Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương end: HE
_________
Thừa Chí Chu trái tim chua xót.
Anh mím môi bước tới chỗ Bạch Nghiễm.
Kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Bạch Nghiễm vốn là người lãnh đạm nhìn thấy anh đi tới, lập tức lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Cậu khẽ gật đầu và hợp tác đứng dậy: “Lớp tiếp theo của em là ở lớp nào?”
“………” Thừa Chí Chu và Bạch Nghiễm đi ra ngoài.
Sau một vài giây im lặng, anh nói: “Không đi.
Chúng ta quay trở về.”
“Lớp đã bị hủy?”
“Không, em không muốn tham dự nữa.” Thừa Chí Chu vừa chua vừa giận.
Nắm tay Bạch Nghiễn lôi kéo cậu ra khỏi trường đại học.
“Bọn họ đều đang nhìn anh …… Em muốn anh về nhà để khỏi ai nhìn cả.”
“Chí Chu …………”
Bạch Nghiễm nhìn anh một lúc.
Cậu đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn anh: “Em ghen à?”
Thừa Chí Chu mặt đỏ bừng.
Anh nói với một số sự khó chịu: “Em có thể ghen tị phải không?”
“Tất nhiên em có thể.”
Bạch Nghiễm cảm thấy ngọt ngào.
Cậu không kìm được mà ôm Thừa Chí Chu vào lòng.
Cậu cúi đầu hôn lên môi anh.
Cậu cười nhẹ.
“Đừng ăn dấm, em cứ ăn anh là được.”
“Anh chỉ thuộc về một mình em thôi.”
Cuối cùng, người bị ăn sạch vào buổi tối là Thừa Chí Chu.
………
Thừa Chí Chu thích chơi game, đặc biệt là game bài.
Dù gặp xui xẻo nhưng anh vẫn chơi chúng không biết mệt mỏi.
Tuy nhiên, vận may của anh rất kém.
Anh không may mắn với hầu hết mọi thứ mà anh chơi nhưng anh không muốn dựa vào sức mạnh của đồng xu vì anh cảm thấy nó không mang lại cho anh ấy cảm giác thành tựu.
Lần này, anh đã rơi xuống mười lần liên tiếp.
Anh cảm thấy vô cùng bực bội và sắp nôn ra máu.
Lúc này, anh nhìn sang Bạch Nghiễm đang ngồi gần đó với chiếc máy tính bảng của mình.
Anh không thể không chọc vào cậu và ném điện thoại của cậu lên.
“Bạch Nghiễn, giúp em cái này.”
“Được chứ.”
Bạch Nghiễn cười cười, ngoan ngoãn nhận điện thoại.
Cậu đã giúp Thừa Chí Chu chọn thẻ.
Thừa Chí Chu lập tức đi tới bên cạnh cậu.
Anh mong chờ bức tranh bên trong.
Nếu là Bạch Nghiễm, anh sẽ bất chấp —
Tuy nhiên, kết quả là vận may của Bạch Nghiễm kém hơn anh.
“Làm sao có thể………”
Trái tim của Thừa Chí Chu đang rỉ máu.
Anh không thể chịu nổi khi nhìn vào tình huống bi thảm trên điện thoại của mình và anh đã ném điện thoại sang một bên.
“Xin lỗi.” Bạch Nghiễm xoa tóc.
Cậu nói một cách hối lỗi, “Anh sẽ tính tiền rồi trả em.”
“Không cần, không cần.
Ta chỉ là tùy tiện chơi đùa.
Không cần trả đâu.
Chỉ là lãng phí thôi.”
Thừa Chí Chu nhanh chóng xua tay ra hiệu cho Bạch Nghiễm anh không cần lo lắng.
Lúc này anh đột nhiên nhớ tới Bạch Nghiễn từng có vận may nhưng lại bị Mr.
Mu lấy đi hoàn toàn.
Tim anh chợt nhói đau, anh không kìm được mà tiến đến ôm Bạch Nghiễm.
“Không sao, tất cả đều là quá khứ.”
Nhìn vẻ mặt của Thừa Chí Chu, Bạch Nghiễm có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Cậu cười và hôn lên má cậu.
“Chưa kể, anh còn có vận may của chính mình.”
“Anh có em.”
“Em là gia tài lớn nhất của anh cần.”
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Con quỷ nhỏ lẻn ra khỏi đồng xu và tung cánh.
Đưa điện thoại lên và sử dụng mười lần thử còn lại, nó rút ra 6 thẻ sáu sao và 4 thẻ năm sao.
Chúng đều là những quân bài mà Thừa Chí Chu không có.
Anh trả lại điện thoại cho Thừa Chí Chu và Bạch Nghiễm.
“Người xui xẻo không có quyền nói chuyện.”
Đêm đó, con quỷ nhỏ bị mắc kẹt trên dây phơi quần áo và được phơi khô trong suốt một đêm.
Nó đã rên rỉ suốt thời gian và gần như sắp trở thành một con quỷ khô cứng.
………
Thừa Chí Chu nhìn sáu thẻ ngôi sao mới trên màn hình của mình một lúc lâu trước khi miễn cưỡng đặt điện thoại xuống.
Bạch Nghiễm đã đi tắm trước và Thừa Chí Chu đang buồn chán nằm trên giường chờ cậu đi ra.
Anh nhìn thấy chiếc máy tính bảng mà Bạch Nghiễm đang sử dụng sáng lên.
Có vẻ như nó đã nhận được một tin nhắn.
Anh không định nhìn trộm và anh chỉ liếc nhìn nó trong tiềm thức nhưng anh thấy mình không thể rời mắt.
Anh ngay lập tức cầm máy tính bảng lên và xác nhận tin nhắn.
Nguồn tin nhắn là Bạch Cao Niên.
Nội dung được viết là: “Em nghĩ anh có thể cân nhắc thương hiệu này.
Những chiếc nhẫn đặt làm riêng của họ rất độc đáo.
Có thể anh và Đàn em Thừa sẽ thích nó.”
Nhẫn? Chiếc nhẫn mà Bạch Nghiễm và tiền bối đang thảo luận về …… …Có phải anh ấy nghĩ nó có ý nghĩa gì không?
Thừa Chí Chu tâm trạng rối bời.
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn tới cầm lấy chiếc máy tính bảng trên tay anh.
Tiếp sau đó là giọng nói của Bạch Nghiễm mang theo một chút nụ cười.
“Đừng nhìn lén.”
“Bạch Nghiễn ……….”
Thừa Chí Chu ngước nhìn Bạch Nghiễm.
Giọng anh hơi run.
“Làm gì, em đã nhìn thấy.”
Bạch Nghiễm cười có chút bất lực.
Anh ôm Thừa Chí Chu vào lòng và hôn lên môi anh.
Anh ấy nói: “Kể từ khi bạn nhìn thấy nó, tôi sẽ không thể làm bạn ngạc nhiên.
Mặc dù rất tiếc, tôi cảm thấy bây giờ được bảo đảm hơn vì chúng ta có thể đi và hái nó cùng nhau.”
“Chí Chu, em có bằng lòng đến chọn nhẫn cưới của chúng ta không?”
“Đương nhiên là em nguyện ý ……”
Thừa Chí Chu nghẹn ngào trả lời khi anh ôm lại Bạch Nghiễm.
Họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.
P/s: Rải hoa, rải hoa a~ Bộ này đến đây là kết rồi nha~ Cảm ơn mọi người đã cùng ta đồng hành đến chặng đường cuối cùng.
Hãy để lại comment chia sẽ cuối cùng ở đây nha, nêu cảm xúc của bạn khi đọc hết bộ truyện này rồi nà, sắp tới ta sẽ làm bộ này nè, qua ủng hộ ta đi a~ 15/4 mới ra, tại cần một khoản thời gian xả hơi rồi mới tiếp tục, còn phải lấp mấy cái truyện chat nữa nha~ Bye~~.