Đang chiêm ngưỡng kỳ tích y học.
Trước khi Lâm Tự xách một túi đồ ăn mang về phòng khách, Tạ Diên Khanh đã quay người rời khỏi hành lang.
Cánh cửa phòng ngủ phát ra tiếng khóa lách cách rất nhỏ, nhưng dễ dàng chìm vào màn đêm, không ai phát hiện ra cả. Tạ Diên Khanh trở lại ghế sofa trong phòng ngủ ngồi xuống, màn hình điện thoại là giao diện trò chuyện với Lộ Gia Dự.
Một số nội dung không thể nói rõ ràng trong cuộc gọi chỉ bằng vài câu được nên Lộ Gia Dự dứt khoát gửi bản gốc tài liệu, còn nhân tiện nói thêm vài câu. Những lúc như thế, Tạ Diên Khanh sẽ nể mặt trả lời.
Tỷ như bây giờ.
Anh ta hỏi: [Cũng không còn sớm nữa, sao còn chưa ngủ?]
Người đàn ông tựa lưng vào ghế sofa, đèn trong phòng ngủ hơi tối, ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu rọi khắp nơi, để lại bóng tối sâu trên xương lông mày và sống mũi hắn. Ngón tay thon dài của Tạ Diên Khanh v**t v* màn hình hơi lạnh, ký ức quay về cảnh tượng vừa đập vào mắt, hắn chậm rãi trả lời: [Đang chiêm ngưỡng kỳ tích y học.]
Kỳ tích y học?
Lộ Gia Dự ngơ ngác, cái gì mà kỳ tích y học? Hay là Tạ Diên Khanh lại có kế hoạch mới cho công ty?
Nhưng đợi anh ta hỏi lại thì đối phương đã im lặng không nói gì.
…
Lâm Tự thoả mãn ôm đồ ăn mang về phòng ngủ. Cậu gọi lẩu cay và trà sữa, đồ ăn vặt quả là luôn mang lại niềm vui cho con người. Vẻ mặt vốn hơi ủ rũ lập tức tan biến khi uống ngụm kem sữa. Cậu thỏa mãn nheo mắt, lại lấy bản thiết kế ghim cài áo hoa trà trắng ra tiến hành chỉnh sửa lần cuối.
Nếu không phải thời gian đã quá muộn, cậu cảm thấy mình vẫn có thể làm thêm một bản thiết kế nữa.
Trong vài ngày tiếp theo, cả Lâm Tự và Tạ Diên Khanh dường như đều bận rộn quá mức. Ba bữa ăn của Tạ Diên Khanh không thường xuyên được giải quyết ở nhà, Lâm Tự thỉnh thoảng cũng ăn đồ gọi về, công việc của dì Tưởng cũng vì thế mà nhàn rỗi. Nhưng dì ấy sẽ mang một số loại hoa có thể trồng được từ bên ngoài về, Lâm Tự sẽ giúp dì ấy che ô, còn đi theo bên cạnh như một cái đuôi.
Chiều thứ Năm.
Tạ Diên Khanh đẩy xe lăn trở lại phòng khách, trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có mùi canh gà thoang thoảng từ nhà bếp. Ánh mắt hắn lướt qua một vòng rồi dừng lại trên cửa kính. Qua ô cửa sổ trong suốt, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên nửa ngồi xổm trên nền đất mềm, ngón tay dài trắng nõn cầm cán ô màu đen, mặt ô hướng về phía mặt trời, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp lọt vào mắt Tạ Diên Khanh.
Dì Tưởng cúi đầu chăm chú trồng hoa, rõ ràng không nhận thấy ánh mắt của cậu bé mù kia linh động đến mức nào.
Đẹp hơn nhiều so với bông hoa trong tay dì ấy.
Không làm phiền hai người, Tạ Diên Khanh đi về phía phòng làm việc.
Ở bên kia, Lâm Tự nhận được điện thoại của Trương Đồng. Dì Tưởng nghe thấy cậu có việc bận liền vẫy tay bảo cậu đi.
Lâm Tự vừa chống gậy dò đường đi về phía phòng khách, vừa nghe Trương Đồng nói về Tàng Quang.
“Gần đây mức độ quan tâm đến cửa hàng của chúng ta tăng vọt, mỗi ngày có rất nhiều khách hàng đến trực tiếp, lượng fan hâm mộ trực tuyến cũng tăng rất nhanh. Hai ngày trước tôi đã thúc giục nhà máy, họ đã sản xuất lô trang sức đầu tiên mà chúng ta gửi đến. Tôi và Vân Miêu đều đã xem qua, cảm thấy rất tốt, lát nữa sẽ gửi đến Bắc Kinh cho cậu xem qua, nếu cậu thấy được thì có thể treo lên bán.”
“Chất lượng không có vấn đề gì chứ?”
“Không, nhà máy này là do Lương Trạch giới thiệu, dùng để làm những món đồ nhỏ của chúng ta cũng coi như là dùng dao mổ trâu giết gà vậy.” Dù sao thì lượng hàng của họ thực sự không nhiều, so với các công ty mà cha con Lương Trạch đang phụ trách thì đúng là quá nhỏ bé.
Nhưng Lâm Tự nghe thấy lời này lại không có phản ứng gì lớn.
Lương Trạch giới thiệu… vậy có lẽ sẽ là một trong những nhà máy mà bà Đàm để lại.
Vậy thì càng không cần lo.
“Được, khi nào nhận được tôi sẽ kiểm tra kỹ lại.”
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu với Trương Đồng, Lâm Tự cúp điện thoại và vào phòng tắm rửa.
Khi ăn tối, ánh mắt Lâm Tự lại rơi vào ngón áp út của Tạ Diên Khanh. Đã một thời gian kể từ khi trở về từ cổ trấn Tứ Châu, nhưng chiếc nhẫn bạc mặt trời lặn tuyết sơn đơn giản đó vẫn luôn đeo trên ngón tay thon dài của đối phương.
Có lẽ, đối tượng thiết kế tiếp theo có thể là nhẫn.
Tâm tư dâng trào thì việc ăn uống cũng trở nên lơ đãng. Lâm Tự ăn vội vài miếng cơm, bỏ lại một câu “Tôi ăn no rồi” rồi vội vàng trở về phòng ngủ.
Dì Tưởng vừa bưng thức ăn ra thì thấy bóng lưng thiếu niên, không khỏi ngẩn người vài giây: “Sao vậy? Ăn xong rồi à?”
Tạ Diên Khanh không nhìn nữa, giọng lười biếng: “Vội làm chuyện xấu.”
Dì Tưởng buồn cười: “Ai lại nói người ta như vậy.”
Khoảng tám giờ tối, dì Tưởng dọn dẹp biệt thự xong thì rời đi, còn Tạ Diên Khanh thì từ từ đẩy xe lăn gõ cửa phòng khách ở tầng hai. Khi cánh cửa mở ra để lộ khuôn mặt trắng nõn của Lâm Tự, chiếc bánh phô mai brownie hạt dẻ quen thuộc lại được đưa đến trước mặt.
“Dì Tưởng lo cậu chưa ăn no.”
“Cảm ơn.” Lâm Tự sờ bụng, ngửi thấy mùi hạt dẻ nồng nàn, lông mày giãn ra, nóng lòng nhận lấy, mãi đến khi quay người đóng cửa mới chợt tỉnh ra. Khoan đã, sao dì Tưởng lại biết cậu thích ăn bánh phô mai brownie hạt dẻ?
Ngồi trước máy tính ăn hết nửa chiếc bánh phô mai brownie hạt dẻ, Lâm Tự chống cằm nhìn những bình luận trêu chọc trong livestream: chồng lại đến cho ăn bánh rồi nha/ sao cậu lại thích bánh phô mai brownie hạt dẻ đến vậy/ hay là anh em đến gần nhà cậu mở tiệm bánh nhá. Im lặng suy tư hồi lâu, sau đó cậu đặt chiếc nĩa sang một bên, tìm WeChat của Tạ Diên Khanh trong danh bạ WeChat và gửi tin nhắn.
lx: [Ngon lắm, lại còn là hương vị quen thuộc, thật sự là dì Tưởng mua sao?]
Tạ Diên Khanh đứng ở một bên giường, bóng đổ trên chiếc chăn mềm mại, phác họa vóc dáng thon dài. Một tay lau mái tóc ngắn ẩm ướt, ánh mắt dưới hàng mi đen dài nhìn tin nhắn Lâm Tự gửi đến, một lúc sau mới từ từ trả lời: [Tôi nói là dì Tưởng mua khi nào?]
Lâm Tự: “…?”
Cậu nhớ lại lời Tạ Diên Khanh nói khi đưa bánh cho mình.
— Dì Tưởng lo cậu chưa ăn no.
… Hình như đúng là không nói là dì Tưởng mua.
Lâm Tự sờ mũi, định trả lời, nhưng đối phương lại nói: [Nghỉ ngơi sớm đi.]
Được rồi.
lx: [Chúc ngủ ngon.]
X: [Chúc ngủ ngon.]
Có người miệng nói chúc ngủ ngon, thực ra lại thức đến rạng sáng.
Lâm Tự tắt livestream, lê bước chân mệt mỏi chậm rãi vào phòng tắm rửa mặt rồi mới thỏa mãn chui vào chăn. Nhưng cơn buồn ngủ vốn có vì mệt mỏi giờ đã biến mất hoàn toàn. Cậu chui trong chăn, mở Vị Tinh lướt video hài hước một tiếng, khi đang say sưa thì lại bị fan bắt được cái đuôi nhỏ.
Tiện thể còn tố cáo cho Lộ Gia Hữu cũng đang lướt video hài hước.
Lộ Gia Hữu: [?]
Lâm Tự: [Gì.]
Lộ Gia Hữu: [Đã ba giờ rồi, sao cậu còn chưa ngủ? Không ngủ được à?]
Lâm Tự: [Hơi hơi.]
Lộ Gia Hữu: [Tôi có một cách có thể giúp cậu ngủ nhanh, muốn thử không?]
Lâm Tự: [Dỏng tai.jpg]
Lộ Gia Hữu: [Tìm Tạ Diên Khanh làm cậu ngủ.]
Lâm Tự: “…”
Quả nhiên là cậu mà Lộ Gia Hữu, cái miệng này vẫn dám nói tất cả mọi thứ.
Lâm Tự đảo mắt, không chút do dự chặn cậu ta rồi tiếp tục lướt video hài hước.
Đầu bên kia, Lộ Gia Hữu không đợi được trả lời, liền chọc vào ảnh đại diện của Lâm Tự, muốn hỏi cậu có thật sự đi tìm Tạ Diên Khanh không, nhưng lại giật mình khi màn hình hiện ra một dòng thông báo: [Bạn không phải là bạn bè của người dùng [Là Lê Dư không phải Cá Chép], không thể chọc.]
Lộ Gia Hữu: “…”
Sao cứ trêu là xù lông, không hợp là chặn, còn có thiên lý nữa không hả hả hả!
…
Chiều hôm sau, Lâm Tự nhận được sản phẩm mẫu do Trương Đồng gửi đến.
Lô mẫu này hầu hết là trang sức nữ. Lâm Tự kiểm tra từng cái một, các cạnh của mỗi mẫu đều được xử lý rất tốt, các chi tiết nhỏ cũng không hề qua loa, về phần vật liệu sử dụng cũng rõ ràng là những loại đá quý đắt tiền.
Đầu ngón tay cậu mềm mại v**t v* hoa văn của chiếc ghim cài áo, chống cằm lơ đãng nghĩ – nhà có hai mỏ đá thật tốt.
Sau đó nhờ Lộ Gia Hữu tìm một nhiếp ảnh gia, mang tất cả trang sức đi chụp ảnh từng cái một, tất cả ảnh trả về đều gửi cho Trương Đồng và Vân Miêu, đến lúc đó hai người họ sẽ tải ảnh và thông tin trang sức lên trang bán hàng của cửa hàng.
Lại hỏi hai người về ý định với các mẫu, nhận được câu trả lời “Ông chủ cứ tùy ý xử lý” nên tối đó, Lâm Tự quả quyết mở livestream và coi những mẫu này như phúc lợi, rút thăm tặng hết.
Vì đã dùng livestream để quảng cáo cho Tàng Quang rồi, vậy thì chi bằng quảng cáo triệt để luôn.
Và sau khi cậu làm như vậy, sáng sớm hôm sau, lúc Trương Đồng ngáp ngắn ngáp dài đến cửa hàng Tàng Quang, mở trang quản trị cửa hàng trực tuyến như thường lệ. Khi nhìn thấy số lượng đơn hàng tăng vọt, cô còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ.
Ảnh đều được đăng chiều hôm qua, chỉ sau một đêm đã có nhiều người mua đến vậy sao?
Điều này có hợp lý không hả?
Cô vỗ mạnh lên mặt, cố gắng chớp mắt, đợi đến khi mở mắt ra lại thấy số lượng đơn hàng trước mặt tăng không ngừng, cuối cùng mới nhận ra đây thực sự không phải là ảo giác của mình!
Liền vội vàng mở WeChat, báo tin tốt cho Lâm Tự.
Là chị của cậu: [Ông chủ! Phát tài rồi! [Xé lòng.JPG]]
Nhưng Lâm Tự không trả lời ngay.
Cuối cùng Trương Đồng cũng nhận ra bây giờ mới tám giờ sáng, thời gian còn sớm, theo lịch sinh hoạt của ông chủ trẻ tuổi kia thì chắc vẫn đang mơ màng hôn trai đẹp thôi. Nghĩ đến đây, cô không làm phiền Lâm Tự nữa, mà cẩn thận xem xét các đơn hàng và thông tin hỏi đáp trong trang quản trị, làm tốt vai trò nhân viên chăm sóc khách hàng.
Trong số các mẫu này, phần lớn giá đều ở mức bốn chữ số, một số ít do chất lượng kim cương và đá quý chất lượng cao nên giá cả trông rất ‘đáng sợ’. Nhiều khách hàng đến tư vấn đều hỏi về điều này, Trương Đồng liền thông báo cho đối phương là khi giao hàng sẽ có giấy kiểm định, nếu bán hàng giả, sẽ bồi thường gấp mười lần.
Cũng từ những cuộc trò chuyện này, Trương Đồng mới biết, hóa ra ông chủ của họ đã lén lút quảng cáo cho Tàng Quang mà không cho cô biết.
… Thảo nào đột nhiên có nhiều người đến vậy.
Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ cô có thể đặt hàng số lượng lớn từ nhà máy rồi!
…
Lâm Tự tỉnh dậy thì thấy tin nhắn của Trương Đồng dồn dập gửi.
Cậu trả lời từng tin nhắn rồi mới chậm rãi thức dậy.
Khi xuống ăn sáng, Tạ Diên Khanh lại đang ở phòng khách, điều này bình thường khá hiếm thấy. Lâm Tự vẫn giữ nguyên kỹ năng diễn xuất siêu việt, phớt lờ sự tồn tại của đối phương, bình tĩnh đi ngang qua, ai ngờ vừa nhấc chân lên, món đồ nhỏ trong tay người đàn ông liền rơi xuống trước mặt cậu.
Lâm Tự: “……”
Ý gì đây, dẫm hay không dẫm?