Tôi Giả Mù, Hắn Giả Què

Chương 52

Chắc chắn rất hợp với cậu.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại——

Triệu Kỷ cảm thấy cảnh Tạ Diên Khanh và Lâm Tự ở bên nhau rất ấm áp, cũng rất xứng đôi.

Cả hai đều đẹp, điểm duy nhất có thể chê là mắt Lâm Tự không nhìn thấy. Tuy nhiên, đợi khi chuyện nhà họ Tạ được giải quyết, có lẽ tổng giám đốc Tạ sẽ dành thời gian chữa mắt cho Lâm Tự thôi.

Đợi mắt Lâm Tự khỏi, chẳng phải sẽ càng xứng đôi hơn sao?

Triệu Kỷ thầm hài lòng gật đầu, thầm nghĩ nếu bà Lê Nhã còn sống, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất vui. Dù sao bà Lê Nhã thích nhất những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại còn là người cực kỳ mê cái đẹp, chắc chắn sẽ thích vẻ ngoài của Lâm Tự.

“Nhìn gì?”

Khi giọng nói trầm thấp của Tạ Diên Khanh đột nhiên vang lên bên tai, Triệu Kỷ mới giật mình nhận ra mình đã suy nghĩ quá xuất thần, đến nỗi ánh mắt luôn dán chặt vào Tạ Diên Khanh và Lâm Tự, ánh nhìn ngang ngược đến mức cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Tạ Diên Khanh.

Anh vội vàng ho khan một tiếng, giả vờ chuyển ánh mắt sang những món ăn phong phú trên bàn, rồi cố ý chuyển chủ đề: “Không nhìn gì cả, chỉ đang nghĩ chuyện của Tạ thị thôi.”

Nghe anh nói vậy, sự chú ý của Lộ Gia Dự lập tức bị thu hút, tò mò hỏi: “Cậu điều tra được chuyện gì của nhà họ Tạ rồi?”

Hiện trường ngoài ba người họ ra thì còn có Lâm Tự và Lộ Gia Hữu, nói cách khác thì đều là người nhà, đương nhiên Lộ Gia Dự không lo chuyện tiết lộ bí mật.

“Thật sự điều tra được một chút, vốn định tối nay đi Vọng Hạc Phủ, không ngờ nửa đường bị Lộ nhị thiếu gia chặn lại, vừa hay nói luôn trên bàn ăn.” Nói xong, Triệu Kỷ nhìn Tạ Diên Khanh, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của đối phương, anh cũng không che giấu nữa, mà nói thẳng: “Dường như Tạ Tín Phái cũng không định giấu nữa, gần đây đã làm không ít chuyện sau lưng Tạ Tín Liêm, nhưng điều thú vị là…”

Từ khóa bị ẩn giấu trong những lời chưa nói hết, vẻ cố làm ra vẻ thần bí đó khiến người ta nhíu mày.

“Nói thì nói đi, sao còn giấu nửa câu sau?” Lộ Gia Dự lại đá anh một cái, “Nói mau.”

Cú đá của Lộ Gia Dự không hề nương tay, đau đến nỗi Triệu Kỷ nhe răng nhếch miệng, nhân cơ hội đá trả một cái, khi Lộ Gia Dự cũng nhe răng nhếch miệng, anh mới lập tức nói tiếp những lời chưa nói xong: “Đều dùng danh nghĩa của tiên sinh.”

Lộ Gia Dự nghe vậy thì sững sờ một giây, rồi lập tức phản ứng lại, mắt trợn tròn: “Ý cậu là, cái tên vô liêm sỉ Tạ Tín Phái đó đã làm chim sẻ ở phía sau rồi, lại còn đổ lỗi cho Tạ Diên Khanh?”

Triệu Kỷ gật đầu.

Lộ Gia Dự: “Hừ, cái đồ chó má đó lắm mưu mẹo thật.”

Nhưng nếu nói về mưu mẹo thì còn có một vị tổ sư gia đang ngồi trên bàn ăn của họ kia kìa.

Trong lòng Lộ Gia Dự hơi tò mò, không nhịn được hỏi: “Tạ Tín Liêm tin à?”

Nghĩ rồi lại đột nhiên nhíu mày: “Không đúng, trước đây không phải đã bảo các cậu tiết lộ dã tâm của Tạ Tín Phái cho Tạ Tín Liêm rồi sao?”

“Đúng vậy,” Triệu Kỷ nhún vai, “Cho nên mới nói Tạ Tín Phái này có chút thú vị, chỉ vài lời mà gã đã đổ hết chuyện mình làm lên đầu tiên sinh, còn nói tiên sinh đang âm thầm ly gián gã và Tạ Tín Liêm.”

“…”

Lộ Gia Dự vô cùng kinh ngạc, sau đó thầm giơ ngón tay cái cho Tạ Tín Phái.

Theo tình hình hiện tại, Tạ Tín Phái quả thực là người đàn ông có đầu óc nhất trong nhà họ Tạ… Không đúng, Tạ Tín Phái không mang họ Tạ, căn bản không tính là người nhà họ Tạ.

Không biết bố của Tạ Diên Khanh nghĩ gì mà lại cho phép con trai do vợ cũ ngoại tình với vệ sĩ sinh ra mang họ mình, đây là tấm lòng rộng lượng đến mức nào cơ chứ?

Anh ta nghĩ thế, miệng cũng vô thức nói ra.

Mặc dù rất kinh ngạc khi suy nghĩ của Lộ Gia Dự đã đi đến tận chân trời góc bể, nhưng Triệu Kỷ – với tư cách là người biết chuyện – vẫn giải thích một câu: “Chỉ là trùng hợp thôi, vệ sĩ đó cũng họ Tạ.”

Còn có thể như vậy sao.

Lộ Gia Dự: “Thế thì đúng là trùng hợp thật.”

Triệu Kỷ lườm: “Đừng lạc đề nữa, hãy nghĩ xem bây giờ nên xử lý tình hình thế nào đi.”

Nói xong, ngoài bé mù Lâm Tự ra thì Triệu Kỷ cùng hai anh em nhà họ Lộ đều nhìn về phía Tạ Diên Khanh đang cúi đầu ăn canh. Người đàn ông tiện tay đẩy bát canh khác đến trước mặt Lâm Tự, nhận thấy ba ánh mắt đang đổ dồn vào mình, chỉ rất tùy ý nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: “Vội gì?”

“Chuyện này còn không vội? Vốn dĩ chúng ta mới là người đứng sau giật dây, giấu cũng rất kỹ, bây giờ Tạ Tín Phái làm ra trò này, thế thì công cuộc ngụy trang của cậu chẳng phải thành trò cười sao?”

“Tiền đề là Tạ Tín Liêm phải tìm được bằng chứng chúng ta ra tay đã, không phải sao?” Tạ Diên Khanh nhìn Lộ Gia Dự, bình tĩnh nói, “Cậu quá vội vàng rồi.”

Lộ Gia Dự nghe vậy, hơi sững sờ.

Sau đó nhíu mày, không nói một lời, như thể đang chìm vào suy nghĩ.

Còn mắt Triệu Kỷ bên cạnh đã sáng rực.

Đúng nhỉ.

Mặc dù trong mắt họ, người nhà họ Tạ đều khá ngu ngốc, nhưng nếu phải phân cao thấp thì hiển nhiên, Tạ Tín Liêm là người cao nhất trong số đó. Gã sẽ không ngu ngốc đến mức tùy tiện tin lời Tạ Tín Phái. Dù sao bây giờ là thời điểm quan trọng, hơn nữa tính tình Tạ Tín Liêm vốn đa nghi, dù Tạ Tín Phái có liên tục phủ nhận, ước chừng gã cũng sẽ phái người đi điều tra thêm.

Lùi một vạn bước mà nói, dù gã có thật sự tin thì họ cũng chỉ cần tìm người dẫn chuyển hướng một chút không phải là được sao?

Đương nhiên, tiền đề là Tạ Tín Liêm không tìm được bằng chứng họ là những người đứng sau giật dây mới được.

Ừm.

Mặc dù không thể để Tạ Tín Liêm tìm được bằng chứng họ là người đứng sau giật dây, nhưng có thể để gã tìm được bằng chứng Tạ Tín Phái đang gây rối cơ mà.

Nghĩ đến đây, Triệu Kỷ gần như không thể chờ đợi được nữa. Anh nhanh chóng ăn sạch cơm trước mặt, trong ánh mắt kinh ngạc của đám Lộ Gia Dự, anh kéo ghế ra cái rẹt, hăm hở nói: “Tôi đi đưa bằng chứng cho Tạ Tín Liêm trước đây, mọi người cứ từ từ ăn nhé.”

Nói xong thì chạy mất hút.

Nhìn bóng lưng anh cứ như bị chó đuổi, Lộ Gia Dự không nhịn được quay đầu nhìn Tạ Diên Khanh, đưa ra câu hỏi từ tận trong tâm hồn: “Hai người rốt cuộc là ai có thù với nhà họ Tạ thế hả? Sao cậu ta còn vội hơn cả cậu thế?”

“Có lẽ vì lương trả đủ cao.”

“…” Đúng thế thật.

Dù sao trong kế hoạch ‘chia chác’ của họ, Triệu Kỷ còn nhận được nhiều hơn anh ta mà.

Ăn xong, Lộ Gia Dự đưa em trai về căn hộ, Tạ Diên Khanh cũng đưa Lâm Tự về Vọng Hạc Phủ.

Chỉ là trước khi rời nhà hàng, người sau đặc biệt dặn nhà hàng giữ lại một món tráng miệng, là một miếng mousse sô cô la. Sô cô la lỏng sánh đặc rưới lên bánh, là loại mà Lộ Gia Hữu nhìn một cái đã thấy ngán, nhưng Lâm Tự lại rất thích.

Ngồi trong xe trên đường về, Tạ Diên Khanh vẫn luôn xem tài liệu, Lâm Tự cũng không làm phiền hắn. Cậu như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó rồi ngẩn người, còn chiếc bánh Tạ Diên Khanh đặc biệt mua cho cậu thì được đặt yên vị trên đầu gối.

“Có chán không?”

Trong bầu không khí im lặng, giọng nói đột ngột của người đàn ông khiến lông mi Lâm Tự khẽ run lên, cậu nghiêng đầu ‘nhìn’ về phía Tạ Diên Khanh, chân thành nói: “Không chán.”

Lâm Tự cảm thấy, đây có lẽ là điểm tuyệt vời nhất của việc mập mờ.

Trước đây, khi chưa hiểu rõ tình cảm của mình đối với Tạ Diên Khanh, ở cùng Tạ Diên Khanh trong một không gian chật hẹp và kín mít như vậy, cảm giác mà Lâm Tự nhận được chỉ là ngột ngạt, buồn bực, khó chịu, trong lòng càng không ngừng than thở tám trăm lần——

Sao vẫn chưa về đến nhà chứ.

Muốn chơi điện thoại quá.

Muốn đá Tạ Diên Khanh xuống xe quá.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Dù chỉ im lặng ngồi một bên, dù chỉ ngẩn người, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được không khí xung quanh dường như đều ngọt ngào.

… Đúng không nhỉ?

Tạ Diên Khanh không biết những suy nghĩ đang trỗi dậy và điên cuồng cuộn trào trong lòng Lâm Tự, hắn nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, chiếc xe lao nhanh trên đường, ánh đèn đường lướt qua có thể chiếu sáng ngũ quan và khuôn mặt của thiếu niên. Khi nhìn rõ vẻ ẩm ướt và sống động thỉnh thoảng lóe lên trong đôi mắt đó, Tạ Diên Khanh không khỏi cúi mắt cười thầm.

Hắn đưa tai nghe của mình qua, đặt vào tay Lâm Tự.

Lâm Tự giả vờ dùng ngón tay dò xét, mò mẫm vật thể đột nhiên được nhét vào lòng bàn tay, ngón tay lướt qua đường nét của tai nghe, cậu giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Tai nghe ạ?”

“Ừm.”

“Cho em đeo sao?” Trong lòng Lâm Tự hơi ngạc nhiên, cậu thấy Tạ Diên Khanh đeo tai nghe ở một bên tai, vốn tưởng hắn đang gọi điện thoại cho ai đó.

Nhưng bây giờ, nhận được câu trả lời khẳng định của người đàn ông, Lâm Tự nhét tai nghe vào tai, tiếng nhạc du dương xuyên qua màng nhĩ, rất nhanh sau đó, có giọng nam trầm thấp ngân nga một giai điệu.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên nghe bài hát, Lâm Tự tò mò hỏi Tạ Diên Khanh: “Anh hát hay không?”

Bàn tay Tạ Diên Khanh đặt trên đầu gối hơi khựng lại, không trả lời, mà hỏi ngược lại Lâm Tự: “Em thì sao?”

“Em á, mẹ em nói ai nghe em hát xong là có thể gặp ác mộng liên tục ba ngày ba đêm.”

Nhưng Lâm Tự cảm thấy mẹ cậu đơn giản là đã học quá giỏi phép tu từ khoa trương trong môn Ngữ văn tiểu học. Mặc dù cậu hát hơi lạc điệu một chút, hơi khó nghe một chút, nhưng thực ra cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận được, ít nhất cũng thuộc lời bài hát mà.

Lâm Tự sờ cằm tự mình suy nghĩ, sau đó như nhớ ra điều gì, vội vàng giơ tay chọc chọc người đàn ông bên cạnh.

Đầu ngón tay mềm mại cách lớp vải áo sơ mi mỏng manh ấn lên cơ bắp trên cánh tay Tạ Diên Khanh, cảm giác quá tốt, đến nỗi Lâm Tự nhất thời không phản ứng kịp, không những không rút tay về, mà còn quá đáng hơn khi biến một ngón tay thành hai ngón tay, sau đó nhéo một cái.

Tạ Diên Khanh rũ mắt nhìn bàn tay đang nghịch ngợm đó, khóe miệng từ từ nhếch lên, đột nhiên lên tiếng: “Em đang làm gì vậy?”

Hả?

Lâm Tự đột nhiên phản ứng lại, khi nhìn rõ hành động của mình, mắt cậu trợn tròn.

Cậu khẽ ho một tiếng, rất là chột dạ rụt tay về cạnh chiếc bánh của mình, cố gắng chuyển chủ đề: “Anh vẫn chưa nói cho em biết anh hát có hay không.”

“Hay hay không thì chưa chắc, nhưng chắc chắn là rất hợp với em.”

Bình Luận (0)
Comment