Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 52

Có thể con gái không mạnh mẽ bằng con trai, nhưng họ lại có những thú vui riêng của mình - ví dụ như đi mua sắm.

Ngoài chuyện ăn uống thì việc làm con gái thích nhất chính là đi mua sắm thật nhiều đồ và ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp! Mấy người Hạ Duy sau khi đi dạo một vòng bách hóa Tinh Quang, thì lúc đi ra từ đầu đến chân đều rực rỡ hẳn lên.

"Ôi chao, ai nói da đen không thể đẹp chứ, tớ có cảm giác mình đã trở thành một tiểu tiên nữ!" Bát Bảo còn đứng trước cửa ra vào bách hóa Tinh Quang, nhìn hình ảnh của mình chiếu lên cửa thủy tinh, ngắm bộ váy vừa mua. Hạ Duy cũng không nhịn được đứng bên cạnh Bát Bảo ngắm nghía, giày cao gót và váy của cô đều vừa mua xong, ngay cả khăn lụa trên cổ đều là nhân viên bán quần áo tự tay quàng vào cho cô.

Mặc dù con gái có rất nhiều phiền não và vất vả, cũng không được xã hội đối xử công bằng, nhưng nhìn thấy mình xinh đẹp như thế này, Hạ Duy vẫn cảm thấy nếu có kiếp sau cô vẫn muốn làm con gái!

Bốn người chìm đắm trong việc ngắm nghía nhan sắc của mình, đến lúc khiến cho nhiều người đi qua phải ngoái lại nhìn thì mới dừng lại. trên đường đi, tỉ lệ người quay đầu lại nhìn siêu cao, chưa kể đến bốn người còn đi vào con đường đến Thiên Hạ Cư.

Lúc sắp đến, Hạ Duy gọi điện thoại cho Giang Chi Châu, Giang Chi Châu tự mình xuống đón các cô. Tuy là Siêu Gầy ở tầng trên nhà Giang Chi Châu nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh: "Chào Giang tiên sinh, vinh hạnh vinh hạnh."

cô cẩn thận đánh giá anh, người thật còn đẹp trai hơn ảnh lúc trước Bát Bảo chụp, hơn nữa không chỉ đẹp trai một cách xuất sắc, mà khí chất và cách ăn mặc của anh đều rất đẹp, nhìn về qua một lượt thìchính là một người rất cẩn thận, rất chú ý đến cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày.

Giang Chi Châu lễ phép bắt tay cô, cười nói: "cô là Siêu Gầy à? Cảm ơn cô đã cho Hạ Duy ở phòng của mình." Đúng ra thì nhờ có việc ở nhờ này, anh mới có thể quen biết và yêu Hạ Duy như bây giờ, khôngthể phủ nhận công lao của mấy cô bạn thân của Hạ Duy.

"Khách khí rồi, Hạ Duy nhiều tật xấu, hai người có thể bên nhau, coi như là... Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?"

"..." Hạ Duy im lặng nhìn cô ấy, "Có phải cậu ở nước ngoài lâu nên quên mất cách nói tiếng Trung Quốc không?"

Bát Bảo cười nói: "Tớ lại cảm thấy cậu ấy dùng thành ngữ này rất hay."

Giang Chi Châu không để ý đến mấy câu trêu chọc của các cô, mời các cô đi vào trong phòng. Hạ Duy nhìn anh dẫn tất cả mọi người đến một thang máy khác với thang máy cô hay đi.

Giang Chi Châu giải thích: "Nơi này là đường đi dành riêng cho khách quý, bình thường một ít nghệ sĩ tới ăn cơm cũng sẽ đi đường này. Hôm nay tương đối nhiều người, phòng bình thường cũng gần như đãhết rồi, anh giữ lại một phòng khách quý, nên đi lối này."

"À!" Hạ Duy liên tục gật gật đầu, "Có những nghệ sĩ nào hay đến ăn cơm?"

Giang Chi Châu suy nghĩ một chút nói: "Đều là những người bình thường hay thấy trên TV, đều tới nơi này để ăn cơm, hôm nay còn có một đoàn làm phim liên hoan ở đây."

"Đoàn làm phim! Có thể nhìn trộm!" Bát Bảo chờ mong nhìn anh.

Giang Chi Châu nói: "Việc này không được, không hay cho lắm."

Bát Bảo dẩu môi, liếc nhìn Siêu Gầy: "Nghe nói Mạc Thiên Vương cũng thường xuyên đến đây ăn cơm đấy."

Khóe miệng Siêu Gầy co lại: "đã biết cậu được nhìn thấy người ta ở buổi hòa nhạc rồi, nhìn thấy người thật, còn gì nữa không.”

"Hừ ~" Bát Bảo dương dương đắc ý ngân nga hai câu hát.

Sau khi đến phòng khách quý, lập tức cảm thấy khác phòng bình thường, mọi hôm cô đến ăn đều ăn ở phòng nhỏ hơn nhiều, thật sự là quá keo kiệt với khách hàng bình thường! Nhân viên phục vụ đã sớm đứng chờ ở cửa ra vào phòng, nhìn thấy Giang Chi Châu dẫn họ đi tới liền vội vàng chạy xuống tầng dưới gọi đồ ăn lên. Giang Chi Châu đưa menu cho bọn Hạ Duy, rồi nói với các cô: "anh mới gọi một số món ăn nổi bật của Thiên Hạ Cư và mấy món Hạ Duy thích, mọi người nhìn qua xem có muốn ăn món gì nữa không."

Bát Bảo nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy một câu, ‘Và mấy món Hạ Duy thích’ kia hoàn toàn thừa thãi."

Điền Điềm và Siêu Gầy lập tức cười một tiếng, Hạ Duy xấu hổ ho khụ khụ.

Giang Chi Châu gọi rất nhiều đồ ăn, Hạ Duy đến ăn thì chẳng bao giờ dám gọi nhiều như vậy, vì thế mọi người cũng không gọi thêm gì, chỉ có Bát Bảo gọi thêm mấy chai nước uống.

Trong bữa cơm các cô nói chuyện phiếm với nhau, Giang Chi Châu cũng không xen vào, nhưng anhcũng phát hiện ra từ đầu đến chân cô đều là đồ mới, anh liền nhỏ giọng hỏi cô một câu: "Quần áo và giày của em đều là vừa mua hôm nay à?"

Hạ Duy gật đầu nói: "Vâng, đẹp không!"

Giang Chi Châu nở nụ cười: "Rất đẹp."

"Này này, tớ nói này, hai người không được nói chuyện thầm thì với nhau như thế được, có phải muốn kích thích chó độc thân như chúng tớ không!" Bát Bảo bất mãn gõ chiếc đũa về hướng hai người, "Chúng tớ ăn cơm là được rồi, không muốn ăn thức ăn của chó!"

"Ha ha ha ha đúng thế, Bát Bảo nói không sai." Sau khi Siêu Gầy nói như vậy, lại cố ý hỏi Giang Chi Châu, "Hôm nay Hạ Duy mua nhiều như thế này, anh không biết là cậu ấy sắp phá sản ả?"

"Mua mấy bộ quần áo mà đã phá sản sao? anh cảm thấy trừ chuyện cô ấy cảm thấy vui vẻ thì những chuyện còn lại đều không quan trọng, hơn nữa đây còn chính là tiền của cô ấy tự kiếm được nữa.”

"AAA ——!" anh vừa nói xong Bát Bảo vào Siêu gầy đều kêu la liên tục, "Ai nói Giang tiên sinh là trai thẳng như sắt thép vậy? Lời này còn ngọt hơn bánh ăn lúc chiều đó."

Hạ Duy lại ho một tiếng, nói: "Lúc mới quen anh ấy không như thế này." cô nói xong còn cố ý bắt chước ngữ khí và biểu cảm của Giang Chi Châu, "Mọi người có biết sơn móng tay ảnh hưởng xấu đến sức khỏe như thế nào không?"

"Ha ha ha ha ha ha." cô vừa nói cau này xong, Điền Điềm đã cười vui vẻ.

Cuối cùng bữa cơm cùng với buổi tụ tập của các cô gái cũng xong, Giang Chi Châu còn cảm thấy nghe các cô gái nói chuyện phiếm cũng rất thú vị. Bữa cơm này cũng làm cho anh thay đổi suy nghĩ, có lẽ thật sự mặc kệ là bao nhiêu tuổi thì trong lòng phụ nữ đều chỉ là một đứa trẻ con.

Sau khi ăn cơm xong, mấy cô gái còn đi hát đến mười một giờ mới về nhà. Bởi vì A Hoàng còn để ở chỗ Giang Chi Châu, nên Hạ Duy liền đến luôn tầng mười tám: "Siêu Gầy, cậu đi về trước đi, tớ đi đón A Hoàng về."

"Được." Buổi tối hôm nay Siêu Gầy chơi khá nhiệt tình, đến mức giọng nói đã hơi khàn khàn. Hạ Duy điđến cửa ra vào phòng 1808, ấn chuông cửa, không biết lúc này Giang Chi Châu đã ngủ chưa?

Tất nhiên là Giang Chi Châu chưa ngủ, anh còn đang đợi cô. Hạ Duy vốn muốn đưa A Hoàng đi luôn, lại vô tình nhìn thấy quyển tạp chí có thông tin về cho thuê và bán nhà Giang Chi Châu để ở bên cạnh: "Đây là gì thế?"

cô tiện tay cầm lên xem, tạp chí quảng cáo khu quốc tế Kerry. Giang Chi Châu đi qua, nói với cô: "khôngphải trước anh đã nói muốn mua phòng ở đấy ư, vốn định đưa em đi xem, nhưng bởi vì vướng chuyện đi gặp cha mẹ anh nên hoãn lại."

"À..." Hạ Duy như vô tình mở ra, phát hiện phòng ở đây khá ổn, "Còn có cả vườn hoa nữa."

"Ừ, như vậy A Hoàng và A Quất cũng có không gian để chơi đùa." anh nhìn Hạ Duy, "Ngày nào đó chúng ta đi nhìn xem nhé?"

"Vâng."

Giang Chi Châu khẽ nở nụ cười, lại hỏi: "Bây giờ em có cần đi lên luôn không?"

Hạ Duy nói: "Em thì không gấp, chỉ sợ là sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi?"

"không hề." Giang Chi Châu nói xong đi đến phòng bếp, cầm chai thủy tinh đi ra, "Mấy ngày hôm trước anh làm nước ô mai whiskey, hôm nay vừa đúng lúc uống được, em có muốn uống thử không?"

"Nước ô mai whiskey à?" Tinh thần Hạ Duy ngay lập tức liền tỉnh táo, "Em uống!"

Giang Chi Châu lại cầm hai ly rượu đi ra, đổ vào bên trong một ít Whiskey hồng nhạt, sau đó đổ thêm một lượng sô-đa vừa phải: "Muốn thêm đá không?"

"Có, thêm mấy viên đi, em cũng muốn thêm một viên ô mai!"

Giang Chi Châu lấy một viên ô mai vào ly của cô, Hạ Duy uống một ngụm, thích thú dựa vào ghế sa lon: "Ngon quá." Nếu lúc này có chút âm nhạc để thư giãn thì còn tuyệt vời hơn.

Giang Chi Châu cũng rót cho mình một ly, sau đó ngồi xuống cạnh cô: "Mùi vị không tệ."

Hạ Duy uống được mấy phút, mới nhớ tới chuyện hỏi anh: "Uống cái này có say không?"

Giang Chi Châu cười nói: "Ngâm bằng whiskey đấy, đương nhiên là có thể say rồi, nhưng mà có thêm nước, còn có cả đá nên không dễ say lắm."

"À..." Hạ Duy nhìn anh, ánh mắt có hơi thay đổi, "Đêm hôm khuya khoắt mời em uống rượu trong nhà, anh nói anh muốn làm gì em hả."

Giang Chi Châu cười khẽ, anh thả tay để ly rượu xuống, ôm sát Hạ Duy vào lòng, cúi đầu hôn lên môi của cô: "Chắc là muốn làm cái này."

Có lẽ là do tác dụng của cồn trong rượu, nụ hôn này say lòng người hơn bất kì một nụ hôn nào trong kí ức của Hạ Duy rất nhiều. Càng lúc Giang Chi Châu càng hôn sâu, cô cũng sắp không thể cầm chặt ly rượu trong tay được nữa, Giang Chi Châu như hiểu rõ, liền đưa tay cầm ly rượu của cô đặt ở trên mặt bàn.

Sau khi bàn tay để ly rượu lên bàn liền thuận thế khoác lên trên lưng Hạ Duy, sau đó chậm rãi trượt lên trên. Bởi vì anh không ngừng áp sát nên cả người Hạ duy đã gần như nằm trên ghế sa lon. một tay Giang Chi Châu khoác lên đùi cô, tay kia vô tình đã nằm trước ngực cô.

Váy Hạ Duy là váy hở vai nên bị Giang Chi Châu kéo xuống dưới rất dễ dàng. Nụ hôn của anh dọc theo cổ của cô trượt đến xương quai xanh, càng ngày càng tiến xuống dưới.

"Hóa ra em còn có nội y màu sắc khác." Giang Chi Châu nhìn nội y màu trắng viền tơ lụa trước mắt, giọng nói trầm thấp cười cười. Hạ Duy vốn đã bị anh hôn đến đầu óc mơ hồ, lúc này vẫn vô cùng xấu hổ và giận dữ: "anh đừng dùng lời lẽ thẳng thắn nghiêm túc như vậy để làm trò lưu manh được không!"

cô muốn kéo cổ áo của mình lên, lại bị Giang Chi Châu đè tay xuống. một lần nữa anh lại đến gần, hôn lên môi của cô. Đầu lưỡi trong miệng không chịu buông tha cô, như muốn dây dưa với cô mãi, tay Giang Chi Châu cũng không đứng đắn mà làm loạn ở trên người cô, thế nhưng Hạ Duy không thấy sự khó chịu trong tưởng tượng xuất hiện, ngược lại còn cảm thấy... Có hơi thoải mái.

không biết có phải do tác dụng của cồn trong rượu không?

Lúc cô cảm giác được bộ phận nào đó trên người Giang Chi Châu có biến hóa thì cuối cùng Giang Chi Châu cũng ngừng lại. Trong lòng Hạ Duy vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, tình huống thế này, cô phải làm gì bây giờ? Tóm lại, cô vẫn nên rời khỏi đây cho an toàn thôi!

"Em, em về đây!" cô ngồi dậy định chuồn luôn, Giang Chi Châu lại khoác tay lêm eo cô, ôm cô vào trong lòng.

"anh, anh buông tay!" Giọng nói và biểu cảm của Hạ Duy đều tỏ vẻ tức giận.

Nhưng hoàn toàn không dọa được Giang Chi Châu.

anh nhìn cô một lúc, ánh mắt kia trông có vẻ đúng là đã uống say: "Em có muốn chuyển xuống ở cùng anh không?"
Bình Luận (0)
Comment