Người như tôi, đương nhiên 100% được nhận rồi.
Việc ông chủ của Tàng Quang có liên quan đến nhà họ Lâm không phải là một bí mật ở Bắc Kinh.
Ban đầu, để danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Lâm, Lâm Tự đã lợi dụng các tài khoản marketing và truyền thông do Lộ Gia Hữu tìm đến để rầm rộ tuyên truyền thân phận của mình. Vì vậy, chỉ cần người có tâm điều tra sẽ dễ dàng biết được phía sau cậu còn có Tàng Quang do bố mẹ để lại.
Nhưng lúc đó, tất cả những người biết chuyện có lẽ cũng giống như người nhà họ Lâm, hoàn toàn không để cậu, cũng không để Tàng Quang vào mắt.
Không ai ngờ là một năm sau, Tàng Quang vừa nổi đình nổi đám tại cuộc thi thiết kế trang sức toàn quốc, thì nhà họ Lâm cũng gặp phải tổn thất không thể cứu vãn.
Khi Tàng Quang dính líu vào chuyện của nhà họ Lâm, ngay lập tức có rất nhiều fan của Tàng Quang và cư dân mạng thích hóng chuyện đã tìm đến Weibo chính thức của Tàng Quang rồi hỏi hàng loạt câu hỏi về việc liệu những tin đồn trên mạng có phải là sự thật hay không.
Weibo chính thức của Tàng Quang ban đầu do Trương Đồng quản lý. Sau này, Vân Miêu gia nhập Tàng Quang, và Tàng Quang cũng hoàn toàn được Lương Nguyên Minh đưa ra ánh sáng. Trương Đồng, với tư cách là một nhà thiết kế, không còn tâm trí quản lý tài khoản nữa, nên đã đặc biệt tuyển một đàn em khóa dưới mà cô quen biết trước đây.
Lúc này, đàn em khóa dưới cũng tò mò y như mọi người. Cô ấy đã chụp vài bức ảnh gửi cho Trương Đồng, và nhận được câu trả lời khẳng định từ Trương Đồng.
Vài phút sau, Weibo chính thức của Tàng Quang có động thái mới.
Tàng Quang V: [Cảm ơn sự quan tâm của các bạn, sếp vừa ngủ dậy, tâm trạng rất tốt. Dưới bài Weibo này sẽ bốc thăm mười bạn may mắn để tặng vòng tay dòng ‘Trân Ái’~]
[?]
[Trời ơi, một chiếc vòng tay dòng Trân Ái thôi cũng có giá sáu chữ số, nói tặng là tặng sao?]
[Xem ra tâm trạng ông chủ thật sự rất tốt /doge]
[Chị quản lý Weibo nhớ bật bài “Ngày tốt” cho sếp chị nhé]
[Hahahahaha tâm trạng tốt là trọng điểm]
…
Thấy trời đã muộn, Lâm Tự mới thay quần áo xuống lầu ăn sáng.
Dì Tưởng dường như cũng đã thấy thông tin trên mạng, vừa nhìn thấy Lâm Tự, bà đã tươi cười hỏi: “Hôm nay là một ngày tốt lành, trưa nay chúng ta ăn một bữa trưa thịnh soạn hơn nhé, được không?”
Lâm Tự đương nhiên không từ chối, cười nói được.
Ăn sáng xong, Tạ Diên Khanh đi vào phòng làm việc, còn Lâm Tự thì quay về phòng ngủ tiếp tục theo dõi động thái của Lâm thị.
Trong lúc đó, Trương Đồng có gọi điện cho cậu, nói là có một phóng viên đã tìm đến Vân Miêu, muốn phỏng vấn cô ấy. Nhưng trước khi Vân Miêu đồng ý, người ta đã đề cập là trong cuộc phỏng vấn của mình có thể sẽ nhắc đến Tàng Quang. Vì vậy, Vân Miêu muốn xác nhận trước với Lâm Tự.
“Không sao,” Lâm Tự vô thức sờ sờ mắt mình, nói, “Chỉ cần đối phương không có ác ý, có gì cứ nói thôi.”
Vì vậy khoảng bảy giờ tối hôm đó, khi Lâm Tự đang vui vẻ livestream, một tài khoản tin tức chính thức trên Weibo cũng đăng tải một đoạn video phỏng vấn. Bối cảnh của video là nhà hàng Thượng Thu rất nổi tiếng ở Bắc Kinh. Người phỏng vấn và người được phỏng vấn ngồi trước cửa sổ kính lớn, cửa sổ phản chiếu khu vườn phía sau đang lay động trong gió. Sau phần giới thiệu ngắn gọn, từng câu hỏi vang lên theo giọng nói dịu dàng của người phụ nữ.
“Trước hết, rất cảm ơn nhà thiết kế Vân đã đồng ý nhận lời phỏng vấn của chúng tôi. Tôi nghe nói nhà thiết kế Vân ban đầu là nhà thiết kế của Thúy Tỷ phải không? Ý tưởng hay trải nghiệm nào đã khiến bạn rời Thúy Tỷ và chọn Tàng Quang?”
Một câu hỏi đã bao hàm toàn bộ điểm nóng trên mạng hiện nay, khiến độ hot của video phỏng vấn tăng vọt. Và Vân Miêu, sau một thoáng ngẩn người, mơ hồ nhận ra điều gì đó. Thảo nào trước khi phỏng vấn đã đặc biệt nhắc nhở sẽ hỏi về Tàng Quang… Tâm trí cô ấy xoay chuyển, đôi mắt hơi cụp xuống lại ngẩng lên nhìn về phía ống kính, trong lòng bỗng có thêm nhiều suy nghĩ.
Cô nói: “Một số bạn bè trong giới cũng hỏi tôi câu này. Khi tôi chọn rời Thúy Tỷ và đến Tàng Quang, Tàng Quang vẫn chỉ là một cửa hàng nhỏ với mặt tiền hẹp nằm trong cổ trấn Tứ Châu. Nhiều người đều nghĩ tôi ngốc. Nhưng thực ra, tôi không ngốc, mà là tôi đã cùng đường, và khi tôi cùng đường, Tàng Quang đã chấp nhận tôi.”
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô đã kể trước ống kính về những khó khăn mà cô gặp phải ở Thúy Tỷ.
Từ việc cấp trên Đới Chí Hành sao chép tác phẩm của cô, ém bản thiết kế của cô, cho đến việc ép buộc cô đi tiếp rượu, và những lời chế giễu, đe dọa sau khi cô từ chối.
Thời gian trôi qua từng giây, Vân Miêu nhìn phóng viên vẫn luôn dịu dàng nhìn mình, im lặng rất lâu, sau đó cười nói: “Vì vậy, tôi thực sự rất cảm ơn Tàng Quang. Nếu không có Tàng Quang, tôi không biết mình có còn có thể kiên trì phấn đấu trong ngành này rồi giành được huy chương đồng tại cuộc thi thiết kế trang sức toàn quốc hay không.”
Tiếp theo, phóng viên lại hỏi thêm vài câu hỏi.
Vân Miêu đều trả lời với thái độ chân thành.
Phóng viên nói khi kết thúc cuộc phỏng vấn: “Một lần nữa cảm ơn nhà thiết kế Vân đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi. Trong khi chúc mừng bạn, tôi nghĩ chúng ta cũng nên quan tâm đến những khó khăn mà phụ nữ gặp phải trong công việc.”
Nếu ban đầu điều thu hút sự chú ý của công chúng chỉ là cuộc phỏng vấn liên quan đến Thúy Tỷ và Tàng Quang, thì đến cuối cùng, điều thực sự đáng suy ngẫm chính là những khó khăn trong công việc.
[Streamer thật may mắn, lại được Tàng Quang để mắt tới /doge]
[Hỏi sếp bạn xem có tuyển người nữa không? Nếu không thì streamer bạn có thể nghỉ việc trước không?]
[Streamer đã gặp sếp của bạn chưa? Có đẹp trai không? Tôi đã đặc biệt tìm hiểu về bà Đàm Anh, bà Đàm Anh thật sự rất đẹp, con gái bà ấy chắc chắn cũng đẹp, vậy nên cháu ngoại bà ấy chắc chắn cũng đẹp.]
[Cho xem ảnh đi]
Lâm Tự: “…”
Không ngờ dù đã thay đổi thân phận, cậu vẫn không thoát khỏi việc bị yêu cầu khoe mặt trong livestream.
Trong khi phác thảo bản thiết kế bằng bút, cậu nói: “Không có ảnh, nhưng đẹp trai như tôi vậy.”
[?]
[Tự tin thế?]
[Nói suông không bằng chứng, cho ảnh đi!!]
Lâm Tự vô tội chớp mắt: “Cái này không liên quan đến tự tin, đây là sự thật.”
Sau đó, chủ đề chuyển sang vấn đề tuyển dụng của Tàng Quang. Mặc dù chỉ mới một ngày kể từ khi Lâm thị gặp chuyện, nhưng Lâm Tự đã thấy nhiều người khác nhau hỏi cùng một câu hỏi tuyển dụng trên các nền tảng xã hội rồi. Dù họ nói bâng quơ hay thực sự quan tâm đến Tàng Quang, Lâm Tự đều đưa ra câu trả lời chính xác nhất thông qua livestream:
“Chuyện tuyển dụng phải đợi vài ngày nữa, khi mọi chuyện được giải quyết, Tàng Quang sẽ đăng thông báo tuyển dụng.”
Cậu nói rồi cười bổ sung thêm một câu: “Vì vậy, nếu thực sự có bạn bè trong livestream muốn làm đồng nghiệp với tôi, tôi khuyên các bạn có thể chuẩn bị rồi. Quan trọng nhất á? Nhân phẩm? Hay năng lực?”
Lâm Tự sờ vào mặt mình, cười tủm tỉm một cách cực kỳ đáng ghét nói: “Người như tôi, đương nhiên 100% được nhận rồi.”
[… Cái đồ tự luyến.]
…
Nhà họ Lâm suy tàn đã là chuyện chắc chắn. Lâm Tuyết Tùng và Lâm Cẩm Hồng hiện đang ở trong tù không ra được, chỉ còn lại một Lâm Nguy Triết, căn bản không thể gánh vác được nhà họ Lâm.
Vì vậy, hai ngày nay Lương Nguyên Minh luôn bận rộn với việc thu mua, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Lâm Tự quan tâm, an ủi vài câu, nhưng không thay đổi được suy nghĩ của đối phương, cậu liền không khuyên nữa. Lâm Tự cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ của chú Lương. Khi chú Lương còn ở Bắc Kinh, chật vật đến mức không có cơm ăn, bà Đàm Anh đã giúp đỡ chú ấy. Những năm qua, chú ấy coi bà Đàm Anh như ân nhân cứu mạng, thậm chí là mẹ. Nửa đời sau của chú ấy, mục đích duy nhất là giúp bà Đàm Anh tìm lại con gái thất lạc, giúp bà Đàm Anh hạ bệ nhà họ Lâm.
Bây giờ đã đến lúc sắp hưởng thụ thành quả chiến thắng cuối cùng, đương nhiên chú ấy không muốn lơ là rồi.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lương Nguyên Minh, Lâm Tự vừa đến phòng làm việc đã nghe thấy tiếng Tạ Diên Khanh. Cậu ngẩn người hai giây, có hơi không chắc chắn hỏi: “Anh nói, nhà họ Tạ định tổ chức một bữa tiệc tối vào tối mai, và muốn cả hai chúng ta đều tham gia á?”
Ngón tay thon dài trắng nõn của cậu chỉ vào mũi mình.
Tạ Diên Khanh thản nhiên gật đầu, rồi lại ừ một tiếng khi nhận ra Lâm Tự vẫn đang duy trì hình tượng người mù.
Lâm Tự dùng gậy dò đường ngồi xuống sofa trong phòng làm việc. Đây không phải lần đầu tiên cậu đến ghế sofa của Tạ Diên Khanh, nhưng mỗi lần đến, cậu đều cảm thán là nơi này thật tuyệt, cửa sổ kính có thể nhìn thấy khu vườn, bên trong căn phòng rất thông thoáng, cộng thêm thiết kế nội thất, hoàn toàn chạm đến trái tim Lâm Tự. Ước gì đây là phòng làm việc của mình nhỉ… Thôi bỏ đi, người lười như cậu căn bản không cần phòng làm việc.
Thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi cậu không nhịn được hỏi Tạ Diên Khanh: “Họ muốn làm gì?”
Trong nhiều ngày trước đó, thái độ của nhà họ Tạ với Tạ Diên Khanh là hoàn toàn mặc kệ, cứ như thể họ không hề quan tâm đến Tạ Diên Khanh, trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của hắn. Nhưng bây giờ, chỉ vài ngày sau khi nhà họ Lâm gặp chuyện, nhà họ Tạ lại tổ chức một bữa tiệc tối phiền phức, còn đặc biệt mời hai chồng chồng họ, thật sự khiến người ta khó mà không suy nghĩ nhiều.
Ngay cả Lâm Tự vốn không nhạy bén với âm mưu quỷ kế cũng có thể nhận ra điều bất thường, cậu tin Tạ Diên Khanh càng có thể cảm nhận được.
Quả nhiên, đối phương không hề che giấu suy đoán của mình: “Nếu không có gì bất ngờ, là Tạ Tín Phái đề xuất.”
“Tại sao lại là Tạ Tín Phái?”
“Tạ Tín Liêm và Tạ Tín Đào không coi tôi ra gì, người duy nhất muốn tôi dính líu đến gia đình họ Tạ chỉ có Tạ Tín Phái.”
Đúng rồi.
Dù sao thì Tạ Tín Phái vẫn phải dùng Tạ Diên Khanh để lừa Tạ Tín Liêm.
“Suy đoán đơn phương của tôi là sự sụp đổ của nhà họ Lâm đã khiến Tạ Tín Phái nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời để bôi nhọ tôi. Nếu Tạ Tín Liêm vẫn ngu ngốc như trước, thì dưới sự dẫn dắt của Tạ Tín Phái, gã sẽ nhận ra sự sụp đổ của nhà họ Lâm không phải là ngẫu nhiên, mà là vì có tôi giúp đỡ em, và tôi cũng đã thu được một số lợi ích từ sự sụp đổ của nhà họ Lâm.”
Lâm Tự: “…”
Ở một mức độ nào đó, dường như lời này thực ra chẳng có vấn đề gì cả.
Ừm, ngoại trừ việc Tạ Diên Khanh không giống một thương nhân thực sự, sau khi giúp đỡ cậu và Lương Nguyên Minh thì không lấy phần lợi ích thuộc về mình.
“Để loại bỏ hiềm nghi của bản thân, tạo ra một ảo ảnh là mình vẫn đang tận tụy vì Tạ Tín Liêm, Tạ Tín Phái chắc chắn sẽ đề nghị tìm cơ hội để thăm dò tôi.”
Lâm Tự hiểu ra.
Nhưng lại thấy lạ: “Mặc dù cả anh và em đều biết anh thực sự có chút vấn đề, nhưng Tạ Tín Phái không biết, thực ra gã cho rằng anh không có vấn đề gì, vậy để anh gặp Tạ Tín Liêm… vậy thì ‘sự thật’ mà gã cố ý dẫn dắt chẳng phải sẽ bị vạch trần sao?”
“Vì vậy, tôi đoán gã chắc chắn còn có hậu chiêu.”
Khóe môi Tạ Diên Khanh từ từ cong lên, giọng nói hơi khàn, cười khẽ hỏi Lâm Tự: “Thế có muốn đi xem náo nhiệt với tôi không?”
Lâm Tự đáp không chút do dự: “Đương nhiên rồi!”