Tôi thực sự không bán thân, tôi có chồng rồi!
Pháo hoa ngập trời ở Vị Tinh có giá 5.000 RMB một cái, hai mươi cái là mười vạn.
Lâm Tự và fan hâm mộ trong phòng livestream chưa từng thấy cảnh tượng lớn như vậy, cả bọn loá mắt vì hiệu ứng đặc biệt trên màn hình nên cứ lặng hết cả đi. Mãi đến mười mấy giây sau, micro của streamer mới khuếch đại âm lượng của một giọng nói nào đó.
“Đếm số 0.”
“Đếm số 0.”
“Đếm số 0.”
“Hai mươi nhân năm nghìn bằng mười vạn.”
Bình luận nhất thời không nhịn được.
[Tôi biết cậu sẽ không có tiền đồ như vậy mà]
[Cậu là học sinh tiểu học hay sao thế? Cái này cũng không tính được à? Còn phải dùng máy tính?]
[Máy tính hỏng rồi à? Tôi tính ra rõ ràng là một trăm vạn.]
[Môn toán của cậu là do giáo viên thể dục dạy à? Rõ ràng là một nghìn vạn.]
[Ông chủ, một nghìn vạn mua streamer, tặng một chiếc nhẫn, thế nào? Giao dịch hời như vậy, đừng bỏ lỡ.]
Lâm Tự nhìn bình luận ngày càng quá đáng, khóe mắt không kiểm soát được mà giật giật. Cậu chỉ vui miệng nói đùa, ở lâu với Lộ Gia Hữu thì cái gì cũng dám nói, nhưng không ngờ lại có người dám tặng thưởng sáu chữ số trở lên.
Ban đầu còn hùng hồn ‘mua streamer tặng nhẫn’ lập tức biến thành: “Bạn JHYVFJ này bình tĩnh một chút, streamer chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác.”
[Ông chủ, streamer nói muốn ** với bạn.]
[Còn có từ bị làm mờ cơ à?]
[Mặc dù bị làm mờ, cơ mà tôi hiểu rồi, không phải là ** sao?]
[******]
Lâm Tự liếc nhìn màn hình đầy dấu *, khóe miệng cũng giật giật, sợ phòng livestream ngày càng không đúng rồi bị quản lý nhìn thấy, không cẩn thận sẽ bị khóa, vội vàng nói: “Đùa đừng quá đáng, bạn JHYVFJ kia lát nữa xin hoàn tiền đi.”
JHYVFJ im lặng rất lâu, chắc là đang xem trò vui, cuối cùng cũng có phản hồi: [Không cần.]
Lâm Tự trợn tròn mắt: “Nhưng tôi thực sự không bán thân, tôi có chồng rồi!”
[Tôi biết streamer rất vội, nhưng streamer đừng vội.]
[Tài khoản của ông chủ này mới thật, vừa tạo đúng không? Không phải là chồng của streamer đó chứ?]
[Sao biết hay vậy?]
[Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng mười năm của tôi, và liệu có cư dân mạng nào ngu ngốc đến mức tặng thưởng mười vạn cho streamer không hả?]
[Câu sau có hơi xúc phạm người khác rồi đấy]
Lâm Tự chưa bao giờ nghĩ JHYVFJ là Tạ Diên Khanh, cậu cảm thấy cũng không có khả năng lớn. Dù sao thì nếu Tạ Diên Khanh biết tài khoản này là của cậu thì hẳn phải biết cậu giả vờ mù rồi, vậy anh ấy không nên đến hỏi rõ sao? Nhưng… bị cư dân mạng nhắc đến như vậy, trong lòng Lâm Tự lại có chút bất an đến kỳ lạ. Cậu cắn môi, tắt tiếng phòng livestream rồi gửi tin nhắn thoại WeChat cho Tạ Diên Khanh: “Anh đang làm gì vậy?”
Đợi chưa đầy một phút, Tạ Diên Khanh liền phản hồi, cũng là tin nhắn thoại: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
… Nghe giọng điệu có vẻ khá bình thường.
Lâm Tự chớp mắt, quyết định thử lại lần nữa: “Không có gì đặc biệt, chỉ là em muốn gọi đồ ăn ngoài, có cần gọi cho anh một phần không.”
Tạ Diên Khanh: “Đã ngủ rồi, em tự ăn đi.”
Lâm Tự ò một tiếng, lập tức xác nhận tài khoản loạn mã hào phóng trong phòng livestream không có bất kỳ liên quan nào đến Tạ Diên Khanh cả.
Vì vậy, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tạ Diên Khanh, Lâm Tự lại tập trung vào phòng livestream. Mở loa lên, cậu nói: “Không phải chồng tôi, chồng tôi đang ngủ mà. Hay là thế này đi, bạn JHYVFJ, bạn cho tôi địa chỉ, tôi gửi cho bạn một món trang sức có giá tương đương được không? Bạn là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Thích vòng tay, dây chuyền, nhẫn hay trâm cài áo, khuy măng sét, kẹp cà vạt?”
JHYVFJ không trả lời, Lâm Tự cũng không vội, chỉ nói với camera: “Bạn cứ từ từ nghĩ nhé, tôi còn livestream một lúc nữa.”
Như đã không muốn đùa giỡn với cư dân mạng nữa, Lâm Tự lại lấy bảng vẽ ra để vẽ thiết kế.
Rất lâu sau, dòng bình luận rực rỡ và nổi bật của JHYVFJ mới từ từ trôi qua: [Khuy măng sét.]
Lâm Tự tinh mắt liếc thấy, rồi cúi đầu nhìn bản thiết kế của mình, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng: “Cái này thế nào?”
JHYVFJ: [Được.]
Lâm Tự: “Vậy bạn nhớ nhắn tin riêng, gửi địa chỉ cho tôi.”
JHYVFJ lại biến mất, Lâm Tự cũng không để ý đến anh ta nữa, dẹp bỏ những suy nghĩ linh tinh.
Và nhờ vào mười vạn tiền thưởng của JHYVFJ, phòng livestream của Lâm Tự trực tiếp được treo lên trang chủ, lại thu hút một lượng lớn khán giả, số lượng fan hâm mộ cũng tăng lên đáng kể. Mấy quản lý trong phòng livestream của Lâm Tự thấy vậy, liên tục cảm ơn “ông chủ JHYVFJ”, mặc kệ ông chủ có còn đó hay không.
Buổi livestream kéo dài đến 3 giờ sáng, Lâm Tự nhìn số lượng khán giả ở góc trên bên phải, ngáp một cái rồi lười biếng nói: “Các bạn đúng là thức khuya giỏi thật. Tắt livestream đây, mau đi ngủ đi, kẻo ngày mai lại có hai quầng thâm mắt.”
Nói chúc ngủ ngon xong, Lâm Tự tắt livestream, lúc tắt máy thì nghĩ đến điều gì đó, cậu quay đầu nhìn tin nhắn riêng của mình.
Mục tin nhắn riêng của cậu hiện lên màu đỏ 99+, nhưng lại không có của ông chủ JHYVFJ. Lâm Tự kiểm tra đi kiểm tra lại, cuối cùng tìm thấy ID của JHYVFJ trong mục đóng góp của người hâm mộ, liền nhấp vào và gửi tin nhắn: [Ông chủ đừng quên gửi địa chỉ cho tôi nhé/ tim]
Ban đầu cậu nghĩ JHYVFJ chắc chắn không online, không ngờ hai giây sau đối phương đã phản hồi: [Vẫn chưa ngủ à?]
Lâm Tự chớp mắt, lịch sự trả lời: [Ngủ đây, ông chủ cũng ngủ sớm đi.]
Tắt máy tính, dụi dụi đôi mắt khô khốc rồi đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa, Lâm Tự mới cuộn chăn chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Tự cơ bản đều ở trong phòng ngủ vẽ tranh, cậu quen ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa sổ sát đất, cuộn tròn người lại, vừa tắm nắng ấm áp của mùa thu vừa cầm iPad vẽ vời. Đến buổi chiều, có thể nhìn ra ngoài qua cửa kính thấy một đống công nhân vác những bó hoa lớn đủ loại đến vườn để trồng.
Mấy hôm nay Tạ Diên Khanh có vẻ hơi bận, thời gian không ở nhà nhiều hơn, vì vậy mọi việc trong vườn đều giao cho dì Tưởng.
Nhìn dì Tưởng đầy khí thế chỉ đạo công nhân đặt hoa vào những vị trí khác nhau, Lâm Tự cũng hứng thú, cứ chống cằm nhìn một lúc lâu, đến khi hoàn hồn cầm bút vẽ lại, trên bức vẽ không phải là bản thiết kế, mà là hai bóng người một cao một thấp trong khung cảnh mờ ảo.
Bóng người thấp ngồi trên xe lăn, bóng người cao đứng cạnh xe lăn, hai người đi dọc theo bụi cây, một chú mèo con mềm mại thò đầu ra, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa ngây thơ, còn bên phải là những bông hoa nở rộ khắp nơi.
Đó là cảnh cậu và Tạ Diên Khanh đi dạo sau bữa tối hôm đó.
Cậu lưu bức tranh lại và gửi cho Lộ Gia Hữu qua WeChat, chưa kịp hỏi thì đã nhận được một câu nói đầy mỉa mai từ đối phương: [Đúng là hoàng hậu, vừa đến đã được bệ hạ tự mình vẽ chân dung, nào như nô tài, vất vả hầu hạ bệ hạ sáu năm mà chẳng được gì.]
Lâm Tự: “…”
Oán khí sao mà nặng đến mức có thể nuôi sống mười tên Tà Kiếm Tiên rồi.
Cậu liền mở một bức vẽ mới, vẽ vài nét ra một Lộ Gia Hữu phiên bản Q rồi gửi lại.
Đổi lại là một dấu hỏi to đùng từ đối phương.
Lộ Gia Hữu tức giận nhảy dựng lên: [Đủ lắm rồi nhá! Vốn dĩ không có thì thôi, bây giờ cậu còn tùy tiện vẽ một quả dưa hấu để qua loa với tôi! Lâm Tự cậu đúng là không phải người mà!]
Lâm Tự cũng nhảy dựng lên: [Cái gì mà vẽ quả dưa hấu, cái đầu to này đáng yêu biết bao! Người ta trả tiền nhờ tôi vẽ tôi còn không nhận, vẽ cho cậu một cái mà cậu còn chê! Lần sau mà vẽ cho cậu nữa thì tôi là chó!]
Lộ Gia Hữu gửi một biểu tượng cảm xúc chó ngậm người.
Lâm Tự gửi một biểu tượng cảm xúc mèo mài móng.
Năm phút sau, nhìn màn hình đầy biểu tượng cảm xúc, Lộ Gia Hữu và Lâm Tự đồng thời chọn đình chiến. Lộ Gia Hữu vắt chân chữ ngũ, gọi điện cho Lâm Tự hỏi thẳng: “Vậy đã cưa đổ được Tạ Diên Khanh chưa?”
Lâm Tự rất là kinh ngạc trước sự tin tưởng của Lộ Gia Hữu dành cho mình: “Đâu ra mà nhanh như vậy? Anh ấy giống loại người mà tôi vừa theo đuổi là sẽ đồng ý sao? Vậy thì anh ấy chẳng phải phút chốc đã tình sử bay đầy trời sao?”
Đúng thế thật.
Lộ Gia Hữu xoa cằm suy nghĩ, anh trai cậu ta nói đóa hoa Tạ Diên Khanh này đã hơn hai mươi năm chưa từng bị ai hái, nếu Lâm Tự chỉ cần vài ba cái đã có thể hái được thì đúng là hơi vô lý.
Nhưng mà—
“Bé Tự nhà chúng ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tài năng có tài năng, chắc chắn mạnh hơn tất cả những người từng theo đuổi anh ta trước đây!”
“Mặc dù đây là sự thật, nhưng cũng không cần khen tôi như vậy đâu.”
“… Mấy ngày không gặp, cậu chưa theo đuổi được Tạ Diên Khanh nhưng độ dày mặt thì tăng nhanh thật đấy.”
Lâm Tự hùng hồn, cứ coi như cậu ta đang khen mình.
Hai người luyên thuyên một hồi, còn nói đến sự kiện gặp mặt trực tiếp mà Vị Tinh sẽ tổ chức sau hai tháng nữa. Là một trong những quản lý của phòng livestream của Lâm Tự, mặc dù Lộ Gia Hữu đã lười biếng từ lâu, nhưng những thông tin cần thiết thì cũng vẫn nắm bắt được.
“Với lượng fan hâm mộ hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ được mời, đến lúc đó có đi không?”
“Không đi.” Lâm Tự rất thẳng thắn, “Đi chẳng phải tương đương với việc nói cho Tạ Diên Khanh và người nhà họ Lâm biết Lê Dư chính là Lâm Tự sao?”
“Thế thì đáng tiếc thật.” Lộ Gia Hữu thở dài hai tiếng, lại nghĩ đến JHYVFJ, liền hỏi cậu: “Cậu đã liên lạc với ông chủ JHYVFJ chưa?”
“Liên lạc rồi, bản thiết kế cũng đã gửi cho chị Đồng rồi, tôi bảo chị Đồng xác nhận chất lượng khuy măng sét xong thì gửi thẳng đi.”
“Vậy thì được rồi.” Lộ Gia Hữu liếc thấy bóng người đẩy cửa bước vào, nói với Lâm Tự một câu “Anh tôi về rồi, không nói chuyện nữa”, rồi cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Lâm Tự nghe tiếng bận trong điện thoại bị tiếng gõ cửa che lấp, cũng vội vàng tắt màn hình rồi đi về phía cửa.
Người đàn ông vừa được nhắc đến đang đứng ở cửa, hỏi cậu: “Tối nay có muốn cùng ăn cơm không?”