Đới Chí Hành.
Trong loạt tin nhắn WeChat dồn dập của Lộ Gia Dự, Lộ Gia Hữu ăn vội vàng mấy miếng bánh kem, còn đưa ra lời khen ngợi cực cao, sau đó đạp ga đến khách sạn của Trương Đồng và Vân Miêu. Đón hai người xong, họ đi đến địa điểm tổ chức cuộc thi thiết kế trang sức lần này – Trung tâm Triển lãm Bắc Kinh.
Lộ Gia Hữu nhìn chằm chằm vào chiếc vali trong tay Vân Miêu một lúc, rồi thốt lên một câu cảm thán cực kỳ ngớ ngẩn: “Nếu hôm nay có tên cướp nào đó rình rập ở trung tâm triển lãm thì mắt hắn ta chắc chắn sẽ xanh lè.”
“Tương tự, trên tay hắn ta sẽ có thêm một món đồ trang sức đặc biệt.” Lâm Tự đảo mắt, “Nửa đời sau cũng không cần lo ăn ở nữa.”
Trương Đồng và Vân Miêu nghe vậy không nhịn được bật cười.
Cả đêm qua, Vân Miêu ngủ không được ngon, sáng nay dậy cũng thấy hồi hộp lo lắng, Trương Đồng an ủi cô một lúc lâu cũng không thấy có tác dụng gì. Không ngờ giờ Lâm Tự và Lộ Gia Hữu pha trò như vậy, cảm xúc căng thẳng đó lại tan biến đi rất nhiều.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cuộc thi thiết kế trang sức hôm nay không chỉ cần cô khoác thêm một lớp hào quang cho Tàng Quang, mà còn là sự trả thù của cô đối với Thúy Tỷ.
Cô nhất định phải giẫm Thúy Tỷ dưới chân, nếu không làm sao xứng đáng với những ấm ức mà cô đã phải chịu đựng ở Thúy Tỷ được.
Trong tiếng nhạc mà Lộ Gia Hữu cố ý bật lên, trung tâm triển lãm đã hiện ra trước mắt. Thực ra họ đến khá sớm, còn gần một tiếng nữa mới đến giờ thi đấu, nhưng con đường phía trước trung tâm triển lãm đã chật kín xe, dòng xe lúc này đang từ từ di chuyển với tốc độ cực kỳ chậm chạp về phía góc bãi đậu xe.
Lộ Gia Hữu thấy vậy thì không khỏi cảm thán: “May mà đến sớm chút, nếu không bị kẹt ở đây chẳng phải sẽ muộn sao?”
Trương Đồng suy nghĩ một chút, hỏi Vân Miêu: “Chỗ này cách cổng trung tâm triển lãm chỉ vài phút đi bộ, hay là hai chúng ta đi trước nhé?”
Dù sao vào hội trường còn phải đăng ký, việc cũng không ít.
Vân Miêu không từ chối, nhanh chóng xuống xe cùng Trương Đồng.
Trương Đồng đứng cạnh xe vỗ vỗ cửa kính, nói với Lộ Gia Hữu đang thò đầu ra: “Hai cậu đỗ xe xong thì đến tìm bọn tôi nhé, đợi bọn tôi đăng ký xong và tìm được chỗ ngồi sẽ nhắn tin cho hai cậu.”
“Được.”
Chiếc Cullinan màu vàng chói mắt tiếp tục di chuyển theo dòng xe, Trương Đồng và Vân Miêu cũng đã đến cổng.
Bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cổng lớn đang mở, Trương Đồng vừa nhấc chân định đi tới, khóe mắt đã liếc thấy vài khuôn mặt. Bước chân hơi khựng lại, cô vô thức nghiêng đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cũng đang xách vali. Người đàn ông đó hơi béo, trên mặt đeo một chiếc kính gọng vàng. Đây là lần đầu tiên Trương Đồng nhận ra, hoá ra có người có thể áp chế hoàn toàn khí chất của chiếc kính gọng vàng, thật lợi hại.
Nhưng lợi hại hơn nữa là người đàn ông này lại là người quen cũ của họ, nói chính xác hơn, phải là người quen cũ của Vân Miêu.
Gã chính là Đới Chí Hành, tên sếp ngu ngốc đã sao chép tác phẩm của Vân Miêu, lấy tên mình, và yêu cầu Vân Miêu đi tiếp rượu khi cô làm việc ở Thúy Tỷ, kết quả bị Vân Miêu dùng chai rượu gõ vào đầu.
Trong khoảng thời gian Trương Đồng dừng lại, hiển nhiên, Đới Chí Hành cũng đã phát hiện ra Trương Đồng.
Nhưng gã không quen Trương Đồng, cho đến khi chuyển ánh mắt sang người phụ nữ trẻ bên cạnh Trương Đồng.
…Vân Miêu?
Vân Miêu bình tĩnh đối mặt với Đới Chí Hành, đồng thời liếc nhìn hai người trẻ tuổi đi theo sau gã. Hai người trẻ tuổi không ai xách vali, xem ra không phải là thí sinh, nhưng trong số đó, chàng trai tóc ngắn bù xù trông chỉ khoảng hai mươi tuổi có nét mặt không được bình thường.
Vân Miêu tinh ý nhận ra sự ghê tởm và căm hận trong ánh mắt của cậu ấy khi nhìn vào gáy của Đới Chí Hành.
Ừm, với tư cách là người từng trải, cô luôn cảm thấy hiếm có ai không ghét Đới Chí Hành.
“Đây chẳng phải là Vân Miêu sao?” Đới Chí Hành lên tiếng trước, trên khuôn mặt hơi béo nở một nụ cười khó hiểu, đôi mắt sau cặp kính mang theo vài phần khinh thường, “Nghe nói cô rời Thúy Tỷ rồi đến một công ty nhỏ không tên tuổi? Ồ, có lẽ còn không thể gọi là công ty, chỉ có thể coi là một cửa hàng tư nhân phải không?”
Trương Đồng: “…”
Cô không nhịn được kéo tay Vân Miêu, hạ giọng hỏi: “Tên này chẳng lẽ không biết gần đây em nổi như cồn sao? Hot search Weibo còn treo hai ngày liền!”
Vân Miêu: “…”
Câu hỏi hay.
Nhưng nhìn vẻ ngu ngốc của Đới Chí Hành lúc này, quả thật không giống như đã biết. Ngược lại, cậu trai tóc ngắn bù xù phía sau gã không nhịn được đảo mắt trước, hiển nhiên là đã biết chuyện.
Vân Miêu thầm buồn cười, nhưng vẻ mặt lại rất bình thản, chỉ nói: “Là thương hiệu tư nhân, nhưng rất có triển vọng phát triển, không như Thúy Tỷ, sắp đến đường cùng rồi.”
Khi nghe thấy mấy chữ ‘triển vọng phát triển’, Đới Chí Hành khinh thường, thậm chí còn thấy buồn cười. Trong mắt gã, đây chỉ là Vân Miêu đang cố chấp thôi. Nhưng khi nghe thấy bốn chữ ‘sắp đến đường cùng’, vẻ mặt gã vẫn không nhịn được thay đổi.
Là đối thủ cạnh tranh trong cùng ngành, Vân Miêu từng làm việc ở Thúy Tỷ, đương nhiên cô rất rõ tình hình mà Thúy Tỷ đang gặp phải.
Dùng từ đường cùng để miêu tả không hề quá lời.
Đặc biệt là mấy ngày nay tin tức bê bối tình ái của sếp lớn bên họ cứ treo trên hot search không xuống được.
Dư luận về Thúy Tỷ ngày càng tệ, vì vậy, ban quản lý đang chờ đợi thí sinh của Thúy Tỷ đạt được thành tích tốt trong cuộc thi thiết kế lần này. Và để mở rộng khả năng đoạt giải này, công ty của họ thực ra không chỉ cử gã. Ngoài gã còn có hai nhà thiết kế khác, nhưng Đới Chí Hành và họ không thân thiết gì, cho nên không đi cùng.
“Dù Thúy Tỷ có đến đường cùng cũng tốt hơn cái bãi rác của cô.”
Phát ra một tiếng cười lạnh, Đới Chí Hành không đứng chặn ở cửa nói chuyện nhiều với Vân Miêu và Trương Đồng nữa, mà đi ngang qua họ, khi đi qua còn cố ý dùng vai va vào Vân Miêu.
Dáng người Vân Miêu mảnh khảnh, Đới Chí Hành là đàn ông lại hơi béo, sau khi loạng choạng, cô còn suýt ngã.
Trương Đồng tức giận nắm chặt tay, không nhịn được muốn đấm cho tên ngu ngốc đó một phát.
“Đừng vội.” Vân Miêu đứng vững rồi kéo tay bạn thân, trong vẻ mặt giận dữ của đối phương, cô khẽ ho một tiếng, bình tĩnh nói, “Bình tĩnh một chút, lúc này gây chuyện không tốt đâu, nếu bị hủy tư cách thì hỏng bét.”
Trên danh sách thí sinh có ghi thí sinh của Thúy Tỷ có ba người, dù danh sách của Đới Chí Hành bị hủy thì cũng vẫn còn hai nhà thiết kế đại diện cho Thúy Tỷ. Nhưng Tàng Quang của họ thì khác, Vân Miêu là mầm non duy nhất của Tàng Quang, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.
Trương Đồng nghe vậy cũng thấy có lý, đành phải nén giận trong lòng.
Vân Miêu an ủi cô: “Được rồi, không sao đâu, đánh bại gã về mặt chuyên môn sẽ khiến em có cảm giác thành tựu hơn.”
“Cũng đúng.”
Hai người chỉnh đốn lại tâm trạng, cuối cùng cũng bước vào bên trong trung tâm triển lãm.
Và hai người rõ ràng không để ý, hay nói cách khác, cả Trương Đồng, Vân Miêu hay Đới Chí Hành đều không để ý, cách đó không xa bên cạnh bồn hoa, có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang đứng. Cô mặc đồng phục, trên ngực đeo thẻ tên, trên đó rõ ràng viết hai chữ ‘phóng viên’.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, hỏi: “Chụp được rồi chứ?”
Người chụp ảnh gật đầu, nhớ lại cảnh vừa rồi, không khỏi hơi tò mò: “Cô quen hai người đó sao?”
“Chỉ quen nữ thiết kế kia, sợi dây chuyền mà nữ diễn viên Kế Hạ Nguyệt đeo trên cổ khi đi thảm đỏ cách đây không lâu là do cô ấy thiết kế.”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, chính là hai nhân vật chính của chủ đề Weibo “Đỉnh phong tương kiến” hai ngày trước phải không? Vừa hay tuần sau sinh nhật vợ tôi, tôi cũng đã đặt một sợi dây chuyền ở cửa hàng tên Tàng Quang của họ, nhưng nhà thiết kế không phải cô ấy, mà là một người tên Lê Dư.”
Cái tên này cũng quen tai.
Nữ phóng viên cười một tiếng: “Tôi đã mua một chiếc vòng tay do Lê Dư thiết kế cho em gái tôi, quả thật rất đẹp, chỉ tiếc là lần này hình như cậu ấy không tham gia cuộc thi thiết kế.”
Khi Lâm Tự chống gậy mù đi ngang qua hai người, cậu đã nghe được cuộc đối thoại như vậy.
Đầu tai cậu khẽ động, Lộ Gia Hữu đứng bên cạnh cũng nghe thấy lời này, không khỏi cười rạng rỡ, sau đó khẽ dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Lâm Tự. Nếu không phải lúc này Lâm Tự vẫn duy trì hình tượng người mù, cậu ta chắc chắn sẽ nháy mắt ra hiệu với Lâm Tự.
Kiểu khen ngợi thuần túy và vô tình nghe được này, quả thật khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
Mặc dù không phải khen cậu ta, nhưng khen bé Tự nhà cậu ta cũng chính là khen cậu ta rồi.
Lộ Gia Hữu vui vẻ nghĩ.
Lâm Tự hiếm khi hơi ngại ngùng.
Mặc dù trên mạng cậu cũng nghe được rất nhiều lời khen ngợi, khán giả trong phòng livestream và bình luận trên cửa hàng trực tuyến của Tàng Quang đều nhắc đến sự khẳng định và tán thưởng dành cho cậu, nhưng đối mặt trực tiếp như thế này… vẫn khiến người ta có hơi xấu hổ.
Cậu sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau đi tìm mấy người chị Đồng đi.”
…
Vì Đới Chí Hành mà bị chậm trễ một lúc, Trương Đồng và Vân Miêu giờ vẫn đang làm thủ tục đăng ký, Lâm Tự và Lộ Gia Hữu liền đi trước đến khu vực khán giả chờ đợi.
Vân Miêu là thí sinh nên cần ngồi vào chỗ do nhân viên sắp xếp, còn Lâm Tự và hai người kia là khán giả và người nhà thì không cần. Lộ Gia Hữu đã chọn một vị trí tuyệt vời ở gần giữa, sau đó kéo Lâm Tự ngồi xuống và gửi số ghế cho Trương Đồng.
Ngồi xuống chưa đầy hai phút, bên cạnh Lộ Gia Hữu đã có thêm một bóng đen.
Cậu ta vô thức ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là một chàng trai trẻ, tóc hơi bù xù, cậu ấy đang cầm điện thoại phàn nàn với người ở đầu dây bên kia: “Tôi thực sự chịu đủ rồi, cái loại công ty ngu ngốc, sếp ngu ngốc nào mới làm ra được chuyện này cơ chứ? Lấy tác phẩm của tôi đi thi, nhỡ đâu đoạt giải thì chẳng lẽ tôi còn phải trơ mắt nhìn gã lên sân khấu nhận giải và trả lời phỏng vấn sao? Tôi thức trắng nửa tháng mới thiết kế ra được thứ đó, tóc rụng cả đống, gã cứ thế lấy đi thì có khác gì tên cướp không!”
“Mẹ kiếp, vẫn hơi khác đấy, ít nhất tên cướp còn dám đường hoàng nói trước mặt người khác là hắn ta cướp đồ, còn tên ngu si Đới Chí Hành này dám sao?!”