Cậu có ngại chết một người chồng không
Lâm Tự nhìn Tạ Diên Khanh với vẻ mặt chán đời như thể “nếu anh nói thêm một câu nữa, tôi sẽ nhảy khỏi xe lăn tự tử ngay lập tức”, rồi thành thật hỏi: “Anh có đói không?”
Chuyển chủ đề một cách cực kỳ gượng gạo.
Nhưng Tạ Diên Khanh vẫn hiểu rõ thế nào là biết điểm dừng, mặc dù phản ứng của Lâm Tự rất thú vị.
Thời gian không còn sớm, dì Tưởng nhanh chóng bưng bữa trưa muộn lên bàn. Triệu Kỷ theo sau, nhiệt tình giúp đỡ, còn vừa giúp vừa khen khiến dì Tưởng cười mãi, đến khóe mắt cũng thêm ba nếp nhăn.
Triệu Kỷ dùng bữa cùng họ.
Không có quy tắc “ăn không nói, ngủ không nói”, cả Tạ Diên Khanh và Triệu Kỷ đều rất thoải mái khi ăn.
Thỉnh thoảng sẽ nhắc đến tình hình hoạt động hiện tại của Tạ thị.
Lâm Tự cúi đầu không nói một lời, chỉ lo và cơm vào miệng, rồi thất thần nghĩ – mối quan hệ giữa Tạ Diên Khanh và Triệu Kỷ thân thiết hơn cậu tưởng rất nhiều, không giống cấp trên cấp dưới bình thường, mà giống bạn bè hơn.
Hơn nữa, thái độ của Tạ Diên Khanh đối với Tạ thị không đơn giản là chấp nhận một cách thản nhiên.
Ăn no tám phần rồi mà trong đầu cậu vẫn luôn vang vọng mọi chuyện vừa xảy ra, đặc biệt là khi Triệu Kỷ một lần nữa vô tình nhắc đến bài cảm nhận cơ bụng. Dưới mông Lâm Tự như có vô số con kiến đang bò, cậu đứng ngồi không yên, thực sự không thể ở lại được nữa, liền cố ý phát ra một tiếng động nhỏ để thu hút sự chú ý của người đàn ông đối diện rồi lập tức buông một câu “Tôi ăn no rồi, hai người cứ từ từ ăn”, rồi điều khiển xe lăn với khí thế của một chiếc Ferrari, vèo một cái đã chui vào thang máy, trở về phòng ngủ.
Cái eo đau nhức hơn nửa tiếng đồng hồ đã lập tức cong xuống khi không có ai.
Cậu lấy điện thoại ra, dùng sức ấn màn hình gửi tin nhắn cho Lộ Gia Hữu.
lx: [Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi, chứ đừng lặp đi lặp lại việc “chết nhục”.]
lx: [Tôi không hiểu tại sao Tạ Diên Khanh đẹp trai như vậy mà mồm miệng lại như thế.]
lx: [Trên đời này có ba loại người đáng thương nhất, Lâm Tự, Lâm Tự bị mù, Lâm Tự đối mặt với Tạ Diên Khanh.]
lx: [Tôi vừa tìm hiểu, có công ty công nghệ khám phá không gian ở nước ngoài đã đề xuất dự án du hành vũ trụ có người lái, cậu có muốn cùng tôi rời khỏi Trái Đất chỉ toàn “chết nhục” này không?]
Lộ Gia Hữu tan học, còn đang chen ra khỏi giảng đường. Nghe giáo sư lải nhải hai tiếng đồng hồ, cả khuôn mặt cậu ta như bị hút cạn tinh khí.
Tối qua chơi game xong ngủ quên, không nhớ sạc điện thoại.
Nếu không phải cậu ta hứng chí ngủ ở ký túc xá thì hôm nay chắc chắn sẽ đến muộn.
Mãi mới về đến ký túc xá sạc điện thoại, tin nhắn của Lâm Tự liền lần lượt nhảy ra, đôi mắt cún con cụp xuống, cậu ta yếu ớt gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, lời nói của Lâm Tự như một tiếng sét đánh ngang tai Lộ Gia Hữu, thành công xua tan mọi mệt mỏi trên người cậu ta.
Cậu nói: “Tôi biết vụ ở Dạ Xuân hôm đó, là ai đã mách lẻo với anh trai cậu rồi.”
Lộ Gia Hữu: “?!”
Cậu ta nhanh chóng rút một con dao gọt hoa quả trong ngăn kéo ra mài xoèn xoẹt, rồi cắm phập vào quả táo do bạn cùng phòng cho, nghiến răng nghiến lợi: “Ai?”
Lâm Tự: “Tạ Diên Khanh.”
Lộ Gia Hữu: “Cậu nói ai?”
Lâm Tự: “Tạ Diên Khanh.”
Lộ Gia Hữu: “?”
Lâm Tự: “Thật đấy, Tạ Diên Khanh và anh trai cậu đã quen nhau từ khi ở nước ngoài, còn là bạn tốt nhiều năm, anh trai cậu còn gửi cho anh ấy bài cảm nhận cơ bụng.”
Lộ Gia Hữu: “…”
Thảo nào, lúc đó cậu ta nói Tạ Diên Khanh không xứng với Lâm Tự, anh trai cậu ta lại có thể đường hoàng nói ra câu “trăm nghe không bằng một thấy, câu này còn cần anh dạy mày sao”. Khi gặp Tạ Diên Khanh trong buổi xem mắt, cậu ta chỉ lo ngạc nhiên vì Tạ Diên Khanh quả nhiên khác với lời đồn, chứ không kịp nghĩ kỹ xem vì sao anh trai mình lại biết Tạ Diên Khanh khác với lời đồn.
Không khí chìm vào im lặng.
Lâm Tự và Lộ Gia Hữu như hai khúc gỗ đứng ở hai đầu điện thoại, im lặng không nói.
Cho đến ba mươi giây sau, cả hai cùng lúc mở miệng:
“Cậu có ngại chết một người chồng không?”
“Cậu có ngại chết một người anh không?”
“…”
“…”
Chiếc Cullinan màu đen lao nhanh trên con đường vắng người.
Triệu Kỷ ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Không còn vẻ yếu ớt như khi ngồi xe lăn ở Vọng Hạc Phủ, bộ vest được cắt may tinh xảo, cúc áo sơ mi cài đến tận cùng, ôm sát cổ và yết hầu thon dài trắng nõn, cà vạt họa tiết chìm cổ điển kết hợp với kẹp cà vạt màu vàng nhạt, mọi chi tiết đều toát lên vẻ quý phái lạnh lùng.
Vắt chéo đôi chân dài dưới quần âu, Tạ Diên Khanh hơi rũ mắt nhìn chăm chú vào những dòng chữ dày đặc trên màn hình máy tính bảng. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, nhấp xác nhận, hắn mới ngẩng đầu lên, nhản nhạt hỏi: “Có gì muốn nói không?”
Triệu Kỷ ngượng ngùng sờ mũi, cười gượng: “Thật đúng là không có gì thoát khỏi mắt ngài.”
Vừa lúc gặp đèn đỏ, anh ta đạp phanh, người hơi ngả về sau, nghiêng mặt đối diện với người đàn ông rồi nói ra tất cả những nghi ngờ đã ấp ủ hai tiếng đồng hồ: “Hôm nay ngài bảo tôi mang tài liệu đến, lại thản nhiên ký tên ở phòng khách, cũng không ngăn cản việc tôi nhắc đến Tổng giám đốc Lộ.”
Điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc thường ngày của Tạ Diên Khanh.
Anh ta cân nhắc rồi nói ra suy đoán của mình: “Ngài không tin cậu Lâm, cố ý gài bẫy cậu ấy sao?”
Triệu Kỷ không tìm ra khả năng nào khác.
Anh và Tạ Diên Khanh đã quen nhau hơn mười năm, mẹ anh và bà Lê là bạn bè rất thân thiết. Năm đó, Tạ Diên Khanh ra nước ngoài học, mẹ anh ta lấy cớ “làm bạn” nên cũng đóng gói anh gửi ra nước ngoài. Cũng vì thế, anh là người hiểu rõ nhất nguyên nhân cái chết của bà Lê tám năm trước.
Bà Lê được một người bạn mời đưa con trai đến triển lãm tranh, trên đường đi thì xảy ra tai nạn giao thông, một người chết một người bị thương.
Sau đó, chồng của người bạn đó đã nhận được khoản tiền lớn tận năm trăm vạn.
Từ ngày biết sự thật, Tạ Diên Khanh trở nên cực kỳ lạnh lùng, phong cách xử lý công việc vừa cẩn trọng vừa nghiêm khắc.
Quả nhiên.
Ngón tay dài của Tạ Diên Khanh đặt trên tay vịn, mí mắt hơi nhếch lên, giọng điệu có vẻ thờ ơ: “Tôi và cậu ấy mới quen sáu ngày.”
Nhắc đến hai chữ “tin tưởng”, chẳng khác nào nói đùa.
Triệu Kỷ biết hắn nói có lý, nhưng anh cũng không khỏi muốn nói giúp Lâm Tự: “Tôi cảm thấy cậu Lâm chắc không có vấn đề gì đâu, mặc dù vụ tai nạn giao thông mà cậu ấy gặp phải một năm trước được phán định là tai nạn bất ngờ, nhưng thời điểm xảy ra quá trùng hợp.”
Một năm trước, Trịnh Thục Ngọc, thành viên quỹ giáo dục của Học viện Mỹ thuật Kinh Bắc, đã tổ chức một buổi diễn thuyết tại học viện, trong đó Lâm Tự là tân sinh viên xuất sắc lên sân khấu tặng hoa. Ba ngày sau buổi diễn thuyết, Lâm Tự bị xe đâm trên đường, may mắn giữ được mạng sống, nhưng đôi mắt lại mất đi ánh sáng.
Trịnh Thục Ngọc này chính là tình nhân của ông Lâm Tuyết Tùng, ông cụ nhà họ Lâm.
Theo lời đồn, bà ta và Lâm Tuyết Tùng đã dan díu với nhau mấy chục năm, hiện tại Lâm Cẩm Hồng, CEO của Lâm thị, người kế nhiệm Lâm Tuyết Tùng làm chủ nhà họ Lâm, chính là con trai của Trịnh Thục Ngọc. Người phụ nữ này lòng dạ như rắn độc, không chỉ dan díu với chồng người khác, mà còn lợi dụng lúc bà cụ Lâm sinh nở để dùng thủ đoạn tiễn đứa con gái mà bà cụ Lâm đã thập tử nhất sinh mới sinh được ra. Nếu không phải bà cụ Lâm là người có năng lực, thủ đoạn cứng rắn có thể đối đầu với Lâm Tuyết Tùng, thì vị trí bà chủ nhà họ Lâm đã sớm đổi người rồi.
Trịnh Thục Ngọc và bà cụ Lâm đã đấu đá nhau mấy chục năm, hận bà cụ Lâm đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên cũng biết vẻ ngoài của bà cụ Lâm khi còn trẻ vô cùng rõ.
Mà Lâm Tự có ngũ quan cực kỳ giống bà cụ Lâm, đặc biệt là đôi mắt đào hoa đó, quả thực như đúc từ một khuôn.
Trong tài liệu Triệu Kỷ nhận được có ghi, sau khi gặp Lâm Tự, Trịnh Thục Ngọc vì quá sốc mà suýt nữa đã gây trò cười trong buổi diễn thuyết. Sau đó, bà ta lập tức cho người điều tra Lâm Tự, hai ngày sau, bà ta đã có được tất cả thông tin về Lâm Tự và cha mẹ cậu.
Ngày thứ ba, Lâm Tự gặp tai nạn xe hơi.
Đồng thời, bà cụ Lâm, người thường xuyên theo dõi Trịnh Thục Ngọc, nhận thấy điều bất thường, nên đã mượn cớ Trịnh Thục Ngọc để tìm đến Lâm Tự, xác nhận đối phương là đứa cháu ngoại còn sống sót của đứa con gái đã mất tích nhiều năm của mình.
“Mặc dù không lâu sau đó, bà cụ Lâm đã qua đời, nhưng ân oán của bà ấy với nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ nói cho cậu Lâm biết.” Triệu Kỷ đạp ga, nói, “Có ân oán từ trước, cậu Lâm lại là người thông minh, sẽ không trở thành quân cờ để hai nhà Tạ Lâm giám sát ngài đâu.”
Tạ Diên Khanh không bình luận gì về lời nói của anh, nhưng về quan điểm “Lâm Tự là người thông minh” mà Triệu Kỷ nhắc đến, hắn rất tán thành.
Theo hắn, Lâm Tự không chỉ thông minh, mà còn rất nhiều mưu mẹo.
Chuyện Lâm Tự nhận người thân lẽ ra phải kết thúc cùng với vụ tai nạn xe hơi và cái chết của bà cụ Lâm. Dù sao thì ngoài bà cụ Lâm, cả nhà họ Lâm không ai chào đón sự xuất hiện của Lâm Tự cả, Lâm Tuyết Tùng còn muốn cho Lâm Tự một khoản tiền để bịt miệng rồi đưa cậu rời khỏi Bắc Kinh ấy chứ. Nhưng không ai ngờ, chưa đầy hai ngày, chuyện Lâm Tự là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lâm đã lan truyền khắp cả thành phố.
Truyền thông lẫn các tài khoản marketing rầm rộ đưa tin. Trong bài viết của họ, Lâm Tự vô cùng đáng thương yếu ớt, kiếm đủ điểm đồng cảm.
Còn Lâm Tuyết Tùng bị mắng là máu lạnh, thậm chí chuyện tình ái với Trịnh Thục Ngọc cũng bị lôi ra, còn có tài khoản marketing chỉ thẳng mũi Trịnh Thục Ngọc nói bà ta độc ác, cướp chồng người khác, vứt bỏ con gái người khác, bây giờ còn muốn ép chết cháu ngoại người khác.
Đơn giản là không bằng cầm thú!
Chỉ trong một thời gian ngắn, danh tiếng nhà họ Lâm đã rơi xuống đáy.
Cổ phiếu Lâm thị giảm mạnh, các đối tác liên tục đánh giá lại rủi ro hợp tác, không ít dự án thà trả tiền phạt vi phạm hợp đồng cũng phải chấm dứt.
Sự tác động của dư luận khiến Lâm Tuyết Tùng nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng lại thấy hơi lạ.
Nhà họ Lâm ở Bắc Kinh dù sao cũng có tiếng tăm, sao mấy truyền thông này lại dám lộ liễu nhắm vào họ như vậy?
Ông ta nén giận phái người điều tra, không ngờ lại điều tra ra Lộ Gia Hữu.
Nhà họ Lộ khởi nghiệp từ bất động sản, doanh nghiệp ngày càng lớn mạnh, cũng chiếm một phần trong ngành truyền thông.
Công ty truyền thông đó, khi Lộ Gia Hữu trưởng thành, đã được cha Lộ giao cho Lộ Gia Hữu.
Quan mới nhậm chức kiểu gì chả đốt ba lần lửa, rồi ba lần lửa này đồng thời đốt cháy nhà họ Lâm.
Lâm Tuyết Tùng tức đến suýt đột quỵ, quay sang đi tìm cha của Lộ Gia Hữu, nhưng đối phương còn tỏ ra ngạc nhiên hơn ông ta, thốt lên một câu: “Cái gì? Sao thằng nhóc này lại làm được chuyện như vậy!”
Sau đó lại đảm bảo: “Quá đáng, quá ngang ngược, quá vô lý! Chú Lâm đừng lo, cháu lập tức thu hồi công ty, về nhà dạy dỗ thằng ranh này một trận.”
Nhưng sự việc đã đến nước này, có đánh Lộ Gia Hữu tàn phế cũng vô ích thôi.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của cha Lộ, rõ ràng là có ý hòa giải.
Bất đắc dĩ, Lâm Tuyết Tùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhận Lâm Tự về nhà họ Lâm dưới sự chứng kiến của đông đảo cánh truyền thông, còn nói với mọi người là Lâm Tự nhất định sẽ sống rất tốt ở nhà họ Lâm.
Chịu thiệt thòi như vậy, với tính cách của những người như Lâm Tuyết Tùng, Trịnh Thục Ngọc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lâm Tự. Nhưng Lâm Tự có nhà họ Lộ và dư luận đứng sau, nên họ căn bản không dám thực sự làm gì Lâm Tự.
Cùng lắm cũng chỉ là bắt chẹt cậu trong chuyện hôn nhân thôi.
Thế là mới có cuộc hôn nhân giữa hai nhà Tạ Lâm, một người què một người mù.
Tạ Diên Khanh thu lại suy nghĩ, ngón tay đặt trên quần âu nhẹ nhàng xoa xoa, như thể vẫn có thể nhớ lại cảm giác mềm mại tinh tế khi nắm lấy bắp chân của thiếu niên khi ấy.
Hắn nghĩ, đi một vòng lớn như vậy, rõ ràng biết nhà họ Lâm là vực sâu mà vẫn muốn bước vào, Lâm Tự chắc chắn có điều cầu mong.
Cullinan nhanh chóng đến trung tâm CBD, ba tòa nhà cao tầng mang tính biểu tượng đứng thẳng tắp, vươn thẳng lên trời. Xe lái vào bãi đỗ xe ngầm, Tạ Diên Khanh cúi người xuống xe, đôi chân dài bước vào thang máy riêng.
“Đến rồi à?” Cửa thang máy mở ra, Lộ Gia Dự dựa vào tường lười biếng chào hỏi, “Đã xem bài cảm nhận tôi đưa chưa? Có cảm nghĩ gì không?”
“Cảm nghĩ?” Đôi lông mày sâu sắc của Tạ Diên Khanh hơi nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng, “Viết rất hay, có thể cho điểm tuyệt đối.”
Lộ Gia Dự bật cười, trêu chọc: “Báo cáo do Lâm Tự s* s**ng người đàn ông khác mà viết ra, cậu lại còn cho điểm tuyệt đối, Tổng giám đốc Tạ quá hào phóng rồi đấy.”
Tạ Diên Khanh lại liếc anh ta một cái, như cười như không: “Người đàn ông khác?”