*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khuôn mặt khinh bỉ xN
Hầu như cứ cách mười phút Hoa Lao lại hỏi Ngao Giao một lần, rằng hắn có mệt hay không, có đau hay không; Ngao Giao bị hỏi phát phiền liền ngậm miệng không thèm nói nữa, song tay vẫn siết chặt dây thừng không buông.
Hoa Lao cũng đã đau rát cổ họng, đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ vì nói nhưng cứ hễ ngừng là lại bị Ngao Giao giục giã: “Nói gì đi, nếu không sẽ buồn ngủ.”
Hoa Lao: “…”
Buồn em gái anh mà buồn…Ngao Giao tiếp tục giục anh: “Nói đi.”
Hoa Lao bị giục cuống lên, bất đắc dĩ hỏi: “Sếp muốn nghe gì?”
Ngao Giao nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: “Cậu gọi tên tôi đi.”
Hoa Lao: “Ngao Giao.”
Ngao Giao: “Gọi thêm lần nữa.”
Hoa Lao: “Ngao Giao…”
Ngao Giao rất thỏa mãn: “Gọi chồng đi.”
Hoa Lao: “…”
Ngao Giao: “Gọi mau, không phải cậu thích tôi sao.”
Hoa Lao: “……”
Mặt trời chầm chậm xuống núi. Hoa Lao nãy giờ vẫn luôn ngó lên trên nhìn quanh quất, nhưng một bóng người cũng không thấy. Ngao Giao trái lại rất điềm tĩnh, ngay cả nói cũng nhiều hơn ngày thường gấp bội.
“Trở về phải tiếp tục vẽ bọt sữa cho tôi.” Ngao Giao đưa yêu cầu, lúc lắc bàn tay đang nắm lấy Hoa Lao: “Nghe thấy không.”
Hoa Lao vâng dạ gật đầu: “Nghe thấy nghe thấy.”
Ngao Giao tâm tình rất tốt nói tiếp: “Phải vẽ trái tim tình yêu cho tôi.”
Hoa Lao: “…”
Ngao Giao: “Mỗi ngày đều vẽ, một ngày vẽ mười cái.”
Hoa Lao: “… Uống nhiều cà phê không tốt đâu, một ngày mười cốc nhiều quá…”
Ngao Giao sầm mặt: “Rốt cuộc cậu có đồng ý không?!”
Hoa Lao vội vàng la: “Đồng ý đồng ý!”
Ngao Giao thỏa mãn nở nụ cười, tựa cằm lên cánh tay rảnh rỗi rồi cúi xuống nhìn chăm chú vào Hoa Lao. Hoa Lao bị hắn nhìn ngượng chín người, mặt đỏ khủng khiếp, vừa định bảo hắn dừng lại thì bỗng nghe xa xa truyền tới tiếng người thưa thớt.
Hoa Lao phấn khởi hét lớn: “Ở đây ở đây!!! Cứu với cứu với!!!!”
Ngao Giao: “…”
Giây phút được người ta kéo lên, cả người Hoa Lao như mềm nhũn, gục xuống đất thở hổn hển rồi lảo đảo đứng dậy muốn chạy về phía Ngao Giao. Đối phương đang bị một nhóm nhân viên y tế vây quanh, từ vai đến cánh tay đầm đìa máu chảy trông vô cùng thê thảm.
Hoa Lao mãi mới đi được vài bước thì thấy Ngao Giao đã đẩy đám người xung quanh ra để xông tới bên anh. Anh vừa há miệng gọi “Ngao…”, tiếng “Giao” còn chưa thốt ra đã bị đối phương ôm vào lòng.
Hoa Lao bị ôm chặt hoàn toàn đánh mất khả năng ngôn ngữ, mãi nửa ngày mới bật được một câu: “Thể lực của sếp tốt thật… Chịu đựng suốt hơn bốn tiếng còn mạnh như thế… Tay không đau sao?”
Ngao Giao nói đầy mỏi mệt bên tai anh: “Hừ, thể lực không tốt sao làm chồng em được.”
Hoa Lao: “…”