Tôi Giả Mù, Hắn Giả Què

Chương 97

Phát kẹo hỷ, ai thấy cũng có phần~

Bữa tối tại khu nghỉ dưỡng kết thúc rất nhanh, Tạ Diên Khanh còn phải kịp chuyến bay nên không ở lại lâu. Nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cổng khu nghỉ dưỡng, với tư cách chủ nhà, sếp Triệu giơ ngón tay cái về phía Tỉnh Thành Chu bên cạnh.

Trước đó còn lo lắng không nói chuyện được với Tạ Diên Khanh, được Tỉnh Thành Chu nhắc nhở, sếp Triệu đã thuận lợi mở ra cuộc trò chuyện và hợp tác với Tạ Diên Khanh bằng câu nói “Khu nghỉ dưỡng của Triệu mỗ cũng có tiếng tăm trên toàn quốc, nếu sếp Tạ có thời gian, có thể đưa người nhà đến chơi”.

Trò chuyện suốt bữa ăn, ngay cả sếp Triệu cũng phải thừa nhận, mặc dù Tạ Diên Khanh nhỏ tuổi hơn họ, nhưng kiến thức, kinh nghiệm và các ý tưởng của đối phương đã mở rộng tầm mắt và mang lại nhiều lợi ích cho họ.

Chẳng trách Tạ Tín Liêm không đấu lại hắn.

Thật sự quá khác biệt.

“Thật là hậu sinh khả úy.”

Chiếc máy bay vẽ một đường cong trên bầu trời đêm sâu thẳm, rồi nhanh chóng ẩn mình sau những đám mây, hướng về phía Bắc Kinh.

Khi Tạ Diên Khanh xuống máy bay đã là rạng sáng cùng ngày, Triệu Kỷ đưa hắn về Vọng Hạc Phủ, Tạ Diên Khanh cởi áo vest treo trên cánh tay, đẩy cửa biệt thự tầng một. Trong nhà yên tĩnh, không có ánh sáng lọt ra, điều này hơi khác so với những gì Tạ Diên Khanh nghĩ.

Mặc dù Lâm Tự đã đồng ý “không cần đợi anh”, nhưng với sự hiểu biết của Tạ Diên Khanh về Lâm Tự, chắc chắn cậu sẽ không ngủ sớm.

Một cú đêm chính hiệu, trừ khi kiệt sức, nếu không rất khó ngủ trước nửa đêm.

Người đàn ông đi lên tầng ba, đẩy cửa phòng ngủ. Đèn sáng choang, nhưng chiếc giường rộng 1.8 mét lại trống không, đừng nói là người, ngay cả một cái bóng cũng không có. Tuy nhiên, có thể thấy dấu vết của người đã nằm, gối lệch lạc, chăn vén một góc, bên trong nhét một con búp bê mà Lâm Tự thích.

Không ở đây.

Tạ Diên Khanh nhướng mày, lùi lại một bước đóng cửa lại. Đứng ở cửa lắng nghe một lúc, dường như đoán được điều gì đó, bước chân hắn chuyển hướng đi đến phòng nghe nhìn ở góc tầng hai. Một tiếng “cạch” giòn tan vang lên, ánh sáng mờ ảo trong phòng lọt ra, trước màn hình lớn, có người hai tay ôm một chiếc gối che trước mặt, khuôn mặt trắng bệch.

Và trước màn hình, người ban đầu còn đang cười đùa trêu chọc đột nhiên bị một con dao đâm vào tim từ phía sau, khi máu bắn tung tóe, một khuôn mặt khổng lồ đột nhiên áp sát vào ống kính, khoảng cách cực gần khiến người ta có thể nhìn rõ những vết đồi mồi trên mặt gã.

Khuôn mặt đầy vết đồi mồi này từ từ nhếch mép, nở một nụ cười kỳ dị và rạng rỡ về phía người trước ống kính.

Lâm Tự lập tức hít một hơi lạnh, cảm thấy tim đập loạn xạ, hoảng loạn và kinh hãi.

Cậu nuốt nước bọt, bắt đầu hối hận vì đã tin lời Lộ Gia Hữu nói bộ phim kinh dị này hay. Trước đây, khi cậu và Lộ Gia Hữu cùng xem phim ma, cả hai đều cứng miệng, một người nói “có gì đáng sợ đâu”, một người thì khinh thường, nói năng bạt mạng. Lần này, Lộ Gia Hữu đã thành công khơi gợi sự tò mò của Lâm Tự bằng câu nói “Bộ phim này vừa ra mắt, được mệnh danh là bộ phim kinh dị nhất trong mười năm qua, tôi thấy chẳng đáng sợ chút nào, tôi đã xem hết mà không biểu cảm gì”, và khiến cậu tắt đèn vào đêm khuya, mở ra nguồn gốc của tội lỗi.

Thở ra một hơi, cậu mò mẫm điện thoại trong bóng tối, nhanh chóng chụp một bức ảnh, gửi cho Lộ Gia Hữu, và nói: [Cái này ấy hả?]

Tạ Diên Khanh – người đã chứng kiến toàn bộ quá trình – “tách” một tiếng bật đèn.

Ánh đèn sáng như ban ngày như một mặt trời khổng lồ trực tiếp xua đi con ma nam vẫn đang cười, Lâm Tự ngơ ngác quay đầu, khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa, mọi nỗi sợ hãi đều tan biến hết. Cậu vội vàng bò dậy từ dưới đất, không kịp chờ đợi mà lao vào vòng tay đối phương, mắt sáng như sao: “Anh về rồi!”

Bàn tay Tạ Diên Khanh ôm lấy đầu cậu, hôn một cái, rồi lười biếng “ừm” một tiếng.

Ánh mắt liếc qua màn hình, hắn buồn cười nhéo má Lâm Tự, hỏi: “Hay không?”

Lâm Tự nhăn mặt cũng nhìn màn hình: “Anh muốn nghe sự thật không?”

Không đợi Tạ Diên Khanh trả lời, cậu đã vội vàng phàn nàn: “Chẳng hay chút nào, sợ chết khiếp.”

Sờ vào ngực, cậu lẩm bẩm: “Lộ Gia Hữu nói cậu ấy đã xem hết bộ phim này mà không biểu cảm gì, em tin cậu ấy thì chẳng thà tin trời sẽ rơi tiền còn hơn.”

Tạ Diên Khanh nghe cậu nói mà phì cười, cúi xuống nhặt chiếc điều khiển rơi gần góc bàn lên tắt phim. Hai người rời khỏi phòng nghe nhìn, Lâm Tự theo sau Tạ Diên Khanh như một cái đuôi nhỏ, luyên thuyên kể mọi chuyện xảy ra hôm nay.

“Ban đầu em định livestream để giết thời gian đợi anh về, nhưng thấy khán giả trong livestream của em hơi quá nhiệt tình, nghĩ lại thì thôi.”

Cậu không livestream, trang livestream của cậu tối đen.

Nhưng dù vậy, trang dữ liệu vẫn hiển thị có hàng nghìn người đang chờ trong phòng livestream, dù chỉ đối mặt với một trang đen thuần túy cũng có thể gõ bàn phím gửi bình luận.

Nội dung bình luận kỳ lạ là nhất quán.

Đều đang kêu: [Mở cửa!]

“Vẽ bản thiết kế thì không có nhiều ý tưởng, ngủ cũng không ngủ được, đành phải tìm một bộ phim kinh dị để xem.” Nói đến phim kinh dị, trong đầu Lâm Tự vẫn là cảnh con ma nam kia cười với mình, cậu khinh bỉ bĩu môi, vội vàng kéo Tạ Diên Khanh, nói với hắn: “Để em nhìn anh đẹp trai thêm vài lần đi mà, rửa mắt rửa não.”

Tạ Diên Khanh cười khẽ một tiếng: “Vậy thì tối nay nhớ ôm chặt một chút mà ngủ.”

Đêm khuya.

Lâm Tự thở hổn hển nắm chặt tấm ga trải giường mỏng manh, cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ ập đến, từ từ nghiền nát hơi thở của cậu.

Đột nhiên, bàn tay trái của người đàn ông chống bên mặt cậu.

Trong tầm nhìn, chiếc nhẫn đôi đuôi cá kim cương xanh lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Lâm Tự như bị thu hút đột ngột, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khớp ngón tay của người đàn ông. Tạ Diên Khanh bị cảm giác chạm nhẹ như lá cây rơi trên người kéo lại một chút suy nghĩ, hắn rỹ mắt, nâng tay từ từ luồn năm ngón tay của Lâm Tự vào rồi khép lại.

Ngày hôm sau, Lâm Tự cầm điện thoại lên, thấy rất nhiều tin nhắn từ Lộ Gia Hữu.

Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Xem thế nào rồi?]

Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Sao không nói gì? Chẳng lẽ bị dọa sợ rồi?]

Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Thật sự bị dọa sợ rồi á?! Lâm Tự, sao cậu nhát gan thế hả!]

Lâm Tự: “…”

Cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, Tạ Diên Khanh nhắm chặt mắt, ánh nắng ban ngày lọt qua rèm cửa chiếu một chút lên mặt hắn, càng làm nổi bật đường nét khuôn mặt sâu sắc, tuấn tú của người đàn ông.

Hiếm khi thấy Tạ Diên Khanh đang ngủ vào buổi sáng ngày thứ hai.

Vì thông thường chỉ có Lâm Tự ngủ nướng, còn Tạ Diên Khanh dậy khá sớm.

Ngón tay bỗng nhiên hơi ngứa ngáy, cậu lén lút nâng tay nhẹ nhàng phác họa ngũ quan của Tạ Diên Khanh, đầu ngón tay lướt từ lông mày đến khóe môi, đang định tiếp tục xuống dưới thì bị Tạ Diên Khanh mở mắt ra nắm lấy cổ tay.

Trong mắt người đàn ông không có chút buồn ngủ nào, lông mày hơi nhếch lên, hỏi với nụ cười nửa miệng: “Đùa giỡn lưu manh à?”

Lâm Tự: “Em đây gọi là sờ đàn ông hợp pháp có giấy phép nhé.”

Cái gì mà đùa giỡn lưu manh, hoàn toàn không tồn tại.

Cậu lật người sang phía Tạ Diên Khanh, rồi mới trả lời tin nhắn của Lộ Gia Hữu.

Lâm Tự: [Không sợ, cũng đâu có đáng sợ lắm.]

Tạ Diên Khanh hơi ngồi dậy, ôm vai cậu nhìn cậu nói bậy bạ mà không đổi sắc mặt, không tim đập nhanh, khóe môi khẽ cong lên.

Lâm Tự không để ý đến ánh mắt của Tạ Diên Khanh, kéo tay đối phương đặt trước ống kính điện thoại, “tách” một tiếng chụp ảnh, rồi gửi cho Lộ Gia Hữu: [Hơn nữa tôi còn có Tạ Diên Khanh bảo vệ/cười]

Lộ Gia Hữu không trả lời luôn, Lâm Tự cũng không thấy bất ngờ. Lúc này tuy không còn sớm, nhưng theo đồng hồ sinh học của Lộ Gia Hữu, chắc chắn cậu ta vẫn đang ngủ say.

Cậu đặt điện thoại xuống, cọ mặt vào mặt Tạ Diên Khanh, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay anh có đi làm không?”

Tạ Diên Khanh để mặc khuôn mặt mềm mại của cậu cọ qua cọ lại trên má trên cổ mình như một con mèo.

Thấy cậu cọ đã đời rồi, hắn mới “ừ” một tiếng: “Chiều phải đến công ty một chuyến.”

Dừng một chút lại nói: “Tối em có thể ăn trước, anh còn phải đến bệnh viện nữa.”

Bệnh viện?

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tự là Tạ Diên Khanh bị ốm, nhưng nhìn dáng vẻ đối phương, chỗ nào cũng tốt, suy nghĩ một vòng, cậu mơ hồ đoán được điều gì đó, liền thăm dò hỏi một câu: “Ông cụ à?”

Tạ Diên Khanh kinh ngạc trước sự nhạy bén và thông minh của cậu, xoa đầu cậu: “Ừm, thiết bị kiểm tra cho thấy tình trạng của ông ấy dường như đã tốt hơn một chút, nhưng tình hình cụ thể thì phải kiểm tra mới biết được.”

Nhưng khả năng tỉnh lại hoàn toàn vẫn rất nhỏ.

Lâm Tự hỏi hắn: “Có cần em đi cùng anh không?”

“Không cần, anh sẽ về nhanh thôi.” Tạ Diên Khanh nói.

Nói đến Tạ Thành, cảm xúc của Tạ Diên Khanh đã không còn đầy hận thù như tám năm trước.

Mặc dù hắn biết rõ mình đang giận cá chém thớt, nhưng không bảo vệ tốt bà Lê Nhã, để kẻ có ý đồ xấu ra tay thành công, đó chính là vấn đề của Tạ Thành.

Chủ đề nhanh chóng chuyển khỏi Tạ Thành, ngón tay Tạ Diên Khanh nhẹ nhàng ấn vào chiếc nhẫn đôi trên ngón tay Lâm Tự, hỏi cậu: “Em định khi nào phát kẹo hỷ cho fan trong livestream?”

Hả?

Cậu như nhận được tín hiệu gì đó, ghé sát mặt lại, cười nheo mắt nói: “Ông chủ JHYVFJ có tài trợ khum?”

Tạ Diên Khanh nhéo mặt cậu, hỏi ngược lại: “Streamer có cho cơ hội không?”

Lâm Tự: “Đương nhiên là có rồi!”

Thế là, chiều hôm đó, cuối cùng thì phòng livestream tối đen của Lâm Tự cũng có động tĩnh.

Tiêu đề ban đầu [Chồng về nhà không livestream nữa, bỏ bê rồi] đã đổi thành [Ngày lành, phát kẹo hỷ, ai thấy cũng có phần~]

Bình Luận (0)
Comment