Sơ tâm không đổi.
Lâm Tự không chút do dự lườm Lộ Gia Hữu một cái.
Sau đó lại phớt lờ những lời trêu chọc của ba người, cậu nhéo nhéo vành tai hơi nóng của mình rồi nhanh chóng đi đến nhà hàng.
Bốn người chọn một phòng riêng, phòng riêng ở tầng hai. Khi Lộ Gia Hữu đi ngang qua một cánh cửa hơi mở, bước chân cậu ta khựng lại, rồi đột nhiên nheo mắt.
“Sao vậy?”
Lâm Tự thấy vẻ mặt của Lộ Gia Hữu, bước chân cũng chậm lại, và theo ánh mắt của Lộ Gia Hữu nhìn vào trong cửa, cậu nhướng mày.
Ô kìa.
Đây không phải Tạ Sưởng sao?
Thời gian cũng đã trôi qua khá lâu rồi, chân Tạ Sưởng cuối cùng cũng khỏi rồi sao?
Lâm Tự và Lộ Gia Hữu không dừng lại bên ngoài cửa, nhanh chóng đi vào phòng riêng mà mình đã đặt.
Vừa ngồi xuống, Lộ Gia Hữu đã sốt ruột nói: “Không ngờ lại gặp được Tạ Sưởng ở đây. Gần đây không nghe thấy chuyện nó với Tạ Văn Lâm nữa, chẳng lẽ hai anh em nó đã bắt tay giảng hòa rồi sao?”
“Hơi khó.” Lâm Tự cầm trà chậm rãi phản bác, “Ân oán của hai người họ rõ ràng không phải do một sớm một chiều mà thành, nhiều nhất là gần đây bị người nhà dạy dỗ thôi.”
Nhưng mà…
Lâm Tự sờ cằm suy nghĩ kỹ: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì gần đây Tạ thị đang loạn tùng phèo, đám Tạ Tín Liêm chắc không có thời gian quản hai tiểu bối này đâu nhỉ.”
Sau khi nói chuyện với Tạ Diên Khanh lần trước, Lâm Tự cũng biết được nhiều thông tin về tình hình của nhà họ Tạ.
Tiêu Huy đến giờ vẫn chưa được cứu ra, còn có tin đồn nói cấp trên muốn bắt và xử lý Tiêu Huy làm điển hình. Tiêu Bằng Côn sốt ruột muốn chết, ngày nào cũng chạy đến nhà chính của nhà họ Tạ, khiến Tạ Tín Liêm giờ không muốn về nhà nữa.
Nhưng không có cách nào, Tiêu Bằng Côn vẫn có thủ đoạn uy h**p Tạ Tín Liêm.
Bây giờ… chỉ chờ Tiêu Bằng Côn hoặc Tạ Tín Liêm ai không nhịn được trước.
“Đừng nói nhà họ Tạ, tôi thấy gần đây nhà họ Lâm cũng không yên ổn. Tin tức Lâm Cẩm Hồng một đêm ngủ ba cô gái tràn ngập Weibo, gã cũng coi như nổi tiếng rồi, nghe nói cuộc thi thiết kế trang sức lần này còn có nhà thiết kế của Thúy Tỷ tham gia. Chậc, đến lúc đó tôi nhất định phải tìm vài phóng viên lên sân khấu để tìm hiểu kỹ cuộc sống phóng túng của sếp lớn nhà họ.”
Dù sao bây giờ nhà họ Lâm cũng chẳng có danh tiếng tốt đẹp gì, chi bằng thêm dầu vào lửa, khiến sự chế giễu của cư dân mạng cả nước đối với nhà họ Lâm càng thêm bùng cháy đi.
“Cái gì? Lâm Cẩm Hồng một đêm ngủ ba cô gái?” Trương Đồng đang dỏng tai hóng chuyện đột nhiên nghe thấy câu này, ngơ ngác trợn tròn mắt. Thấy cô và Vân Miêu đều mang vẻ mặt mơ hồ, Lộ Gia Hữu sốt ruột thúc giục, “Lên Weibo đi, bây giờ tin tức vẫn chưa bị xóa đâu.”
Mặc dù cũng không thể xóa được.
Cậu ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để đẩy tin mà.
Còn đặc biệt dặn dò những người liên quan, chuyện Lâm Cẩm Hồng mua dâm tuy không thể công khai, nhưng phải treo đủ ba ngày ba đêm, để lão già này cảm nhận rõ thế nào là bị cư dân mạng chửi hội đồng.
Bị Lộ Gia Hữu thúc giục, cộng thêm sự tò mò bẩm sinh, Trương Đồng lập tức mở Weibo.
Hai ngày nay, cô và Vân Miêu đều bận rộn với chuyện cuộc thi thiết kế, ngay cả trên đường đi tàu cao tốc đến Bắc Kinh cũng không rảnh rỗi, tự nhiên bỏ lỡ rất nhiều tin tức gần đây. Trang Weibo mở ra, điều đầu tiên hiện ra là hashtag #TổngGiámĐốcLâmThịMộtĐêmNgủBaCôGái#.
… Thẳng thừng vậy.
Trương Đồng nhấp vào.
Đại gia hóng hớt trong giới: [Dưa lớn hôm nay đã được giao đến hiện trường, tối nay mọi người may mắn đấy nhé, vốn định đi khách sạn rình một nghệ sĩ nam nào đó, kết quả không rình được nghệ sĩ nam, mà lại rình được tổng giám đốc Lâm thị Lâm Cẩm Hồng. Bé nào không biết Lâm Cẩm Hồng có thể search trên Baidu, à, lãnh đạo cấp cao của Thúy Tỷ chính là Lâm thị.
Quay lại chủ đề, tuy sếp Lâm này đã có tuổi, nhưng tuyệt đối có thể nói là gừng càng già càng cay! Ôm hai mỹ nữ trong lòng, vào khách sạn lại ôm thêm một người nữa, ba người cùng nhau lên phòng suite tầng mười tám, sáng hôm sau, ba mỹ nữ lần lượt đi ra, sếp Lâm khi đi còn có một cô thư ký nhỏ đi cùng [ngón cái]]
Kèm theo là chín bức ảnh, nhưng thực ra nội dung mỗi bức ảnh đều tương tự nhau, chỉ là để chứng minh nhân vật chính thực sự là Lâm Cẩm Hồng. Blogger có tên ‘Đại gia hóng hớt trong giới’ này đã chụp bốn người từ nhiều góc độ khác nhau, khắc họa hoàn hảo khuôn mặt của Lâm Cẩm Hồng và ba người phụ nữ khác vào trong ảnh.
Trương Đồng nhấp vào bình luận.
[Sức khỏe lão già này tốt thật chứ]
[Như kiểu sợ người khác không nhận ra Lâm Cẩm Hồng ấy nhỉ]
[Với góc độ và độ rõ nét của những bức ảnh này, rất muốn xem đội ngũ quan hệ công chúng của Lâm thị còn có thể vùng vẫy thế nào]
[Vừa học xong khóa học xử lý khủng hoảng truyền thông, hóng xem đội ngũ quan hệ công chúng của Lâm thị xử lý thế nào để khỏi trượt môn cuối kỳ này]
Trương Đồng vừa xem vừa tặc lưỡi, đợi xem đã đời rồi mới đặt điện thoại xuống, trêu chọc: “Thế đội ngũ quan hệ công chúng của Lâm thị vẫn chưa đưa ra giải pháp sao?”
“Hiển nhiên.” Lộ Gia Hữu vắt chân chữ ngũ uống trà sữa do nhân viên giao hàng mang đến, nhún vai, đoán: “Có mấy bức ảnh độ nét cao như vậy trong tay, chắc chắn Lâm Cẩm Hồng không thể phủ nhận, phần lớn là định ém nhiệt độ để xử lý lạnh.”
Chỉ có điều, nhiệt độ này chắc chắn không thể ém xuống được.
Hơn nữa, giá cổ phiếu của Lâm thị biến động mạnh, ước chừng lúc này Lâm Cẩm Hồng đang bị Lâm Tuyết Tùng oanh tạc ở nhà họ Lâm rồi.
Trong lúc nói chuyện, Lộ Gia Hữu nhận được một cuộc điện thoại. Vài phút sau, cậu ta nhìn Lâm Tự, nhướng mày hỏi: “Mấy người Lương Nguyên Minh cũng ra tay rồi sao?”
Lâm Tự cắn ống hút, ánh mắt rời khỏi điện thoại, thuận miệng ừ một tiếng: “Ba người phụ nữ đó đều do chú Lương đưa đến.”
Còn nói với cậu, bao nhiêu năm rồi, Lâm Cẩm Hồng thật sự chẳng tiến bộ chút nào.
Trương Đồng bên cạnh vỗ tay: “Đúng là một cuộc chiến thương trường!”
Vân Miêu cũng nói theo: “Biết thế lúc tôi rời khỏi Thúy Tỷ nên bẻ gãy cây phát tài của họ trước.”
Lộ Gia Hữu: “Thật sự có cây phát tài sao?”
Vân Miêu: “Có, người phụ trách của Thúy Tỷ coi nó như bảo bối mà thờ cúng.”
Lộ Gia Hữu và Trương Đồng nghe vậy, đồng thời cảm thán: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Sau khi ăn xong, Lộ Gia Hữu và Lâm Tự vốn định đưa Trương Đồng và Vân Miêu về khách sạn, nhưng hai người nói muốn đi dạo thư giãn. Nghĩ đến ngày mai phải tham gia cuộc thi, Vân Miêu tuy ngoài mặt không nói gì, luôn tươi cười, nhưng áp lực trong lòng chắc không nhỏ, vì vậy Lâm Tự lập tức gật đầu đồng ý, khi rời đi còn nhắc nhở một câu: “Có việc gấp gì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lộ Gia Hữu cũng nói theo: “Gọi điện cho tôi đi, dù sao tôi cũng không có việc gì.”
Trương Đồng cũng cảm thấy gọi điện cho Lộ Gia Hữu tiện hơn, dù sao trước mặt người khác, sếp của họ vẫn là một người mù, ra ngoài cũng không thể tự lái xe.
Hai bên chia tay.
Lộ Gia Hữu đưa Lâm Tự đến Vọng Hạc Phủ, đang định quay về thì thấy trong nhóm chat đột nhiên xuất hiện một tin nhắn:
[Cười chết mất, Tạ Sưởng và Tạ Văn Lâm đánh nhau ở câu lạc bộ.]
Ngay sau đó là một đoạn video rung lắc rất mạnh. Lộ Gia Hữu tò mò mở video ra, phát hiện rung lắc quá mạnh, chỉ có thể nhìn thấy một đống người tụ tập lại với nhau và những tiếng kêu kinh ngạc hỗn loạn xung quanh.
Cậu ta tặc lưỡi một tiếng, gửi tin nhắn thoại: “Khi quay có thể chú ý đến chất lượng một chút không hả?”
Người bạn gửi video thấy vậy, lập tức gửi một vị trí: [Đến xem đi, vẫn đang đánh nhau đấy.]
Vừa thấy thế, Lộ Gia Hữu đạp ga hết cỡ, tiếng gầm rú vang lên, chiếc Cullinan màu vàng tươi trông như một luồng sáng, biến mất không dấu vết.
…
Lâm Tự ngủ trưa dậy thì phát hiện trên điện thoại có thêm một đoạn video Tạ Sưởng và Tạ Văn Lâm đánh nhau.
Cậu nhấp vào xem kỹ, lại biết được nguyên nhân mâu thuẫn của hai người từ miệng Lộ Gia Hữu.
Nói Tạ Sưởng hiếm khi làm một người con hiếu thảo, từ miệng mẹ mình, gã biết được một trong những lý do khiến Tạ Tín Liêm gần đây cau mày là vì bố của Tạ Văn Lâm quá ngu ngốc, rõ ràng không biết gì mà cứ muốn vào Tạ thị, cuối cùng dẫn đến việc Tạ thị thua lỗ một dự án.
Vì vậy, khi vô tình gặp Tạ Văn Lâm ở câu lạc bộ, gã đã thấy Tạ Văn Lâm rất chướng mắt. Nhưng miệng Tạ Văn Lâm cũng rất thiếu đánh, rõ ràng biết Tạ Sưởng không thích mình mà cứ phải lên trêu chọc vài cậu. Nói qua nói lại không đủ, cuối cùng cãi vã nâng cấp thành ẩu đả. Những đàn em đi theo thấy vậy, sau khi ngẩn người lập tức xông lên.
Ẩu đả lập tức biến thành đánh nhau tập thể.
Sau khi biết toàn bộ sự việc, Lâm Tự lập tức tò mò hỏi: “Thế ai thắng?”
Lộ Gia Hữu: “Nếu phải nói thắng thì Tạ Sưởng vẫn hơn một bậc. Tuy nhiên, gần đây không biết Tạ Văn Lâm có học chiêu từ ai không nữa. Cậu không thấy cú đá vào hạ bộ của Tạ Sưởng đâu, mạnh lắm, bất cứ ai có mặt tại hiện trường và nhìn thấy cảnh này, không ai là không che hạ bộ cả.”
Nói xong, Lộ Gia Hữu đột nhiên ngẩn người: “Lạ thật, sao tôi lại cảm thấy cảnh này quen thuộc thế nhỉ.”
Lâm Tự nghe cậu ta lẩm bẩm, khóe mắt không tự chủ được giật giật.
Cảm thấy quen thuộc là đúng rồi.
Ban đầu không phải cậu ta đã dùng gậy đánh phế Hạ Thành Vũ sao?
Lâm Tự vô tội chớp mắt, dùng giọng nói càng vô tội hơn: “Cũng có thể là cậu nhớ nhầm rồi.”
Lộ Gia Hữu sờ cằm, tự mình gật đầu: “Có thể, nhưng dù sao đây cũng không phải là mấu chốt. Mấu chốt là hình như Tạ Sưởng bị đá rất nặng, lại vào phòng VIP bệnh viện rồi, mấy người bạn của tôi đang bàn bạc mang rượu tiết hươu các thứ đi thăm hỏi đấy.”
Lâm Tự: “…”
Thăm hỏi còn cần bạn của cậu cơ à.
Muốn xem trò cười cũng không cần tìm lý do này chứ.
Nhưng mà…
“Vậy tiện thể giúp tôi thăm ké luôn. Cậu đợi một chút, lát nữa chuyển phát nhanh cùng thành phố sẽ đến chỗ cậu.”
“Cậu chắc chứ?”
“Đương nhiên!”
Trong lòng Lộ Gia Hữu nảy sinh một dự cảm không lành, nhưng vì Lâm Tự đã dặn dò nên đương nhiên cậu ta sẽ đồng ý.
Sự tin tưởng này đối với Lâm Tự kéo dài cho đến khi cậu ta nhận được hộp bưu kiện lớn do nhân viên giao hàng mang đến. Vì tò mò, và sau khi được Lâm Tự cho phép, cậu ta đã mở hộp bưu kiện lớn ra, rồi nhìn rõ những thứ bên trong.
Chỉ một cái nhìn đã xây xẩm mặt mày.
Là ba hộp bao cao su, cỡ nhỏ nhất có thể tìm thấy trên thị trường.
Ngoài ra toàn là các loại thực phẩm chức năng bổ thận tráng dương của các thương hiệu khác nhau nhưng có cùng tác dụng.
Lộ Gia Hữu: “… Sơ tâm không đổi nha bé Tự.”
Khi Tạ Sưởng bị gãy chân vào bệnh viện, bé Tự nhà cậu ta đã nhờ người gửi một chiếc xe lăn giống của Tạ Diên Khanh đến để châm chọc Tạ Sưởng.
Bây giờ, Tạ Sưởng nghi ngờ bị liệt dương, cậu lại gửi những thứ này.
Lâm Tự nghe vậy, khiêm tốn và lễ phép đáp: “Chủ yếu là để trả thù cho Tạ Diên Khanh thôi ấy mà.”
Lộ Gia Hữu lườm một cái.
Thôi đi, cậu ta ước chừng Tạ Diên Khanh còn chẳng thèm để Tạ Sưởng vào mắt. Bình thường hắn luôn nhìn Tạ Sưởng như nhìn một tên hề nhảy nhót vậy.
Nhưng mà——
“Nếu người đàn ông của cậu biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất vui.”
Bé Tự nhà cậu ta quả nhiên là có bản lĩnh dỗ đàn ông, đúng là một đứa trẻ rất biết cách yêu.