Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 33

Tôi cùng Tuấn tham gia cuộc thi Nét đẹp học đường. Lí ra là Trâm Anh phải đi mới đúng nhưng nó cứ viện đủ lí do để khỏi đi. Không những thế còn không ngừng đổ nguyên thùng nước mắm và mấy bịch muối vào lời nói của nó khiến tôi phải ra trận thay nó.

Đời.

Thật ra thì cái này không quan trọng chiều cao nên cũng khiến tôi an tâm phần nào. Tôi nghe mấy đứa trong lớp miêu tả sơ qua, cuộc thi này chủ yếu là thi ảnh thôi. Chỉ cần hôm đi duyệt đi tới đi lui vài vòng là được.

Hôm đi duyệt thử, tôi lại gặp Phong và cô gái đó. Bây giờ thì tôi mới nhận ra cô ta học lớp 12 nhờ vào cái màu của phù hiệu in trên áo cô ta. Không biết hai người đang nói chuyện gì nhưng trông có vẻ hạnh phúc lắm.

Ừ thì... tình chị em cũng tốt.

Thời buổi bây giờ tình yêu thường không quan trọng tuổi tác.

***

” Chị không sợ lớp mình rớt hay sao mà đi thi vậy?”

” Chưa nghe câu: mình thích thì mình làm à?”

” Ờ, chúc thi rớt!”

Nói rồi Phong khẽ cười sau đó quay trở lại đứng cạnh cô bạn cùng lớp. Sau khi duyệt, cậu sải bước đi về phía Vi và Tuấn.

Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã trông thấy cái dáng nhỏ nhỏ chen vào giữa của Vi. Nguyên một đám con gái chỉ có mình Vi là bị lọt ở giữa nhìn rất tếu. Có mấy lần cậu thẩn thờ sau đó trông thấy ánh nhìn kì dị của bạn cùng lớp nên lẳng lặng quay đi chỗ khác như chưa có gì xảy ra.

” Ra đây với tao một chút!”

Phong đứng đối diện với Tuấn. Từ vẻ mặt bình thản của cậu chẳng nhận ra bất cứ điều gì thất thường cả.

Tuấn gật đầu, quay sang dặn Vi vài câu rồi rời đi. Phong nhìn thấy chỉ hơi cau mày rồi rất nhanh trở lại bình thường.

***

Hai người họ rời đi rồi nhưng tôi vẫn đứng đờ đẫn nhìn theo. Không biết tôi bị gì nữa, cứ làm những hành động khiến bản thân tôi cũng muốn chửi mình 'điên'.

Phần duyệt của tôi đã xong, bây giờ thì chẳng có gì để làm. Đột nhiên tôi lại cảm thấy tò mò về hai người họ. Thoạt nhìn thì trông bình thường nhưng theo trực giác của tôi mách bảo chuyện này chắc chắn có gì đó không bình thường. Nghĩ là làm, tôi liền lặng lẽ bám theo sau họ.

Ở sân sau, Phong và Tuấn đứng đối diện nhau. Không ai mở lời nhưng vẻ mặt rất căng thẳng.

” Thằng khốn!” Đột nhiên Phong ra tay với Tuấn khiến cậu ta không đứng vững mà bị ngã.

Tuấn đưa tay sờ má mình. Chưa kịp phản ứng lại bị Phong túm lấy áo lôi dậy. Trông tình hình có vẻ không ổn, tôi muốn lao ra can nhưng đột nhiên miệng bị ai đó bịt lại. Người ấy ra hiệu bảo tôi im lặng. Tôi quay phắt ra sau nhìn người vừa bịt miệng mình. Chị ấy đưa một ngón trỏ lên miệng bảo:

”Chuyện của hai đứa nó cứ để chúng nó giải quyết!”

Tôi chưa hết bàng hoàng lại nghe Phong lên tiếng: “Tại sao?”

Trong mắt hắn lúc này chỉ có bi thương. Tôi chưa bao giờ thấy hắn yếu đuối cả. Ngực tôi như có thứ gì đó chèn ép. Nhưng tôi vẫn kiên trì dõi theo họ.

” Tao luôn coi mày là bạn thân, tại sao lại đối xử với tao như vậy?”

Lần này Tuấn không ở thế yếu nữa. Cậu ta dồn Phong vào góc tường, lạnh lùng lên tiếng: “Mày điều tra cũng nhanh thật! Phải. Tao làm đó! Ngay cả việc tiếp cận nó cũng nằm trong kế hoạch của tao. Sao? Mày đau lòng cho nó đúng không?”

” Fuck!” Phong chửi thề. Ánh mắt nhìn Tuấn đầy giận dữ. Nhưng cậu ta không để ý đến vẻ mặt của Phong mà vẫn tiếp tục mở miệng: “Tao biết mày thích nó. Tao biết mày hay mua bánh cho nó ăn. Tao biết mày lén lút đem nước sang lớp bọn tao. Tao còn biết mày định giấu bí mật đó với nó suốt đời!”

” Rốt cuộc mày muốn thứ gì?” Phong lạnh lùng lên tiếng. Ánh mắt nhìn Tuấn chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Trong mắt tôi, Tuấn giống như mặt trời vậy, ấm áp. Nhưng một khi tia sáng nơi mặt trời tắt ngấm thì thứ chúng ta nhận được chính là màn đêm lạnh lẽo.

Tôi không nghe rõ câu cuối vì Tuấn chỉ thì thầm đủ để hai người họ nghe. Nhưng từ khẩu hình miệng tôi đoán được cái gì mà “bí mật” rồi “suốt đời“. Người phía sau lưng tôi cũng im lặng lắng nghe. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Giống như tiểu tam gặp vợ cả.

Chị ta là người yêu của Phong.

Nhưng vừa rồi tôi còn nghe được một ý. Phong là người mang nước sang cho tôi. Hắn vẫn còn quan tâm tôi mà, đúng không? Vậy tại sao lại từ chối tôi...

” Phong, bố nó làm vậy mày không hận nó sao? Chẳng lẽ mày quên mất năm xưa vì ai mà bố mẹ mày li dị sao?” Tuấn không dồn Phong vào tường nữa mà lùi về phía sau đứng đối diện với Phong.

” Không liên quan đến cậu ấy!” Phong khẽ quát.

” Không liên quan?” Tuấn khẽ cười: “Nó là con gái của ông ta, tất nhiên là có liên quan rồi!”

” Nói đủ chưa?”

” Đương nhiên là chưa rồi! Chừng nào mày còn thích nó thì tao vẫn sẽ chen vào!” Tuấn vừa dứt lời thì Phong dứt khoát vươn tay đánh vào mặt cậu ta. Cú này có vẻ mạnh hơn cú trước. Khóe môi Tuấn có vết bầm tím, cậu ta xoa xoa môi, ánh mắt buồn bã: “Mày có thể vì nó mà cắt đứt tình bạn sao?”

“...”

Tôi cảm thấy hai tai mình ù đi. Từng câu, từng chữ như xoay quanh đầu tôi khiến tôi choáng váng. Ở một nơi nào đó trong cơ thể, có một thứ gì đó đang chậm rãi bò đi khắp nơi khiến tôi rùng mình. Tuấn nói ba tôi khiến gia đình Phong tan nát? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cả cơ thể tôi run bần bật. Rồi tôi lại nghe cậu ta nói: “Phong à, mày cũng từ bỏ đi. Nếu Vi biết mẹ mày khiến bố mẹ nó li dị thì mày nghĩ nó chịu nổi không? Nếu nó biết bố nó và dì út của mày kết hôn liệu nó có chấp nhận được không? Còn cả thằng em cùng cha khác mẹ đang học cấp một của nó nữa. Nếu mày và nó đến với nhau, một khi mẹ mày hoặc mẹ của nó phát hiện ra liệu có đồng ý cho tụi mày quen nhau không?”

Trước những lời chất vấn của Tuấn, Phong không nói gì, chỉ nắm chặt hai tay. Tôi nghe rõ mồn một những gì Tuấn nói. Thì ra mọi thứ trước đây đều là giả dối. Ba tôi khiến gia đình Phong tan vỡ. Sau đó thì gia đình tôi lại tan nát vì mẹ của Phong. Trái tim như bị ai đâm cho một nhát, không những thế còn không ngừng ngoáy sâu khiến miệng vết thương càng thêm rộng ra. Thì ra đó là lí do Phong từ chối tôi. Thì ra mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Hỏi tôi có chấp nhận được hay không sao? Tất nhiên là không! Tôi không giận Phong. Tôi giận tất cả người lớn! Bao gồm cả người cha mà tôi yêu quí.

” Ba ơi, mai mốt cả nhà mình tới đây chơi nữa nha ba?”

” Đương nhiên rồi! Con gái ba thích gì ba cũng cho!”

” Ba cho mẹ theo nữa nha? Nếu chỉ hai chúng ta đi thì mẹ sẽ buồn lắm!”

” Ừ tất nhiên rồi, ba thương hai mẹ con nhất, không bỏ rơi ai hết!”

“...”

Giả dối!!

Tôi không biết mình rời khỏi đó như thế nào. Chỉ biết lúc về đến nhà tâm trạng tôi cực kì hoảng loạn. Tôi không biết mình nên làm gì cả. Với tôi, chuyện này thật khó chấp nhận.

” Vi ơi! Ra đây đi con!” Giọng mẹ từ ngoài cửa vọng vào. Tôi lật người, lau khô nước mắt, điều hòa lại cảm xúc sau đó mở cửa.

” Dạ sao vậy mẹ?”

” Điện thoại của ba con, nghe đi!” Mẹ mỉm cười đưa điện thoại cho tôi. Tôi im lặng đón lấy rồi lẳng lặng đi vào phòng khóa cửa lại.

” Alo...”

” Vi hả con?” Giọng ba vẫn thế. Vẫn ấm áp như những ngày còn ở đây.

” Dạ...”

” Dạo này con khỏe không? Có ăn sáng thường xuyên không hay lại bỏ bữa? Trời sắp chuyển lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo khoác vào. Con chẳng khi nào chịu mặc thêm áo cả! À phải rồi...”

” Ba!” Tôi đột ngột ngắt lời ông. Sau đó nói: “Còn gì không? Nếu không thì con cúp máy đây!” Không đợi bên kia phản hồi tôi đã nhấn vào nút đỏ trên màn hình điện thoại. Ngay lập tức nước mắt tôi lại trào ra.

Tại sao bây giờ ba lại quan tâm đến con như thế? Nếu quan tâm con tại sao ba lại phản bội mẹ con con? Tại sao ba lại làm vậy chứ?...Tại sao ba lại làm Phong tổn thương?

Có lẽ gia đình tôi rơi vào kết cục này chính là trả giá cho những việc ba tôi đã làm. Dù không biết cụ thể là ông đã làm gì nhưng dù sao thì cũng gây tổn thương đến một số người.
Bình Luận (0)
Comment