Chương 5: Tôi giả mù
Chó đi ngang qua còn được mời ăn nữa là.
Đúng là chẳng nói được lời gì hay.
Và.
“Trứng nguội lạnh rồi còn ăn, cẩn thận đau bụng.”
“Không thể nào, bụng tôi rất tốt.” Lộ Gia Hữu dùng câu nói khi ăn lẩu của Lâm Tự để đáp lại, Lâm Tự cong môi lạnh lùng, “Hy vọng là vậy.”
Ai ngờ hy vọng này kéo dài chưa đến một giờ.
Lâm Tự lười biếng dựa vào sofa, hai chân bắt chéo, tai dựng lên lắng nghe âm thanh từ TV, đồng thời rũ mắt ngẫu nhiên cầm bút phác họa trên iPad. Ban đầu, cậu đang nghĩ về nội dung của buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo. Cậu muốn làm một chiếc kẹp tóc, cho nên phải thiết kế mẫu trước. Nhưng không biết tại sao, chiếc bút dường như có ý thức về bản thân và hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Khi Lâm Tự hồi thần, trên màn hình đã có một đường viền của một người đàn ông.
Trông còn có vẻ giống hoàng hậu.
Lâm Tự: “…”
Đúng là sắc đẹp hại người.
Lâm Tự thở dài, tắt iPad, tắt phim truyền hình, chuyển kênh âm nhạc, tìm kiếm chú thiền rồi nhấp vào.
Cậu bắt chéo chân và nhắm mắt lại, trông giống như đang trong trạng thái xuất thần. Âm nhạc dần dần trấn áp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu, tâm trí của Lâm Tự hoàn toàn chìm đắm, thậm chí còn mơ màng buồn ngủ. Nhưng rất nhanh, những rung động mạnh mẽ và không đều của tiếng “thịch thịch thịch” đã phá hủy tất cả, giống như một cơn sấm mùa hè đột nhiên rơi xuống trong cơn mưa phùn của mùa xuân, với những tia chớp lóe lên khiến người ta không kịp cảnh giác.
Lâm Tự phàn nàn trong lòng, liệu chú thiền này có phải là bản lậu không. Cậu bực mình mở mắt, khóe mắt thấy một cây gậy nhô lên từ lan can trên tầng hai. Cây gậy dài lắc lư liên tục đập vào lan can, phát ra tiếng động.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếng sấm vừa rồi đến từ đây.
Lâm Tự nhanh chóng bước lên cầu thang, rẽ vào hành lang, chỉ thấy Lộ Gia Hữu nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mặc bộ đồ ngủ in hình SpongeBob. Thấy cậu tới, cậu ta đột nhiên thả lỏng, ném cây chổi xuống đất. Lộ Gia Hữu yếu ớt như cá ướp muối: “Cậu đang làm phép gì ở đó thế?”
Lâm Tự không trả lời mà nhanh chóng đi đến bên cạnh, nhíu mày đỡ cậu ta dậy: “Làm sao thế?”
Trán Lộ Gia Hữu đầy mồ hôi lạnh, trong mắt vô cùng oán hận: “Đau bụng.”
Lâm Tự: “… Cậu không gọi điện cho tôi được sao?”
Lộ Gia Hữu: “Tôi không gọi cho cậu đấy chắc?”
Lâm Tự vô thức sờ vào túi áo ngủ, túi trống rỗng. Cậu nhìn xuống lan can, cuối cùng mới nhớ ra điện thoại di động của mình đã bị ném sang một bên để sạc, từ tối qua đã để chế độ im lặng.
Khóe miệng hơi giật giật, Lâm Tự chủ động nhận sai: “Là lỗi của tôi. Giờ tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?”
“Không tới nỗi. Giúp tôi đun nước nóng cái. Tôi mua thuốc rồi.”
“Được, tôi đỡ cậu về nằm trước. Nếu không khỏe thì chúng ta đến bệnh viện.”
Lộ Gia Hữu tuy cùng tuổi với Lâm Tự nhưng lại cao hơn Lâm Tự một chút. Thỉnh thoảng cũng tập thể dục, từ nhỏ đã chơi bóng rổ, vừa cao vừa khỏe. Một người đàn ông như vậy đè lên người Lâm Tự, khiến Lâm Tự gần như không đứng vững.
“Gần đây cậu lại tăng cân à?”
“Là do cậu yếu nhớt, tôi đã bảo cậu chơi bóng rổ với tôi từ lâu rồi.” Lộ Gia Hữu phản bác.
“Một người mù như tôi đi chơi bóng rổ với cậu. Cậu điên hay tôi điên hả?” Ném cậu ta lên giường, Lâm Tự lườm, “Tôi thấy cậu vẫn khỏe lắm. Nếu nói thêm vài câu nữa thì đừng có uống nước hay uống thuốc gì cả.”
Tính tình Lâm Tự giống như một con mèo, hở ra là sẽ giận. Lộ Gia Hữu quyết đoán im lặng vì cậu ta vẫn là bệnh nhân. Vài phút sau, khi Lâm Tự đưa nước nóng và thuốc đau bụng tới, cậu ta cảm động đến nỗi mắt đẫm lệ, chân thành nói: “Cảm ơn bố đã cứu mạng chó của con”.
Lâm Tự: “…”
Thần kinh.
…
Sau khi phục vụ Lộ Gia Hữu và thấy cậu ta đã ngủ say, cuối cùng Lâm Tự cũng yên tâm, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi trở về phòng khách.
Cậu rút sạc điện thoại ra, màn hình điện thoại sáng lên. Quả nhiên, có một số cuộc gọi nhỡ và một loạt tin nhắn trên đó.
Chuyển sang chế độ chuông, Lâm Tự nhấp vào WeChat và phát hiện ra trong thời gian vừa rồi, không chỉ Lộ Gia Hữu mà cả Trương Đồng cũng liên lạc với cậu.
Hơn một thập kỷ trước, chính quyền Tứ Châu đã mạnh mẽ hỗ trợ và phát triển thị trấn cổ. Bố mẹ Lâm Tự đã mở một cửa hàng thủ công mỹ nghệ trên phố đó. Cửa hàng có tên là Tàng Quang. Hầu như tất cả các mặt hàng được bán trong cửa hàng đều là thiết kế của mẹ Lâm Tự. Mỗi một món đều rất tinh xảo và trở nên nổi tiếng. Thật không may, cửa hàng mở chưa đầy hai năm, cha mẹ Lâm Tự đã qua đời vì động đất.
Sau đó, thị trấn cổ được xây dựng lại, nhưng Tàng Quang đã đóng cửa.
Khi trưởng thành, Lâm Tự đã sử dụng số tiền tiết kiệm còn lại của mình để thuê một sinh viên mới tốt nghiệp đại học và mở lại Tàng Quang.
Trương Đồng chính là sinh viên đại học đó.
Nói ra thì hơi xấu hổ, vào năm đầu tiên, Lâm Tự đang học ở Bắc Kinh, chỉ có Trương Đồng là người chăm sóc hầu hết các công việc của Tàng Quang. Tất cả những gì Lâm Tự có thể làm là thiết kế một số phụ kiện. Trương Đồng luôn phàn nàn với cậu và hỏi cậu với vẻ mặt không chắc chắn: “Thực sự sẽ không phá sản sao? Tôi thực sự không cần tìm việc làm trước sao?”
Sau khi kiên trì một năm, Lâm Tự bị thương ở mắt và trở thành một người mù giả.
Mặc dù không thể đến trường, nhưng cậu cũng có một số thời gian rảnh rỗi và cuối cùng đã có nhiều thời gian hơn để tập trung vào Tàng Quang.
Cậu gọi lại trên WeChat, ngay khi cuộc gọi được kết nối, cậu đã cẩn thận di chuyển điện thoại ra xa tai. Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng gầm rú của Trương Đồng vang lên trong: “Sao cậu không trả lời tin nhắn và cuộc gọi? Định lên trời hay sao?!”
Mặc dù đã để xa ra chút, nhưng tai Lâm Tự vẫn ù đi. Cậu xoa tai, ngoan ngoãn xin lỗi, giải thích là mình đang chăm sóc Lộ Gia Hữu, rồi vào vấn đề chính: “Em vừa thấy chị nói có khách đến cửa hàng nhà chúng ta làm mũ phượng hả?”
Khi nói đến chuyện công việc, cảm xúc của Trương Đồng cũng được kiềm chế, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Là một cô gái trẻ đến từ Bắc Kinh. Cô ấy nói mình sẽ kết hôn vào tháng 11 năm sau, và muốn hỏi chúng ta có thể làm một chiếc mũ phượng mô phỏng không. Tàng Quang sẽ làm thiết kế và hậu kỳ, cô ấy sẽ cung cấp vật liệu. Chị nghĩ thời gian hơn một năm hẳn là đủ đối với cậu, cho nên không từ chối trực tiếp, nói sẽ sẽ hỏi ý kiến cậu trước.”
Thời gian chế tác thực sự là đủ.
Một số phụ kiện mà Tàng Quang đang bán hiện nay được chế tác từ bản thảo do mẹ cậu để lại, những thứ còn lại là do chính Lâm Tự thiết kế. Nếu vội vàng, cậu sẽ phải trông nom cả hai, chắc chắn sẽ không thể kịp.
“Chị Đồng, gửi WeChat của cô ấy cho em đi, em sẽ nói chi tiết với cô ấy.”
“Được.”
Lâm Tự thêm WeChat của đối phương, đôi bên cùng giới thiệu.
Sau đó, cô gái bắt đầu nịnh nọt.
Trong khung chat, cô nói mình là một fan cuồng của Tàng Quang. Năm ngoái cô ấy đã đến thị trấn cổ Tứ Châu và mua một vali đồ thủ công, hiện đang được đặt trong phòng lưu trữ của mình.
Lâm Tự có thể dễ dàng cảm nhận được từ lời nói của cô gái, rằng tình yêu của cô ấy dành cho Tàng Quang không chỉ là lời nói suông, và sau khi cô ấy nhắc đến điều đó, cậu cũng nhớ ra là hình như trước đó, Trương Đồng đã nói với cậu là có một cô gái mang theo một chiếc vali đến Tàng Quang. Nếu không phải vì những người bạn của mình liên tục can ngăn, có lẽ cô ấy đã dọn sạch cửa hàng.
Cậu mỉm cười và nói cảm ơn vì đã thích, sau đó nói chi tiết về việc chiếc tác mũ phượng.
Cô gái vung tay: [Ngài cứ việc thiết kế, tôi có rất nhiều thứ tốt, ngọc trai, ngọc bích, mã não, đá quý các loại, không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi đâu.]
Để chứng minh mình chắc chắn không nói nhảm, cô cũng chụp một loạt ảnh và gửi cho cậu.
Lâm Tự xem vòng bạn bè đã thấy có vẻ là một người giàu có, giờ thì quả nhiên.
Cậu đồng ý và nói với cô là sẽ cố gắng đưa bản thiết kế cho cô sớm nhất có thể, sau đó sẽ thảo luận về chi phí dựa trên vật liệu và độ khó của bản thiết kế.
Khi vấn đề được giải quyết xong thì đã tám giờ tối. Trong tủ lạnh không có nhiều đồ ăn, Lâm Tự cũng lười nấu, cho nên cậu đồ ăn mang về.
Bốn mươi phút sau, đồ ăn đã đến nhà, Lộ Gia Hữu cũng chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ. Cậu ta đứng ở cầu thang, liên tục ngửi ngửi như một chú cún con: “Sao lại thơm như vậy, cậu ăn gì thế?”
Lâm Tự nhìn suất tôm hùm cay siêu lớn trước mặt, rồi nhìn vẻ yếu ớt của Lộ Gia Hữu, khóe miệng nhếch lên: “Ăn thứ gì đó ngon mà cậu không thể ăn.”
Vừa nói, cậu vừa cầm miếng thịt tôm hùm mới bóc vỏ trong tay. Thịt tôm vừa trắng vừa mềm được nhúng trong dầu cay, đúng là siêu ngon. Lộ Gia Hữu vô thức nuốt nước bọt, vừa định nói gì đó, đã bị Lâm Tự vô tình nói ra: “Tôi nấu cho cậu một bát cháo trắng đấy, cậu tự đi lấy đi.”
Lộ Gia Hữu: “…”
Thật phiền phức.
Cậu ta cao 1m85, co ro trên sofa như chim cút thở ngắn than dài. Lâm Tự nghe chai cả tai rồi nhưng nhất định không buông tha. Lộ Gia Hữu không còn cách nào khác, đành chậm rãi đi vào bếp, tự bưng một bát cháo.
Ăn không thấy mùi vị gì rồi đi rửa bát, xong xuôi cậu ta mới vỗ trán nói: “Ôi chết, tôi dậy để báo cho cậu biết là anh trai tôi sắp đến đây.”
Nhưng lại bị mùi thơm của tôm hùm cay của Lâm Tự làm cho quên biến.
Ai ngờ lại quên mất anh trai mình.
Lâm Tự: “?”
Nhìn đống tôm hùm cay ăn dở và bàn ăn bừa bộn, Lâm Tự không chút lề mề đứng dậy dọn dẹp.
Mặc dù là “người mù”, nhưng địa vị của cậu trong nhà họ Lộ còn cao hơn cả con trai thực sự là Lộ Gia Hữu. Nguyên nhân chính là thành tích học tập thời cấp ba của Lộ Gia Hữu đều do cậu bồi dưỡng. Bố mẹ Lộ đã định từ bỏ đứa con trai út chẳng làm ăn được gì của mình, nhưng họ không ngờ là sau khi Lộ Gia Hữu chuyển đến Trường trung học số 1 ở Tứ Châu, điểm số của cậu ta trong các bài kiểm tra khác nhau đã cải thiện rất nhanh, cuối cùng thậm chí còn nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Trong tiệc tốt nghiệp của Lộ Gia Hữu, đôi vợ chồng già vui mừng đến nỗi bày tiệc hơn trăm mâm, đến chó đi ngang qua cũng đều được mời đến ăn một bữa thịnh soạn.
Giao thừa mấy năm qua, họ cũng sẽ mời Lâm Tự cùng đến ăn Tết.
Trong mắt họ, Lâm Tự hoàn toàn là con nhà người ta, giỏi mọi thứ và xuất sắc ở mọi mặt.
Để anh trai Lộ Gia Hữu nhìn thấy cậu trong tình trạng luộm thuộm này khác gì thấy một ngôi sao nổi tiếng thích ngoáy ngón chân chứ?
“Ding dong.”
Chuông cửa đột nhiên reo lên, Lâm Tự và Lộ Gia Hữu nhìn nhau, càng nhanh hơn.
Hai phút sau, Lộ Gia Hữu chạy nhanh ra cửa, vặn nắm đấm cửa rồi cười toe toét: “Anh, chào buổi tối.”
Lộ Gia Dự mặc một bộ vest đen được may đo cẩn thận, dáng người thẳng tắp, đôi mắt hơi rũ xuống. Anh liếc nhìn bóng người quay lưng về phía họ trên sofa cách đó không xa, nhếch môi: “Hai phút ba mươi sáu giây.”
Lộ Gia Hữu khó hiểu: “Dạ?”
Lộ Gia Dự: “Từ lúc anh ấn chuông đến giờ đã hai phút ba mươi sáu giây rồi. Trong hai phút này, mày đã làm những chuyện xấu gì hả?”
Khóe miệng Lộ Gia Hữu hơi giật giật, tự hỏi liệu anh trai mình có khùng không. Lại còn đếm thời gian nữa cơ chứ?
Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy thì cậu ta cũng không dám thể hiện ra mặt, chỉ có thể cười hai tiếng, nói: “Em thì có thể làm chuyện xấu gì? Hôm nay em ngoan lắm, không tin anh hỏi A Tự đi.”
Lâm Tự bị gọi tên, liền quay lại với đôi mắt ngây thơ vô hồn, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Lộ Gia Dự không nói có tin hay không, chỉ nhướn mày.
Sau đó, với khuôn mặt đầy vẻ “anh đến đây làm gì vậy” của Lộ Gia Hữu, anh lấy hai hộp bánh ngọt được đóng gói đẹp mắt ra và gật đầu nhẹ: “Bánh phô mai hạt dẻ.”
Lộ Gia Hữu: “… Tại sao lại mua cái này? Em không thích.”
Lộ Gia Dự: “Cái này là cho Lâm Tự, mày có thích cũng không có phần.”
Lộ Gia Hữu: “?”
Điều này còn sốc hơn cả việc mua bánh cho cậu ta đấy.
Lộ Gia Hữu mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ không tin: “Sao tự dưng anh lại mua bánh cho A Tự?”
Lộ Gia Dự: “Không liên quan đến mày, mau cầm.”
Lộ Gia Hữu: “…”
Đúng là đau xót trong lòng mà.
Cậu ta không khỏi hỏi thêm một câu: “Vậy anh không mang gì cho em sao?”
Lộ Gia Dự: “Vốn anh định mang đồ nướng đến, nhưng lúc chiều gọi điện, mày lại bảo bị đau bụng. Anh nghĩ lại rồi quyết định không mang nữa. Thôi vào trong nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có thắc mắc gì cứ gọi điện cho anh.”
Lộ Gia Hữu bĩu môi nói “vâng”, rồi thành thật trả lời các câu hỏi của anh trai về tình trạng sức khỏe của mình, sau đó mới tiễn anh đi.
Lộ Gia Dự đi thẳng đến gara ngầm, mở cửa chiếc Cullinan.
Người đàn ông có dáng người thẳng tắp thản nhiên bắt chéo đôi chân thon dài được quấn trong quần âu, cởi cúc áo vest, để lộ chiếc áo sơ mi và xương quai xanh, nghiêng đầu nhìn: “Nhanh thế?”
“Tôi chỉ là người đưa đồ, lên đó làm gì?” Lộ Gia Dự khịt mũi cười, ngồi vào ghế lái, nhìn người đàn ông qua gương chiếu hậu, “Nhưng mà ông chủ Tạ, cậu gửi bánh kem cho người ta mà cũng không để lại tên sao?”
Tạ Diên Khanh nhíu mày không nói gì.
Nhưng Lộ Gia Dự lại hứng thú: “Mặc dù tôi và Lâm Tự không thân cho lắm, nhưng cũng biết một chút. Đứa trẻ này xinh đẹp, thông minh, ngoan ngoãn, thật sự rất tốt. Nếu hai người thực sự có thể hòa hợp thì tốt nhất. Hơn nữa, cậu còn chủ động tặng bánh cho người ta, hẳn là cũng có chút tình cảm với đứa trẻ Lâm Tự này, đúng không?”
“Ngoan ngoãn?” Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Tạ Diên Khanh lướt qua lớp bụi không tồn tại trên đầu gối, hắn cũng không bình luận gì về câu nói này, chỉ đáp: “Cậu nghĩ nhiều quá, tôi chỉ đơn giản là cảm ơn cậu ấy đã mời tôi đi xem kịch thôi.”