Editor: Nha Đam
01
Tôi không biết những người khác đi học như thế nào khi họ bắt đầu học năm nhất.
Còn ba mẹ tôi đã đưa tôi đến trường bằng xe kéo vì để tôi có thể dễ dàng hòa nhập với mọi người.
Khi vừa xách theo chiếc túi da rắn bước xuống xe, ngay lập tức tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Những người bạn cùng phòng của tôi đã rất choáng váng khi nhìn thấy tôi.
Vội hỏi tôi.
"Đôi giày mà cậu đang đi có phải là đôi giày giải phóng huyền thoại không?"
*giày giải phóngTôi liếc nhìn xuống dưới.
Đó là một đôi trong hơn 20.000 đôi giày đồng thương hiệu của một hãng V nào đó cách đây một thời gian.
Tôi lúng túng hỏi họ.
"Có chuyện gì với đôi giày này vậy?"
Tôi đã thất bại trong ngày đầu tiên giả vờ nghèo sao?
Đôi giày này đủ rẻ rồi mà.
Bọn họ lắc đầu với vẻ mặt kỳ quái, vội vàng nói rằng không có chuyện gì.
Tôi lại lo lắng trong lòng.
Càng ngày càng cảm thấy rằng họ bắt đầu nghi ngờ tôi.
Có vẻ như đã đến lúc bắt đầu thực hiện kế hoạch B: kế hoạch nhặt ve chai rồi!
02
Vì vậy, trong đợt huấn luyện quân sự.
Ngay sau khi nghỉ giải lao, tôi lôi chiếc túi da rắn nhãn hiệu V nào đó, cố gắng hết sức để nhặt ve chai trước mặt mọi người.
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, tôi đã thành công cho tất cả học sinh trong trường biết rằng Hạ Thất Thất tôi rất nghèo.
Cũng vì vậy tôi rất hòa thuận với các bạn cùng phòng.
Tôi đặc biệt hài lòng vì đã hoàn thành được kỳ vọng của cha tôi.
Vào một ngày, khi vừa cầm chiếc túi da rắn ngồi xuống để tận hưởng bóng mát dưới cây.
Tôi nghe thấy đằng sau cây có ai đó đang nói về tôi.
Chính là hai cô bạn cùng phòng Triệu Miêu và hoa khôi của trường Kiều Hân.
"Hạ Thất Thất không cảm thấy xấu hổ sao? Cậu ta suốt ngày đi nhặt ve chai"
"Xùy, tại sao cậu ta lại nhặt ve chai? Cậu ta nghĩ mình có chút nhan sắc nên lấy cớ nhặt ve chai để từ từ đến bên cạnh Cố Việt, muốn thu hút sự chú ý của anh ấy!"
"Thì ra là như vậy, chả trách mình luôn nhìn thấy cậu ta lắc lư xung quanh Cố Việt, cậu ta cũng quá tâm cơ rồi."
Cố Việt là ai?
Lúc này trong đầu tôi đầy những dấu chấm hỏi.
Mặc kệ đi, cũng chẳng quan trọng.
Tôi xoay người đi đến chỗ họ.
Dưới khuôn mặt xấu hổ của họ.
Tôi tò mò hỏi. "Cố Việt có là cha ruột của cậu à?"
Triệu Miêu và Kiều Hân cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
"Hạ Thất Thất, ý cậu là gì?" Cô ta trợn tròn mắt.
"À tại vì thấy các cậu quan tâm đ ến Cố Việt như vậy chẳng phải là do sợ tôi trở thành mẹ kế của cậu à?"
Sắc mặt của họ lập tức trở lên xanh mét.
"Hạ Thất Thất, cậu..."
Phì!
Bỗng từ trên cao vang lên một tiếng cười nhẹ.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang nằm trên thân cây rậm rạp.
Anh ấy từ từ đứng dậy, đôi mắt màu đen nhìn về phía tôi.
Một giọng nói trong trẻo và dễ nghe phát ra từ miệng anh.
"Thật xin lỗi, tôi không có đứa con gái nào bận tâm nhiều như vậy."
03
Triệu Miêu và Kiều Hân lập tức đỏ mặt, xấu hổ bỏ chạy.
Khi nhìn chàng trai trước mặt, tôi chợt nhận ra.
Tôi nhớ vài ngày trước, khi thấy tôi đi ngang qua, anh ấy đã ngăn tôi lại, uống hết 1/3 lượng nước còn lại trong chai rồi đưa chai cho tôi.
Hóa ra anh ấy là Cố Việt.
Tôi quay người bỏ đi.
Cố Việt hướng về phía tôi nói.
"Tuy nhiên, nếu em muốn trở thành mẹ kế của họ, thì tôi có thể miễn cưỡng nhận họ làm con gái."
Tôi từ chối mà không do dự.
Tôi không muốn có những đứa con gái cạn lời như Triệu Miêu và Kiều Hân.
04
Sau khi Triệu Miêu và Kiều Hân bị bại lộ, họ bắt đầu cô lập tôi trong ký túc xá.
Triệu Miêu cố ý nói lớn.
"Phương Khả, tối nay đi ăn buffet hải sản với Hân Hân nhé?"
Phương Khả nhìn tôi.
"Thất Thất, cậu có muốn đi ăn cùng không?"
Tôi đang băn khoăn không biết buffet hải sản là gì.
Triệu Miêu chế nhạo.
"Phương Khả, không cần phải hỏi cậu ta đâu? Sinh hoạt phí của Hạ Thất Thất mỗi ngày còn chưa đến 20 tệ? Buffet hải sản 168 tệ một suất, cậu ta làm gì có tiền mà ăn?"
Tôi không hiểu.
"20 tệ và 168 tệ, có chênh lệch à?"
Khi mình đi mua đồ, không phải là nhân viên chủ động xóa hết những số lẻ à?
05
Ngày hôm sau, ba lớp có một buổi học cùng nhau.
Khi vừa bước vào lớp, đã có người hỏi tôi.
"Hạ Thất Thất, tôi nghe nói rằng cậu không thích buffet hải sản 168 tệ? Chẳng lẽ cậu đã theo đuổi được Cố nam thần rồi à?"
Lớp học đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều vểnh tai lên, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi thấy điều này thật là thái quá.
"Tại sao cậu cho rằng tôi đến với Cố Việt là vì bữa buffet hải sản của 168 tệ? Hay là trong lòng cậu đang khinh bỉ Cố Việt, cho rằng anh ấy chỉ đáng giá 168 tệ?"
Người nọ dường như đang muốn phản bác lại.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người cùng với sắc mặt khác nhau nhìn về phía sau tôi.......
Tôi vừa muốn quay đầu lại thì phía sau hình như có ai đó kề sát vào tai tôi, một giọng nói trầm thấp dễ nghe có chút lười biếng vang lên.
"Vậy em sẽ vì bao nhiêu tiền để ở bên Cố Việt?"
"Bao nhiêu tiền cũng không thể, trừ khi..."
Tôi quay lại trong tiềm thức.
Tôi còn chưa nói xong câu "trừ khi đó là người tôi thích".
Tôi cảm thấy có cái gì đó chạm nhẹ trên môi.
Tôi ngây ngốc mở to mắt.
Trước mặt tôi là một đôi mắt đen sâu thẳm.
Lông mi dày và dài, hơi rung động.
Trong lòng tôi giống như có sợi lông vũ cào vào tim.
Cả lớp hít một hơi khí lạnh.
Tôi đột nhiên hoàn hồn, đẩy Cố Việt ra, cúi người khom lưng đứng bất động.
Sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Nụ hôn đầu tiên của tôi!
Cứ như vậy mà mất sao?????
Tôi chẳng rảnh quan tâm đ ến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Cũng không quan tâm đ ến việc có người nào đó thì thào nói: "Hạ Thất Thất thật không biết xấu hổ, cố tình chiếm tiện nghi của Cố Việt, cố ý quyến rũ cậu ấy."
Tôi ngồi ở phía sau thầm than khóc.
Tôi đang nghĩ xem có nên đánh Cố Việt một trận không.
Tuy nhiên, giọng nói mê hoặc của Cố Việt lại vang lên từ phía sau.
"Em vừa nói trừ khi cái gì? Trừ khi tôi cho em một nụ hôn thì em mới bằng lòng làm bạn gái của tôi?"
Tôi nhịn không được muốn trợn mắt.
Quay sang phía anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nằm mơ, trừ khi anh trả lại nụ hôn đầu cho tôi!"
Tôi vừa dứt lời, mắt anh chợt sáng lên.
"Vậy thì để tôi hôn em một cái nữa, trả lại nụ hôn đầu cho em được không?"
Tôi theo bản năng muốn gật đầu.
Đột nhiên nhận ra có gì sai sai.
Tức giận trừng mắt nhìn Cố Việt.
Đập vào mắt là đôi mắt sâu thẳm như cười như không của anh.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình bị sập bẫy.
Mắt tôi chợt linh động, hỏi anh: "Anh thực sự muốn trả lại nụ hôn đầu cho tôi à?"
Cố Việt chân thành gật đầu.
"Ừm."
Tôi chợt mỉm cười.
"Chà, nụ hôn đầu tiên của tôi là dành cho nam thần giàu có nhất trường. Đợi tôi tìm thấy anh ấy, tôi sẽ nói cho anh biết đó là ai. Sau đó, anh có thể giúp tôi hôn anh ta một cái, trả nụ hôn đầu tiên của tôi cho anh ta."
06
Trong mắt Cố Việt, có một cảm xúc lóe lên khiến tôi không thể hiểu nổi.
Hỏi tôi, "Em cảm thấy tôi không có tiền à?"
Tôi định lắc đầu, rốt cuộc thì tôi cũng không biết giàu có nghĩa là gì.
Lúc này, một tờ giấy được ném trên bàn của tôi.
Kiều Duyệt đứng ở bên nhìn xuống tôi.
Cố ý nói to.
"Hạ Thất Thất, đây là tờ đơn xin trợ cấp cho những học sinh có gia cảnh khó khăn mà cố vấn học tập yêu cầu tôi đưa cho cậu. Nhanh chóng điền vào đi."
Lớp học lại yên lặng một cách kỳ lạ trong giây lát.
Tôi cau mày.
"Không cần, tôi có đủ tiền, không cần xin trợ cấp, cứ đưa cho những người cần hơn đi."
Tôi vừa dứt lời.
Kiểu Duyệt liền chế nhạo.
"Nghèo mà còn giả bộ thanh cao. Về sau đừng có mà hối hận."
Cô ta giật lấy tờ đơn ở trên bàn tôi, cuối cùng liếc nhìn tôi một cách khinh thường.
07
Tin tức về việc tôi từ chối trợ cấp cho học sinh nghèo, không hiểu sao lại trở lên phổ biến trên Web của trường.
Khi tôi trở về ký túc xá, cả Kiều Duyệt và Triệu Miêu đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Chỉ có Phương Khả, do dự không biết nói gì, đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi liếc mắt liền nhìn thấy tiêu đề trên điện thoại.
"Hạ Thất Thất, học sinh nghèo nhất trường, tự hào nói trước cả lớp rằng mình không thiếu tiền."
Nội dung là một video quay lén về việc tôi nói không cần trợ cấp.
Rất nhiều bình luận bên dưới.
Một sinh viên tên là "Nhất Kiều vui vẻ" đã chụp ảnh ngày thường tôi nhặt ve chai.
"Nhìn đi. Trong bức ảnh, Hạ Thất Thất đang đi một đôi giày giải phóng bẩn và đeo một chiếc túi da rắn. Cô ta nghèo đến mức chỉ có thể nhặt ve chai để kiếm tiền sinh hoạt, thế mà còn giả vờ rằng mình có đủ tiền."
Bên dưới là bình luận "đáng yêu" của một người tên Miêu Miêu: "Có lẽ người ta thực sự không thiếu tiền. Dù sao nghe nói cô ta cũng mặt dày lắm, trước mặt cả lớp còn dám cố ý nhảy vào lòng nam thần để dụ dỗ anh ấy. Ai biết được sau lưng có chuyện "nuôi cá" rồi lừa tiền người khác không!"
*nuôi cá (养鱼 /yǎng//yú): ngoài nghĩa đen là "nuôi cá" thì hiện nay, ở ngôn ngữ mạng, 鱼 không chỉ là từ dùng để chỉ "con cá", mà còn là từ để chỉ người.Người ta dùng nghề "nuôi cá" để mô tả một người có rất nhiều "mối quan hệ mập mờ, dự phòng". Từ này được dùng để chỉ một người không chung thủy trong tình cảm."Nuôi cá" ở đây dùng để chỉ người không nghiêm túc trong bất kì mối quan hệ yêu đương nào. Họ yêu nhiều người một lúc, không bận tâm ai có tức giận hay không, thích hẹn hò với ai thì hẹn hò. Không phải chịu trách nhiệm với bất kì ai. Có thể nói là người có nhiều "em gái nuôi" hay "anh trai nuôi" á! (Nguồn: page Tiếng Trung LIULI)Nhiều người gửi biểu tượng cảm xúc ngạc nhiên, còn để lại lời nhắn: " Hahaha, hóa ra cô ta nói không thiếu tiền, vì cô ta "nuôi cá", thật là người thủ đoạn."
Đọc xong tôi cũng không có cảm giác gì.
Nhưng Phương Khả hỏi tôi một cách ngập ngừng.
"Thất Thất, cậu có muốn nói làm sáng tỏ mọi chuyện không?"
Lúc này tôi rất đau khổ.
Tôi không ngờ rằng vì tôi không muốn chiếm dụng tiền trợ cấp cho học sinh nghèo lại khiến việc tôi ngụy trang thành nghèo lâu như vậy lại thất bại.
Tôi hỏi Phương Khả. "Cậu thấy mình còn chưa đủ nghèo à?"
Thành công đổi lấy 3 dấu hỏi từ ba người trong ký túc xá.
08
Vào lúc này, có một người tên là "Tôi là Cố Việt" trên trang web của trường, đã gửi một câu, sút nữa thì khiến cả hậu trường đều đóng băng.
"Giận quá. Dù nhìn thế nào, tôi cũng có thể sánh cùng ao cá do Hạ Thất Thất nuôi? Tại sao cô ấy không đến bắt tôi? Có phải là do tôi không đủ "béo" nên cô ấy không muốn không? "
Người xem tin này đã chết lặng. "Ahhhh! Đây, đây chẳng phải là Cố Việt sao? Không lẽ anh ấy đã bị hack nick?"
"Chắc chắn rồi! Có lẽ ai đó đã mạo danh anh ấy!"
Không thể tin rằng Cố Việt sẽ nói một điều như vậy.
Ký túc xá của Cố Việt.
Sau khi Cố Việt gửi tin nhắn xong, anh nói với những người bạn cùng phòng của mình một cách sâu sắc.
"Trông mình còn chưa đủ giàu à?"
Mấy người bạn cùng phòng nhìn bộ quần áo giá hơn một trăm vạn của anh, cảm thấy tay có chút ngứa.