ gật gù, tỏ vẻ nghe hiểu.

 

Lý Khải Văn thì từ lúc lên xe đã cắm cúi nghịch điện thoại, không nói gì.

 

Tiêu Quy An tranh thủ hỏi hệ thống:

 

【Hệ thống, khoang chơi game và mũ liên kết đắt lắm, đúng không? “Quy Dịch” là cô nhi, tiền đâu ra? Mấy người tính lý do thế nào?】

 

【…Siêu… thị… thưởng… hạng nhất… tặng…】

 

Tê——

 

Lý do này tạm thời vẫn hợp lý.

 

【Được rồi, gửi tôi toàn bộ thông tin nhân vật đi, để còn kịp ôn lại, lỡ bị hỏi còn biết đường mà trả lời.】

 

【Đang truyền… tiến độ: 1%… 2%… 3%…】

 

Cái tốc độ như rùa này còn chậm hơn cả máy treo.

 

Xe chạy lòng vòng hơn một tiếng mới dừng lại ở một nhà xưởng cũ kỹ. Đây không phải căn cứ bí mật gì, mấy người kia đều quen đường quen lối.

 

Chỉ có “Quy Dịch” và Lý Khải Văn là gương mặt mới, còn lại đều đi thẳng vào trong.

 

Tiêu Quy An lặng lẽ quan sát xung quanh, đi theo y như một người vô hình.

 

Lý Khải Văn cũng nhìn quanh vài lần rồi cúi đầu gửi tin nhắn qua giao diện chat, sau đó mới đút điện thoại vào túi.

 

“Ê, Quy Dịch, sao cậu không chơi điện thoại gì hết vậy?” – Lúc nãy trên xe cũng vậy, chỉ có “Quy Dịch” là ngồi im nhắm mắt.

 

Tiêu Quy An nhắc tới là tức:

 

“Không có điện thoại. Mới ném ra khỏi cửa sổ hôm nay, rơi xuống đất vỡ tan rồi.”

 

“Ha ha, cậu biết đùa quá ha!” – Lý Khải Văn rõ ràng không tin.

 

Tiêu Quy An: ……

 

Người này tối nay tốt nhất đừng ngủ say quá đấy.

 

Trong nhà xưởng có rất đông người, ngoài đám nhân viên cũ còn thêm không ít mặt mới.

 

Gọi là kiểm tra sức khỏe “phúc lợi”, thực ra chỉ có mấy người mặc áo blouse trắng đo chiều cao, cân nặng, huyết áp sơ sơ.

 

Kiểu kiểm tra này hoàn toàn không có tác dụng gì rõ ràng.

 

Cái tổ chức bán hàng đa cấp này đúng là có vấn đề.

 

Mấy người trông có vẻ lơ đãng xung quanh lại lưng thẳng, mắt sắc, toàn mang sát khí – không phải dân thường.

 

Hệ thống đúng là không đáng tin, sao hắn thấy giống như bị lừa vào hang cọp vậy?

 

Hắn chính là con dê non chờ bị làm thịt, hoặc tệ hơn – tất cả mấy người đang xếp hàng kiểm tra sức khỏe này đều là mồi trong lưới.

 

Tiêu Quy An càng nghĩ càng thấy không ổn, thậm chí… thận bắt đầu đau nhè nhẹ.

 

Kiểm tra sức khỏe để làm gì? Chẳng lẽ định buôn bán nội tạng thật?!

 

Xong đời rồi!!

Bình Luận (0)
Comment