"Tại sao cậu phải lấy lại thư tình?" Hạ Duy ngẩng đầu, nhìn Điền Điềm ngồi đối diện, "Chẳng lẽ cậu cũng thích Đào Dự?"
"Tớ không thích..." Điền Điềm nói xong, còn nấc nhẹ vài cái vì uống nhiều rượu.
"Chẳng lẽ người cậu thích là tớ? Ặc, nhiều năm như vậy tớ lại chỉ coi cậu là bạn tốt thôi..."
"..." Dù cho đã uống say, Điền Điềm vẫn bướng bỉnh hướng lườm cô, "Lúc tớ học cấp 3 thì tớ thích Tưởng Chấn Vũ."
Hạ Duy: "..."
À đúng rồi, cái tên uỷ viên thể dục đẹp trai cao ráo chơi bóng rổ siêu lợi hại, hơn một nửa nữ sinh trong lớp đều thích cậu ta.
"Vậy tại sao?" Hạ Duy nghĩ mãi mà không rõ, không phải thích cô cũng không phải thích Đào Dự, tại sao cậu ấy phải lấy phong thư tình kia đi?
Điền Điềm lại nấc cái nữa, lục lọi trên giường của mình, ôm lấy gối đầu một lần nữa: "Lúc học cấp ba tớ bị áp lực rất lớn, bố mẹ kỳ vọng rất cao vào tớ, trường học cũng liên tục thi cử, kiểm tra tuần, kiểm tra tháng, kiểm tra giữa kỳ, kiểm tra cuối kỳ, vĩnh viễn không hết thi cử, tớ cảm giác mình sắp không thở nổi. Cũng may lúc ấy có các cậu ở bên cạnh tớ, chúng ta ở cùng một chỗ tưởng tượng cuộc sống trong tương lai, ước mơ đến thành phố A phồn hoa tươi đẹp, chúng ta còn có kế hoạch mua một khu biệt thự tại thành phố A, nuôi mấy chú chó, mỗi cuối tuần đều tụ tập cùng một chỗ uống trà chiều..."
Hạ Duy: "..."
Những lời Điền Điềm nói… cô đều nhớ rõ, lúc đó thú vui duy nhất của các cô là mỗi ngày ngồi mơ mộng linh tinh. hiện tại nghĩ lại, lúc đó các cô thật ngây thơ khờ khạo, đến giá phòng của thành phố A cũng không biết, lại tưởng tượng mua một khu biệt thự tại đó…
"Giờ nhớ lại cảm thấy lúc ấy thật ngây thơ, nhưng lúc ấy tớ lại dựa vào những tưởng tượng không thực tế này để chống đỡ qua những năm cấp ba. Nghĩ tới tương lai có thể sống cuộc sống như vậy, tớ mới có thêm động lực để tiếp tục cố gắng." Điền Điềm nói xong nhìn sang Hạ Duy đang đứng bên cạnh, mắt đãrơm rớm nước mắt, "Có thể cậu không biết, từ lúc đầu Đào Dự đã quyết định về trường học cũ đi dạy học. Lão Triệu muốn cậu ấy trở thành học sinh đắc ý của mình, cậu ấy cũng như thế, trong lòng vô cùng khâm phục thầy Triệu. Có một lần tớ đến văn phòng, nghe thấy thầy Triệu nói chuyện với cậu ấy, lúc ấy cậu ấy đã nói sau này muốn trở lại trường học để dạy học. Thầy Triệu cảm thấy cậu ấy có thể có tương lai rộng mở hơn, còn khuyên cậu ấy vài câu, nhưng thái độ của Đào Dự vẫn rất kiên quyết. Cậu ấy vô cùng tin tưởng vào quyết định của mình."
Hạ Duy trầm mặc nghe, Điền Điềm sụt sịt, tiếp tục nói: "Nếu như cậu và Đào Dự yêu nhau, thì chẳng phải nhất định sẽ lựa chọn ở thành phố D với cậu ấy hay sao? Lúc ấy Siêu Gầy đã quyết định xuất ngoại rồi, nếu như cậu cũng trở lại thành phố D, thì tớ kiên trì lâu như vậy là vì cái gì? không phải nói là cùng ở một căn phòng lớn rồi còn nuôi chó đấy ư? Chẳng lẽ cuối cùng lại chỉ còn mình tớ thôi sao?"
Cuối cùng Điền Điềm cũng rơi nước mắt, mắt Hạ Duy cũng hơi hồng hồng. Điền Điềm vẫn là người chăm chỉ nhất trong mấy đứa, thành tích của cậu ấy cũng tốt nhất, thầy giáo và bố mẹ đều kỳ vọng rất nhiều, nên Điền Điềm chịu rất nhiều áp lực, chuyện này nếu cậu ấy không tự nói ra thì có thể đến giờ bọn cô cũng không biết.
Gian phòng nhỏ yên tĩnh trong chốc lát, rồi giọng nói Điền Điềm mới lại vang lên: "Lúc ấy tớ còn trẻ nên vô tâm, bây giờ nhìn lại mình khi đó thấy quá dại dột không thuốc chữa. Cho dù nhất thời ích kỷ cầm thư của cậu đi thì thế nào, chúng ta có sống cuộc sống mà chúng ta mong đợi không? không hề."
Bạn bè vốn không thể bên cạnh mình mãi mãi, chỉ là lúc ấy cô còn không hiểu đạo lý này. cô của năm 17 tuổi, ngoại trừ mơ ước không thực tế cùng với những người bạn thân của mình thì không có cái gì cả. Kể cả giấu phong thư tình kia đi, tương lai cũng không thể tốt đẹp như cô tưởng tượng.
"Mấy năm này lúc nào tớ cũng cảm thấy có lỗi với cậu, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấychuyện tình yêu của cậu lại thất bại, tớ lại không nhịn được tự trách mình, nếu như lúc trước tớ không giấu lá thư này đi, thìbây giờ có thể cậu đã kết hôn với Đào Dự, có một gia đình hạnh phúc. Tớ vẫn luôn mang phong thư này trên người, chỉ muốn có một ngày có thể thẳng thắn với cậu, nhưng tớ lại không có dũng cảm. Hôm nay cuối cùng cũng nói ra, cậu quyết định như thế nào tớ đều chấp nhận."
Hạ Duy hít hít mũi đang đỏ lên, nói một hơi: "Nếu nghỉ hè năm đó cậu thẳng thắn với tớ, tớ nhất định sẽ tuyệt giao với cậu. Nhưng bây giờ đã mười năm trôi qua rồi, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi."
Điền Điềm sững sờ mà nhìn cô, vịn vách tường đứng lên: "không, tớ thấy Đào Dự còn thích cậu, bây giờ cũng không muộn. Cậu ấy vẫn còn dưới lầu, bây giờ tớ xuống dưới đưa thư cho cậu ấy."
cô ấy nói xong định chạy về phía cửa ra vào, Hạ Duy nhanh tay đỡ cô ấy, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. trên mặt Điền Điềm còn đầy nước mắt, Hạ Duy lấy một chiếc khăn tay ra cho cô ấy, nói: "Bỏ lỡ thì đã bỏ lỡ rồi, bây giờ cho cậu ấy xem phong thư này cũng chỉ làm cậu ấy phiền não hơn thôi."
Hạ Duy nói đến đây, bản thân cũng cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, "Vận mệnh trêu ngươi" cũng chỉ là việc như thế này mà thôi: "Lúc trước khi trở lại trường học, Đào Dự đã thổ lộ với tớ, lúc ấy tớ đã nghĩ, nếu mười năm trước cậu ấy nói như vậy với tớ thì thật tốt, con của chúng tớ chắc đều đã có thể đi mua xì dầu rồi. “Nếu như lúc ấy làm như thế thì tốt rồi " “Nếu như lúc ấy làm như thế thì tốt rồi " nếu cậu cứ một mực ôm ý nghĩ này, sẽ thấy là cũng không có cách nào đi tới."
cô rút một tờ khăn giấy ra, lau nước mắt giúp Điền Điềm: "Bây giờ tớ đã thích người khác rồi, cho nên phong thư này, cứ để nó vĩnh viễn là bí mật đi."
Điền Điềm sững sờ: "Cậu thích ai? Chẳng lẽ là Giang tiên sinh tầng dưới?"
Hạ Duy: "..."
thật sự rõ ràng như vậy sao?
"Trước tiên cậu nghỉ ngơi một chút đi, tớ đi rót cho cậu cốc nước." Hạ Duy mượn cớ rời khỏi gian phòng nhỏ này, thuận tiện gửi cho Đào Dự một tin nhắn.
Hạ Duy: em xin lỗi nhé, Điền Điềm say quá, bây giờ vẫn còn đang nôn [ cười cry] không biết em phải ở đây đến lúc nào, anh đi về trước đi [ cười cry]
Đào Dự: muộn quá em về một mình không an toàn
Hạ Duy: nếu muộn quá thì em ngủ ở đây luôn _з" ∠)_
Đào Dự: vậy được rồi, anh mang đồ để ở phòng bảo vệ cho em, lúc nào em rời khỏi đó thì nhớ cầm về.
Hạ Duy: được, cám ơn [ đáng yêu ] ngày mai lại liên lạc với anh sau
Đào Dự: được [OK]
Hạ Duy nhìn màn hình tối đi, thở dài một cái.
Điền Điềm nghỉ ngơi một lúc, cảm xúc đã bình thường không ít, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, Hạ Duy nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi: "Tớ về trước đây, A Hoàng còn đang ở nhà chờ tớ trở về."
Điền Điềm ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cậu nuôi chú chó hoang đấy sao?"
"Ừ."
Điền Điềm mở miệng cười một tiếng: "Ở căn phòng lớn và nuôi chó, ngược lại cậu đã thực hiện được."
"... Ừ, chỉ có điều phòng ở là mượn, còn chó là nhặt được."
"Ha ha ha ha ha, chúng ta đều lăn lộn với cuộc sống thảm quá." Khóe môi Điền Điềm nhếch lên cười giễu, nói với Hạ Duy, "Tớ không sao đâu, cậu về đi."
Hạ Duy nhìn cô một lúc, nói: "Nếu như áp lực quá lớn thì đổi công việc khác đi."
Điền Điềm trầm ngâm nói: "Công ty vừa thành lập, nội bộ vẫn còn tương đối loạn, đợi qua thời kỳ này thì sẽ tốt thôi, công ty của chúng tớ vẫn tương đối có tiềm lực phát triển đấy."
"Vậy là tốt rồi, đi ngủ sớm một chút nhé." Hạ Duy cầm túi của mình, trước khi đi đem phong thư tình kia cất vào.
Lấy đồ của mình mua cho A Hoàng ở phòng bảo vệ ra, Hạ Duy liền lái xe trở về nhà. Vừa mở cửa, A Hoàng đã sủa gâu gâu nhào lên. Hạ Duy mở đèn, A Hoàng quấn quýt bên chân cô đi vào phòng khách.
"A Hoàng nhìn này, chị mua cho em rất nhiều thứ!" Hạ Duy lấy từng cái đồ dùng của chó ra, "Em thích thức ăn cho chó này không!"
"Gâu Gâu!"
"Còn cái ổ chó này, rất đẹp đấy!"
Hạ Duy vốn định sắp xếp ổ của A Hoàng ở phòng khách, thế nhưng A Hoàng mặt dày chạy về phía phòng ngủ của cô, nên trước tiên đành phải để ổ cho nó trong phòng ngủ. Sau khi sắp xếp xong xuôi, A Hoàng hạnh phúc nhảy vào, bộ dạng nằm rất vui sướng.
Hạ Duy tắm rửa xong đi ra ngoài, A Hoàng hình như đã ngủ rồi. cô mở phong thư hồng nhạt đặt ở đầu giường, lấy giấy viết thư ra.
"Bạn học Đào Dự, tớ thích cậu."
Hạ Duy cười khẽ một tiếng, cô nhìn chằm chằm vào hàng chữ rất lâu, mở ngăn kéo ra cất phong thư cẩn thận vào trong.
Có thể là buổi tối hôm trước trả qua quá nhiều loại cảm xúc, nên sáng thứ hai cô thức dậy cũng muộn hơn bình thường —— nếu không phải A Hoàng đánh thức thì cô còn có thể ngủ đến giữa trưa.
Rửa mặt rồi thay quần áo xong, cô mang thức ăn của cho ngày hôm qua mua cho A Hoàng ăn. Chuẩn bị bữa sáng cho nó xong, cô mới lấy một túi sữa, và bột ngũ cốc, ăn sáng đơn giản mà vẫn no bụng.
"A Hoàng, buổi sáng em ăn nhiều một chút đi, giữa trưa chị không trở về được, buổi tối mới được ăn bữa thứ hai đấy." Hạ Duy nghiêm túc suy nghĩ, mỗi ngày đều nhốt A Hoàng trong nhà cũng khôngđược, chó thì cũng phải hoạt động chứ, nếu không sau này trước khi đi ra ngoài, cô sẽ cho cho A Hoàng đi dạo trước rồi mới đến cửa hàng sơn móng tay, "Hôm nay chị sẽ trở về sớm một chút, buổi tối mang em đi dạo trong chung cư nhé! Ừ... Chúng ta sắp dọn đi rồi."
"Gâu!"
Lúc Hạ Duy ra cửa, A Hoàng cũng chạy theo ra ngoài, một người một chó so trí so dũng một lúc, cuối cùng dùng Hạ Duy thắng lợi và kết thúc cuộc chiến. Đến lúc đi vào trong thang máy cô mới thở ra mộthơi, mỗi ngày A Hoàng đều ở trong nhà khẳng định rất cô đơn, hay là cô lại thuê thêm một thợ làm móng nữa nhỉ? Như vậy sẽ có nhiều thời gian cùng nó hơn.
Vừa nghĩ tới đây, cửa thang máy liền mở ra, Hạ Duy nhìn thấy Giang Chi Châu đướng ở bên ngoài, trong lòng sững sờ.
"Chào buổi sáng." Giang Chi Châu đi tới rồi chào cô. Hạ Duy gật đầu, hỏi anh: "Hôm nay sao anh đi ra ngoài muộn như thế?"
Giang Chi Châu hỏi ngược lại: "không phải đến giờ cô cũng mới đi ra ngoài sao?"
"À... Tối hôm qua đi ra ngoài uống một chút rượu với bạn, nên ngủ hơi muộn."
Bạn? Cái người tên là Đào Dự kia à? Giang Chi Châu mấp máy môi, nói: "Tối hôm qua tôi cũng ngủ muộn."
Ngày hôm qua từ sau khi gặp Hạ Duy và Đào Dự ở Thiên Hạ Cư, anh vẫn vô cùng để ý, rồi suy nghĩ tại sao mình lại để ý chuyện đó nên buổi tối khó có khi anh lại mất ngủ.
"À." Sau khi Hạ Duy lên tiếng, thang máy lại yên tĩnh. Vài giây sau, cô lại mở miệng nói: "Đúng rồi, tôi có ý định dọn đi, không ở đây nữa."
Giang Chi Châu sững sờ, quay đầu nhìn cô: "Tại sao?"
Hạ Duy cười cười nói: "Phòng này vốn là phòng của bạn tôi, tôi cũng không thểở chỗ này cả đời được? Hơn nữa cô ấy cũng nói sau khi tốt nghiệp sẽ trở về, nên tôi cũng muốn tìm được phòng mới."
Giang Chi Châu nhìn cô không nói gì, nếu như trước mặt anh có tấm gương, anh sẽ phát hiện ra lông mày của mình đang nhíu lại. Im lặng một lát, anh mở miệng nói: "Vậy cô có thể đợi sau khi bạn cô về nước thì chuyển nhà sau?"
"Chuyển sớm hay chuyển muộn thì cũng thế thôi."
cô nói không sai, chuyển sớm chuyển muộn thì cuối cùng vẫn phải chuyển. Mắt Giang Chi Châu lóe lên, hỏi cô: "đã tìm được chỗ chuyển chưa?"
"Chưa."
"Nếu cô chuyển đi, thì sẽ không còn được gặp lại mèo vàng nữa."
"Đúng vậy, tôi sẽ nhớ nó."
Giang Chi Châu không nói tiếp nữa.
Sau khi thang máy dừng lại tại lầu một, Hạ Duy nói với anh: "Tôi đi trước đây, lúc nào dọn nhà tôi sẽđến tạm biệt A Quất."
Giang Chi Châu nhìn bóng lưng của cô đi xa, bỗng nhiên có cảm giác không thở được, trong ngực cảm thấy khó chịu, buồn bực, như là bị hòn đá ngàn cân đè lên. Sau khi lấy được xe, anh lấy điện thoại di động ra tìm kiếm thử: "Lúc đi thang máy bỗng nhiên thấy khó thở".
Chuyện này coi như là một hiện tượng hết sức bình thường, không ít người đều gặp phải vấn đề này. Về cách giải thích vấn đề cũng rất nhiều, có phân tích hiện tượng vật lý trong thang máy áp suất thay đổi, có đề nghị anh đi bệnh viện kiểm tra thân thể, còn có nói đây là chứng sợ hãi không gian kín, phải trị liệu tâm lý.
Giang Chi Châu nhíu nhíu mày, anh còn một vấn đề tâm lý chưa giải quyết được, lại thêm một vấn đề tâm lý nữa à?
anh để điện thoại di động xuống, lái xe đi ra ngoài.
Ngoại truyện: Tâm sự của mèo vàng
Chào mọi người, tôi là một chú mèo vàng, hôm nay là ngày thứ mười ba tôi trở thành mèo hoang.
Tôi đi tới chung cư này, nhìn qua thì khá đẹp và sạch sẽ, bên trong còn có rất nhiều mèo hoang khác. Lý do chúng lựa chọn chung cư này có lẽ cũng giống tôi - bởi vì đây là một chung cư cao cấp, nghĩa là, những hộ gia đình ở bên trong đều rất có tiền.
Ngày đầu tiên sống ở đây, tôi đã gặp một cô gái rất dễ lừa, chỉ cần ghé vào chân cô ấy tỏ ra đáng yêumột chút, cô ấy đã không chịu được mà kêu tôi thật đáng yêu.
A, tôi đáng yêu mà còn cần cô nói ư, con người ngu ngốc.
Tôi quan sát vài ngày, phát hiện mỗi ngày cô ấy đều đến khuya mới trở về, cho nên tôi quyết định nằm phơi ánh trăng trước lối vào tầng một nơi ở của cô ấy để đợi được cho ăn.
Sức hấp dẫn của tôi quả nhiên rất lớn, vừa mới bắt đầu cô ấy chỉ cho tôi ăn một chút bánh mì khô, hai ngày sau, cô đã cho thức ăn chỉ dành cho mèo rồi. Hừ, coi như là con người thông minh.
cô ấy có hơi nhiều lời, mỗi lần tôi ăn, cô đều thích nói chuyện với tôi, tôi ở một bên nghe, thỉnh thoảng qua loa kêu hai tiếng, cô ấy sẽ rất vui.
Sau khi biến cô ấy thành vé cơm miễn phí, tôi cảm thấy có lẽ tôi nên đi tìm người kế tiếp, dù sao nhìn cô ấy cũng không phải người có nhiều tiền, thức ăn cô ấy cho tôi cũng chưa làm tôi no bụng lắm.
Tôi đi đến bãi đỗ xe mà cô gái kia mỗi ngày đều đi đến, con người có xe ô tô để đi chắc là cũng sẽ có nhiều tiền hơn nhỉ?
Về sau sự thật chứng minh, tôi quả nhiên là một con mèo thông minh tuyệt đỉnh.