Đẹp.
Tạ Diên Khanh xem video từ một streamer tên là [Cosine].
Streamer này là fan trung thành của [Là Lê Dư không phải Cá Chép], hầu hết tất cả các video đăng tải trong tài khoản đều là các đoạn cắt từ livestream của Lê Dư, nhìn lướt qua dễ có đến hàng trăm cái. Tạ Diên Khanh cũng không nhìn nhiều, ngón tay nhấn mở cái gần nhất, đoạn cắt ba phút phát xong thì tự động chuyển sang cái tiếp theo.
Đợi đến khi Lộ Gia Dự choáng váng cuối cùng cũng chịu thua Triệu Kỷ, còn tuyên bố sẽ không bao giờ uống rượu với Triệu Kỷ nữa, thì một trăm hai mươi ba đoạn cắt cũng cuối cùng đã phát xong.
Hai chiếc ly thủy tinh khẽ chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, Lộ Gia Dự đứng dậy, năm ngón tay thon dài chống lên mặt bàn, còn cả tiếng lẩm bẩm của Triệu Kỷ, ba loại âm thanh khác nhau hỗn loạn đan xen vào nhau, cuối cùng đã đánh thức người đàn ông vẫn luôn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Ngón tay Tạ Diên Khanh đặt trên màn hình, đúng vào vị trí lòng bàn tay Lâm Tự.
“Tạ Diên Khanh, sao cậu vẫn còn xem điện thoại vậy, điện thoại đẹp đến thế sao?” Tuy Lộ Gia Dự say đến choáng váng, nhưng rõ ràng vẫn nhớ cuộc đối thoại trước đó với người đàn ông trước mặt, anh ta hỏi, “Hay là con mèo giả vờ mù trên điện thoại đẹp hơn?”
Đẹp sao?
Lần đầu tiên, Tạ Diên Khanh tự hỏi mình trong lòng.
Hắn không hứng thú với cái gọi là livestream, đặc biệt là thiết kế trang sức. Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian để xem những thứ này. Nhưng lần này dường như có hơi khác.
Hắn nghĩ, có lẽ là vì người đang livestream.
Ánh mắt dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên sâu thẳm, đường nét khuôn mặt, ngũ quan của Lâm Tự trong ký ức càng trở nên quen thuộc, hắn thậm chí có thể nhớ rõ từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt đối phương.
Khuôn mặt nhăn nhó khi gặp chuyện phiền lòng, vẻ ngây thơ giả vờ không biết khi nhìn thấy chiếc bánh kem yêu thích, và vẻ ngượng ngùng khi nhận ra hắn không ăn mặc chỉnh tề.
Một lát sau, hắn mới quay đầu nhìn Lộ Gia Dự, chậm rãi mở miệng: “Đẹp.”
Đáng tiếc đầu óc Lộ Gia Dự đã hoàn toàn hỗn loạn, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh chồng chéo, ngay cả người cũng không nhìn rõ chứ đừng nói đến nghe thấy giọng nói của Tạ Diên Khanh.
Triệu Kỷ ở bên cạnh hơi đau đầu đỡ người, nghe thấy câu “đẹp” giống như tự nói với mình thì không khỏi nghiêng đầu, nhưng chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng và sâu sắc của người đàn ông kia.
…
Lộ Gia Hữu nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay mình hiếm khi ngoan ngoãn từ bỏ ý định đi uống rượu ở Xuân Dạ, kết quả anh trai mình lại say xỉn về nhà.
Với vẻ mặt nghiêm nghị, cậu ta như thể muốn dùng ánh mắt scan toàn thân Triệu Kỷ, rồi hỏi: “Sao anh tôi lại uống thành ra thế này?”
Triệu Kỷ lắc đầu: “Không biết, chỉ nói muốn đấu rượu với tôi, nói muốn thắng tôi.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tôi thấy hôm nay tâm trạng cậu ấy hình như cũng không tốt lắm.”
Tâm trạng không tốt?
Lộ Gia Hữu nhìn mặt anh trai mình nhưng không nhìn ra chút gì đặc biệt, chỉ có thể khô khan “ờm” một tiếng, nói “Vậy cảm ơn hai người”, rồi đỡ anh trai vào phòng cho khách ngủ. Nhưng Lộ Gia Dự cao một mét tám tám, cao hơn Lộ Gia Hữu hai centimet. Toàn bộ sức nặng cơ thể anh ta đổ xuống khi Lộ Gia Hữu không kịp phòng bị, khiến cậu em trai loạng choạng, nửa nằm sấp trên mép giường.
Cánh tay chống trên mép giường, tai nhạy bén nghe thấy tiếng lẩm bẩm rất nhỏ của Lộ Gia Dự bị đè nén, và một cái tên quen thuộc.
… Hóa ra vẫn là vì tình cảm.
Đảo mắt một cái, đẩy người vào trong giường, cậu ta đứng dậy, nửa đêm đăng một dòng cảm thán lên vòng bạn bè: [Trân trọng cuộc sống, tránh xa đàn ông.]
Ngày hôm sau, dòng trạng thái này nhận được vô số lượt thích, và một dấu hỏi lớn từ Lâm Tự.
Để giữ thể diện cho Lộ Gia Dự, Lộ Gia Hữu quyết định im lặng, may là Lâm Tự cũng không có ý định truy hỏi đến cùng. Biết dòng cảm thán này có liên quan đến Lộ Gia Dự chứ không phải Lộ Gia Hữu bị điên nên cậu cũng không quan tâm nữa.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lộ Gia Hữu, Lâm Tự tiếp tục cuộn mình trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ để vẽ bản thiết kế.
Trong vài ngày tiếp theo, hầu như cậu chỉ vẽ bản thiết kế, không ra ngoài nhiều.
Cho đến một buổi chiều nọ, Lâm Tự nhận được điện thoại của Trương Đồng.
Vừa kết nối, đối phương đã sốt ruột hét lên: “Sếp, lên Vị Tinh tìm tài khoản [Tháng Hai Ẩm Ướt] đi.”
Lâm Tự nghe câu nói bất ngờ này mà đầu óc mơ hồ, vừa hỏi chuyện gì vừa mở máy tính đăng nhập Vị Tinh, sau đó chưa đầy hai giây, cậu đã nhận ra ID ‘Tháng Hai Ẩm Ướt’ hơi quen thuộc. Đến khi khung tìm kiếm của Vị Tinh chuyển hướng, trang chủ tài khoản của Tháng Hai Ẩm Ướt hiện ra trước mắt, cuối cùng Lâm Tự cũng hiểu sự quen thuộc này đến từ đâu.
Đây chẳng phải là một trong những người may mắn đã trúng thưởng hàng mẫu Tàng Quang khi cậu livestream phát phúc lợi cho khán giả bốc thăm sao?
Sự thật chứng minh, đúng là như vậy.
Trang chủ tài khoản Tháng Hai Ẩm Ướt chỉ có một video, Lâm Tự nhấp vào xem, phát hiện đó là một video mở hộp.
Nhân vật chính của video không lộ mặt, nhưng video có giọng nói ngoài lề của cô. Nghe giọng là một cô gái trẻ, vừa mở hộp đóng gói, cô vừa bày tỏ sự phấn khích và vui mừng của mình: “Đây là lần đầu tiên tôi trúng thưởng trong livestream đó, từ nhỏ đến lớn tôi đều là người không có duyên với giải thưởng, mua vé số một xu cũng không trúng. Hồi nhỏ tôi đi cùng bạn trên cùng một con đường, cô ấy liên tục ba ngày nhặt được ví tiền, còn tôi, đã không nhặt được ví tiền thì chứ, lại còn làm mất sợi dây chuyền vàng bà ngoại mua cho, làm mẹ tôi tức điên lên.”
“Lần này tôi cũng chỉ muốn góp vui trong phiên livestream của Lê Dư thôi, không ngờ lại trúng thưởng. Ừm… tôi nhớ hình như tôi trúng một sợi dây chuyền!”
Trong lúc nói chuyện, hộp giấy bên ngoài đã được tháo ra, hiện ra trước mắt là một hộp trang sức. Hộp trang sức này bằng gỗ, màu đậm, mang vẻ cổ kính rất phù hợp với cổ trấn Tứ Châu, chính giữa hộp khắc hai chữ ‘Tàng Quang’ theo kiểu chữ hoa.
“Oa, hộp đẹp quá.” Lúc này, mắt Tháng Hai Ẩm Ướt sáng lên, giọng nói tràn đầy bất ngờ, “Tôi còn tưởng là loại hộp trang sức rất bình thường, rất kém chất lượng, rất rẻ tiền, không ngờ chiếc hộp này lại được làm tinh xảo và đẹp đến vậy.”
Cô đưa tay gạt chốt khóa, sau một tiếng “cạch” nhẹ, hộp mở ra, sợi dây chuyền ẩn bên trong cuối cùng cũng lộ diện.
Kiểu dáng đơn giản, dưới sợi dây chuyền xương quai xanh mảnh mai là mặt dây chuyền đá ruby đính kim cương vụn, mặt dây chuyền đặt trên mu bàn tay của Tháng Hai Ẩm Ướt, ánh sáng từ trên chiếu xuống, phản chiếu ra vầng sáng đẹp mắt.
Ngoài sợi dây chuyền xương quai xanh này, còn có một tấm thẻ rất nhỏ, nền trắng, xung quanh có vài cành cây đơn giản, trên đó viết ‘Tàng Quang’ và ‘Cảm ơn đã ủng hộ’.
“Đẹp quá.” Tháng Hai Ẩm Ướt cảm thán, cô gần như không thể chờ đợi muốn đeo thử, liền nói, “Đợi tôi một lát nhé, tôi đeo dây chuyền lên rồi quay video cho mọi người xem.”
Thế là đoạn video mở hộp này cuối cùng biến thành phần trình diễn.
Tháng Hai Ẩm Ướt vẫn không lộ mặt, ống kính chĩa vào xương quai xanh của cô. Trên làn da trắng nõn của cô gái, kim cương vụn và đá ruby lấp lánh ánh sáng đẹp mắt, càng làm nổi bật vẻ tinh xảo và đẹp đẽ của sợi dây chuyền.
Video dừng ở đây.
Lâm Tự chớp mắt, không hiểu Trương Đồng vội vàng gọi điện cho cậu để làm gì. Dù sao thì video này cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, không đáng để Trương Đồng đặc biệt gọi điện cho cậu.
Nghe thấy đầu dây bên kia không có tiếng động, Trương Đồng liền biết nguyên nhân, cô vội vàng nhắc nhở: “Cậu xem bình luận đi.”
Có lẽ vì video mở hộp có tag Lê Dư nên lượt xem rất cao, số lượng bình luận cũng không ít. Nhưng tất cả điều này có lẽ phải nhờ công của ‘kẻ thù không đội trời chung’ của Lâm Tự trên Vị Tinh, Kỳ Phương Đồng.
Bình luận hot nhất đầu tiên là của fan Kỳ Phương Đồng.
Đối phương nói: [Tôi đã xem buổi livestream đó rồi, Lê Dư đã nhắc nhiều lần là kim cương, đá quý dùng trong trang sức đều là thật, hay là chủ post đi kiểm định ở cơ quan chuyên nghiệp đi, dù sao miệng của một số người không thể tin được /cười.]
Bình luận này đã nhận được sự hưởng ứng của nhiều người.
Tất nhiên, trong số nhiều người này, phần lớn là fan của Kỳ Phương Đồng, và một số người chỉ xem cho vui.
Ban đầu, Tháng Hai Ẩm Ướt không coi yêu cầu của đối phương là chuyện lớn. Theo cô, dù kim cương và đá quý có thật hay không thì cô cũng đã nhận được món quà trúng thưởng, và nó cũng rất đẹp, thế là đủ rồi. Nhưng thấy cô không trả lời, nhóm fan của Kỳ Phương Đồng dường như đã nắm được điểm yếu của Lê Dư, bắt đầu làm loạn. Lúc thì nói cô là người được Lê Dư sắp xếp để bốc thăm trúng thưởng trong livestream, lúc thì nói Lê Dư quảng cáo sai sự thật, thậm chí còn muốn tố cáo Tàng Quang.
Tháng Hai Ẩm Ướt liền nhận ra tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Vừa phiền não, trong lòng còn hơi hối hận, biết thế cô đã không đăng video mở hộp này lên, cũng có thể giúp Lê Dư bớt chút rắc rối.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô tìm được nhóm fan của Lê Dư, rồi liên hệ với Tàng Quang. Cuối cùng, đối mặt với sự khiêu khích của fan Kỳ Phương Đồng, cô ném ra một câu: [Đợi một chút, chiều nay tôi sẽ livestream để giám định kim cương và đá ruby trên sợi dây chuyền, hy vọng những người bạn có nghi ngờ trong phần bình luận có thể theo dõi.]
“Thế nào,” Trương Đồng cười khẩy một tiếng, “Thao tác này được chứ? Tôi không ngờ fan của Kỳ Phương Đồng lại có thể giúp chúng ta một tay.”
“Cô bảo cô bé đi giám định à?” Lâm Tự tò mò hỏi.
“Đúng vậy, và cả nhóm fan của cậu cũng nói như vậy. Tôi đã tham gia nhóm fan của cậu, trong đó có một fan cũng trúng thưởng, gia đình người đó hình như làm về giám định trang sức. Họ nói thẳng với cô bé ấy là cứ yên tâm đi giám định, sợi dây chuyền của cô bé đã được người nhà xem qua rồi, là thật, hơn nữa người nhà còn thấy đẹp, muốn đến Tàng Quang mua cùng kiểu đó.”
Trương Đồng càng nói càng hăng, giọng nghe cũng rất vui vẻ: “Đây chẳng phải là gián tiếp quảng cáo cho chúng ta sao? Cậu đợi đi, đến lúc đó chị sẽ tặng quà cho livestream của cô bé đó để khuấy động nhiệt độ, danh tiếng của Tàng Quang chúng ta sẽ lập tức được lan truyền.”
Lâm Tự khen cô: “Kế hoạch rất hay, nhưng cũng đừng quá đà, không cần cố ý đánh bóng tên tuổi.”
Trương Đồng gật đầu: “Yên tâm, tôi biết mà, khiến cô bé bị chú ý quá nhiều cũng không tốt.”
Và nửa tiếng sau khi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, livestream của Tháng Hai Ẩm Ướt đã bắt đầu.