Lại là một sáng thứ bảy trời quang sáng sủa.
Từ lần gặp mặt lúc trước của Giang Chi Châu và Phương Uyển đến nay đã qua một tuần rồi, một
tuần ở bên nhau có thể nói là không tệ. anh rất thích tính cách của Phương Uyển, chín chắn lý trí,
hơn nữa cũng có lập trường riêng. Nếu như anh và Phương Uyển ở bên nhau chắc sẽ rất khó cãi
nhau.
Buổi chiều anh hẹn Phương Uyển đi xem phim, dạo này đang có một bộ phim về đề tài động
vật rất hot, nghe nói các cư dân mạng xem xong khóc rất nhiều, hai người bọn họ muốn đi xem bộ
phim như vậy.
Lúc anh đi vào bãi đỗ xe để lấy xe thì Giang Chi Châu phát hiện có một con mèo màu vàng ở
bên cạnh xe anh. anh thường xuyên nhìn thấy con mèo màu vàng này trong garage, có lần không
nhịn được liền thuận tay cho nó ăn... Nó ăn một chút thức ăn trong lòng bàn tay anh, từ đó về sau
liền ỷ lại vào anh.
anh lấy thức ăn cho mèo để trong xe, lại trộn thêm chút nước uống, con mèo vàng đó liền
meow một tiếng rồi nhảy lên ăn. Giang Chi Châu đứng một bên nhìn nó ăn một lát, mỗi lần anh cho
nó ăn đều là một phần nhất định, nếu dựa vào phần thức ăn anh cho nó thì con mèo này không thể
nào béo mập như vậy được, thế nên trong khu chung cư chắc chắn còn có những người khác đã
cho nó ăn nữa.
Qủa nhiên là một con mèo rất biết ăn biết uống.
Giang Chi Châu cong môi, cảm thấy không thể giải thích được, anh mở cửa xe ngồi xuống.
Suất chiếu phim lúc 3h40 chiều, lúc 3h20 anh đổi vé xong liền ngồi bên ngoài rạp chiếu phim
đợi Phương Uyển. anh trông thấy quầy phía trước có bán bắp rang nên lại đứng lên mua một thùng
bắp rang lớn. Đến 3h30 Phương Uyển vẫn chưa đến, Giang Chi Châu đang chuẩn bị gọi hỏi xem cô đến đâu rồi thì Phương Uyển gọi điện cho anh trước, "Em xin lỗi, hôm nay tạm thời có một cuộc họp quan trọng, có lẽ em đến không kịp." Giọng điệu của Phương Uyển có vẻ cực kỳ tự trách, còn có hơi tiếc nuối, "Em vốn nghĩ là hết cuộc họp thì vẫn đến kịp nhưng đến bây giờ vẫn chưa xong, xem ra không thể kết thúc trong chốc lát được, em rất xin lỗi."
Giang Chi Châu đáp: "không sao, công việc quan trọng hơn, phim có thể xem vào lần sau."
"thật sự rất xin lỗi." Trong lòng Phương Uyển cực kỳ băn khoăn, "Lần sau anh chọn thời gian đi, em mời anh đi xem phim ăn cơm, xem như là bù đắp."
"Em đừng để bụng, đợi em rảnh rỗi rồi thì hẹn anh."
"Được, vậy em đi vào trước đây."
Sau khi cô cúp điện thoại, Giang Chi Châu nhìn tấm vé xem phim trong tay, quyết định là không để lãng phí nó. Trước kia anh cũng thường xuyên đi xem phim một mình nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên, chỉ có điều thùng bắp rang này thì hơi khó giải quyết.
anh vừa check vé xong thì Hạ Duy cũng đến rạp chiếu phim này. Hôm nay cô hẹn gặp Diệp Khải ở đây, trước đây khi bọn họ hẹn thì Diệp Khải luôn là người đến trước, nhưng bây giờ cô nhìn một vòng rạp chiếu phim cũng không thấy bóng dáng Diệp Khải.
cô gửi tin nhắn cho Diệp Khải hỏi anh đang ở đâu, Diệp Khải trả lời lại rất nhanh bằng một icon khóc huhu, "Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi bị ông chủ bắt tăng ca rồi, vừa rồi tôi cố gắng muốn chuồn về trước nhưng cuối cùng cũng không thành công."
Hạ Duy:.... [ icon dở khóc dở cười ]
Diệp Khải: a a a a a xin lỗi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu, lát nữa tôi sẽ thử chuồn về một lần nữa.
Hạ Duy: anh vẫn nên lo làm việc trước đi [ icon dở khóc dở cười ]
Diệp Khải: không được, hôm nay rõ ràng là tôi hẹn em đi chơi mà [ icon rơi lệ ],
phim đã mở màn tồi đúng không? Em đi vào xem trước đi, tôi đợi có cơ hội sẽ chuồn về! Đúng rồi, tôi đưa mã code vé xem phim cho em.
Hạ Duy: Được rồi [ icon dở khóc dở cười ]
cô lấy vé xem phim xong thì trực tiếp vào rạp, chỗ ngồi do Diệp Khải chọn, hàng 9 ghế 11 và hàng 9 ghế 10, cô đi đến ghế 10 ngồi xuống thì liền choáng váng. Hàng 9 ghế 8 chính là vị ở nhà dưới lầu của cô - anh Giang, trong tay còn ôm một thùng bắp rang lớn.
Giang Chi Châu cũng nhìn thấy cô và sững sờ hệt như cô, ánh mắt anh chớp một cái rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào quảng cáo trên màn hình lớn. Hạ Duy không tình nguyện ngồi ở hàng 9 ghế 11, côkhông ngờ anh Giang là người đàn ông thẳng lạnh lùng như vậy mà lại đến xem phim ảnh đề tài động vật dịu dàng như thế này?
trên tay anh ta còn ôm bắp rang, có lẽ anh ta cũng hẹn người khác, nhưng hàng 9 ghế 9 bên cạnh anhta cũng trống không ai ngồi. Chẳng lẽ... anh ta cũng bị người ta cho leo cây sao?
Ha ha, đáng đời.
Hạ Duy suy nghĩ lung tung một chốc, đến giờ đèn trong rạp được tắt hết, màn ảnh cuối cùng cũng chiếu phim. không thể không nói bộ phim này khiến Hạ Duy rất cảm
động, chó con chết một lần thì cô khóc một lần, chỉ cảm thấy bây giờ cô thật may mắn, cô nghe bạn bè trên mạng đề nghị nên mới không vẽ eyeliner.
Lần thứ 3 chó con chết, Hạ Duy đã dùng hết khăn giấy, cô đã nhẹ nhàng thút thít hai cái, nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, "Này, anh có khăn giấy không?"
Giang Chi Châu: "........"
Từ lúc cô vào rạp phim, anh đã cố gắng phớt lơ cô, nhưng anh không ngờ được rằng cô có thể khóc nhiều như vậy. Mỗi lần thấy chó con sắp chết thì anh liền không nhịn được suy nghĩ, xong rồi, người phụ nữ bên cạnh lại sắp khóc nữa.
"anh có khăn giấy không?" Hạ Duy hỏi lại một lần nữa.
trên xe Giang Chi Châu có khăn giấy nhưng anh không mang theo, đành phải đưa khăn giấy lúc nãy mua bắp rang được người bán hàng đưa kèm theo. Hạ Duy nhỉn vài tờ khăn giấy mỏng trên tay anh, cuối cùng vẫn nhận lấy. Sao cô có thể trông cậy vào một người đàn ông như anh có khăn giấy trong người chứ, chỉ đành chấp nhận dùng nó. Sau khi Giang Chi Châu đưa khăn giấy thì thuận tiện đưa bắp rang qua nốt, "Cái này cũng cho cô."
Hạ Duy sửng sờ một chút, người đàn ông này thông suốt rồi à, còn biết dỗ con gái à?
Sau đó cô nghe Giang Chi Châu nói, "Tôi không ăn."
Hạ Duy: "......"
À, cảm ơn anh nhé
Bắp rang từ trên trời rơi xuống có ngốc đâu mà không lấy chứ, Hạ Duy không khách sáo nhận lấy. Có thể là do có bắp rang động viên nên các cảnh phim sau đó, cô cũng không khóc thảm thiết như vậy nữa. Lúc đèn được bật sáng, Hạ Duy vẫn còn lau nước mắt. Mắt cô đã đỏ sưng húp lên, trực tiếp đi ra ngoài với dáng vẻ như thế này thật sự là quá mất mặt. cô nghĩ vẫn còn người nên cô không vội đi ra ngay mà lấy hộp cushion ra trang điểm lại một chút. Giang Chi Châu cũng ngồi một chỗ không đi vội, anh thích lúc mọi người đã đi gần hết mới rời đi. Nhạc phim kết thúc đã chiếu được một người, chỉ còn lại rải rác vài người. Giang Chi Châu nhìn Hạ Duy cách hai ghế trống vẫn còn đang dặm lại phấn. anhkhông biết cô đang làm cái gì, nhưng anh phát hiện móng của cô lại đổi sang màu khác.
"Phụ nữ xem gương mặt mình như bảng pha màu coi như thôi đi, thậm chíngay cả móng tay cũng không chừa." anh bỗng nhiên nói một câu như vậy, Hạ Duy đang dặm phấn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, "Sao nào? anh lại muốn nghiên cứu thảo luận với tôi về vấn đề nước sơn móng có hại à? Tôi đã nói rồi, thiếu nữ ai cũng có lòng yêu cái đẹp, loại đàn ông như anh đương nhiên sẽ không hiểu đâu."
Giang Chi Châu cười khẽ một tiếng, đây là lần đầu tiên Hạ Duy nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy của anh, "Phụ nữ sắp 30 đến nơi rồi còn không biết xấu hổ nói mình là thiếu nữ à?!"
Hạ Duy: "......"
cô suýt chút nữa là bóp nát hộp cushion trong tay!
"30 tuổi thì sao chứ? 30 tuổi không thể là thiếu nữ à? Chỉ cần tâm trạng tốt thì 80 tuổi vẫn là thiếu nữ! Loại đàn ông mọt sách học đại học UIBE* như anh, tôi chúc anh sống cô đơn quảng đời độc thân còn lại suốt đời!" Hạ Duy nổi giận ôm thùng bắp rang chưa ăn hết đùng đùng ra khỏi rạp chiếu phim.
(*) Đại học Kinh tế Thương mại Đối ngoại (University of International Business and Economics) gọi tắt
là Đại học Kinh tế Đối ngoại, tên viết tắt tiếng anh là UIBE, trường tọa lạc tại thủ đô Bắc Kinh – Trung
Quốc.
Giang Chi Châu đứng nguyên tại chỗ, khẽ mím môi, đàn ông mọt sách học đại học UIBE là sản phẩm mới gì đây?
Hạ Duy lao ra khỏi rạp chiếu phim vẫn chưa hết giận, cô lấy điện thoại ra muốn nhắn tin chửi xéo anh ta với đám bạn thân. Mở máy lên thì thấy màn hình hiện hai tin nhắn chưa đọc của Diệp Khải, vừa rồi trong rạp cô để chế độ im lặng nên không nghe thấy.
cô nhìn sơ sơ thì thấy hai tin đều kể lại câu chuyện bi thương đào tẩu thất bại của anh. Hạ Duy bèn cười cười, trả lời anh, "không sao, lại hẹn lần sau vậy~"
Diệp Khải trả lời lại cô ngay lập tức, "Phim chiếu xong rồi đúng không? Buổi tối anh rảnh này, có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Hạ Duy: hôm nào đi, hôm nay thứ bảy, khách hàng trong cửa hàng của em cũng khá nhiều.
Diệp Khải: Vậy được rồi [ icon cảm thấy tội lỗi ] hôm nay thật sự rất xin lỗi, anh hận chết ông chủ của anh.
Hạ Duy: [ icon cười trộm ]
cô cất điện thoại vào túi, trực tiếp đi đến cửa hàng của cô. Buổi tối về nhà cho con mèo cam ăn xong thìcô mới nhớ ra mình chưa chửi rủa anh Giang kia.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Hôm nay anh Giang ở nhà dưới lầu nói mình là phụ nữ gần 30 rồi, còn không biết xấu hổ tự nói mình là thiếu nữ
không gầy mười cân không đổi tên: Ha ha ha ha anh ta nói không à, năm 92 cũng được xem là phụ nữ trung niên rồi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mặc kệ, bổn tiên nữ mới 18 thôi [mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Tiên nữ tỉnh lại đi, cuối năm là cậu 28 rồi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cút [ mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: Nhưng làm sao anh ta biết cậu sắp 30 chứ? Có phải cậu nên thay đổi mỹ phẩm dưỡng da không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: À, mình nói với anh ta cậu đang đi du học, có lẽ từ tuổi của cậu mà đoán ra. [ mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên:..... Hàng xóm như thế này, cậu nên lựa lúc khuya khoắt xuống dưới gõ cửa nhà gã đi!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Gõ cửa gõ cửa!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình muốn trực tiếp gõ gã hơn QAQ gã ta thật đáng ghét QAQ
Tiểu Điềm Điềm vô địch: *sờ sờ* đừng khóc, ngày mai mình không phải tăng ca [ dở khóc dở cười ] buổi tổi muốn cùng đi ăn đồ ăn ngon không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Muốn! Muốn đi ăn đồ ăn ngon mới xoa dịu vết thương lòng của mình!
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Được, mình mời cậu đi ăn. Hôm nay vừa lĩnh lương [ hì hì ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình sẽ im lặng nhìn hai cậu mà không nói gì nữa [mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: Mình sẽ im lặng nhìn hai cậu mà không nói gì nữa [ mỉm cười ]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đến lúc đó sẽ nhớ chụp ảnh gửi cho các cậu, moah moah!