Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 19

Nói không hầu nữa, nhưng anh Vũ lại vẫn cam tâm tình nguyện làm ổ ở nhà Lý An Sinh không chịu đi.

Triệu Vũ thay quần lót của Lý An Sinh, chẳng biết tại sao lại thấy ngượng ngùng khó nói, thế là ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn học làm bộ chăm chỉ học bài. Kết quả vừa quay đầu liền thấy Lý An Sinh đem quần của hai người ngâm vào trong nước, riêng cái nào dính tinh dịch trắng trắng thì bỏ sang một cái chậu khác. Để không đánh thức mẹ Lý, Lý An Sinh phải bê đồ vào ngồi xổm trong phòng giặt. Cậu ta cúi thấp đầu, ngón tay trắng nõn ngâm trong nước nhẹ nhàng vò ra bọt xà phòng màu trắng… Triệu Vũ quay phắt đầu lại, trống ngực đập rộn ràng, mặt đỏ bừng vẽ loạn lên tờ giấy nháp của Lý An Sinh.

Hai người vừa mới thân mật, Triệu Vũ đương nhiên là khó mà chia xa, cho nên đêm đó liền thẳng thắn ngủ lại trên giường của Lý An Sinh. Giờ học của Nhất Trung bắt đầu sớm hơn Quang Minh nửa tiếng. Triệu Vũ vì để Lý An Sinh có thể ngon giấc, một đêm không dám động. Chẳng ngờ, người động, ngược lại lại là chính bản thân Lý An Sinh! Sau khi tắt đèn, cậu ta hôn từ khóe môi cho đến xương quai xanh Triệu Vũ, trêu chọc khiến cho cả hai lần nữa nổi hỏa! Hai cỗ thân thể ma sát nửa ngày vẫn chưa thôi, cuối cùng Triệu Vũ phải đá Lý An Sinh một cước, giận dữ mắng nhanh ngủ, Lý An Sinh mới yên ổn nằm xuống. Hai người lần đầu tiên ngủ chung một giường, nói thật, tâm tư có phần thỏa mãn, thế cho nên, mãi đến sáng ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo lên, Triệu Vũ mới phát hiện bản thân lăn vào lòng Lý An Sinh, đầu gối lên tay đối phương, chân gác qua eo đối phương, hai “cậu nhỏ” sáng ngày lực lưỡng vừa hay mặt đối mặt!

Triệu Vũ “…”

Mẹ nó, cao to vạm vỡ như anh ta tự nhiên lại làm ra cái động tác giống như chim nhỏ nép vào lòng mẹ thế này, đúng là mất mặt dã man!

Thế là Triệu Vũ cẩn thận lùi ra ngoài, xoa xoa cánh tay cho Lý An Sinh, cuối cùng xoa tỉnh đối phương. Lý An Sinh hai mắt mơ màng, hôn hôn Triệu Vũ. Tiếp đến cả hai cùng rời giường đánh răng rửa mặt.

Cho đến tận khi đến Quang Minh rồi, Triệu Vũ hãy còn rất hưng phấn, giống như toàn thân đều được tưới mật, không ngừng cười ngốc. Loại tâm tình yêu đương này chỉ hoàn toàn chấm dứt khi Triệu Vũ bước chân vào lớp. Bởi vì lúc anh ta bước vào, cả lớp bỗng nhiên lặng ngắt như tờ!

Triệu Vũ nhíu mày “Sao thế?”

Anh ta đến muộn, lúc này trong lớp đã gần như đầy đủ. Dưới cái nhìn xoi mói của bọn họ, Triệu Vũ đi về phía bàn mình ngồi xuống, rồi thả cặp xuống đất. Lâm Thành ghé đến hỏi “Anh, có phải hôm qua anh đánh một tên lớp mười hai không?”

Triệu Vũ lười biếng hửm một tiếng, Lâm Thành hạ giọng nói “Anh, hình như tên đó bị đánh gãy cả xương sườn đấy, thảm lắm…”

Lâm Thành vừa dứt lời, chủ nhiệm lớp đã đến cửa gọi Triệu Vũ đi ra. Triệu Vũ nhăn mày đứng dậy, một đường đi theo đối phương đến phòng giáo vụ. Thầy giáo vụ là khách quen trên bàn ăn của cha Triệu Vũ, cho nên thấy người đến là Triệu Vũ, đầu tiên là thở dài, rồi dùng chất giọng thân thiết nói “Tiểu Vũ, có phải hôm qua, sau khi tan học, cháu đã đánh một học sinh họ Tôn lớp mười hai không?”

Triệu Vũ nôn nóng “Đúng, nhưng cháu chỉ dạy cho hắn ta một bài học nhỏ thôi, tuyệt đối không đến mức làm hắn ta gãy xương sườn!”

“Tiểu Vũ, chú biết.” Thầy giáo vụ đứng lên vỗ vai Triệu Vũ, không quá để tâm đến lời anh ta nói. “Trường học đã thông báo cho phụ huynh hai bên, đến lúc đó, cháu nhớ kiềm chế lại, tránh đừng để gây thêm phiền phức cho cha mình.” Nói đến đây, ông ta hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục uyển chuyển biểu thị “Việc này có chút nghiêm trọng, xử phạt là không thể tránh khỏi, thế nhưng chú vẫn sẽ cố gắng hết sức để giúp cho cháu được ở lại trường.”

Triệu Vũ lạnh mặt ngồi ở phòng giáo vụ chờ phụ huynh, im lặng đánh giá lại vấn đề. Từ trước đến nay, anh ta làm gì cũng luôn rất có chừng mực. Hôm qua, anh ta chẳng qua chỉ đạp mấy đạp. Tên mập kia da dày thịt béo, làm sao có thể bị đạp đến mức gãy cả xương sườn? Chắc là đối phương gây thù quá nhiều, sau đó lại chọc phải ai, nhưng cố tình muốn đổ hết tội lên đầu anh ta đây mà. Triệu Vũ có phần buồn bực, thầm nghĩ biết thế tối qua cứ hung hăng đánh một trận thật đã, thế thì ít nhất tâm trạng anh ta còn có chút thống khoái! Nhà anh ta chẳng thiếu chút tiền thuốc, nhưng dính phải tranh chấp thì thực sự rất phiền!

Những chuyện như thế này vẫn thường do mẹ Triệu đến xử lí, bởi vì kĩ năng để xử lí mấy chuyện này bà đã thuộc nằm lòng, đúng kiểu tích lũy ra một thân đầy kinh nghiệm. Vừa vào trường, việc đầu tiên bà làm sẽ là kín đáo tặng cho chủ nhiệm, giáo vụ, mỗi người một thẻ mua sắm, tiếp đến là nhét cho phụ huynh đối phương hai tờ giấy bạc, cuối cùng thì dựa vào tình hình mà quyết định phương thức giải quyết, rồi đợi đến lúc về nhà mới tiến hành dạy dỗ con trai bằng miệng. Cơ mà nói thì nói thế, chứ lần nào bà cũng chỉ nói được một nửa là Triệu Vũ đã nũng nịu cho qua. Chỉ là lần này, người tới không phải mẹ Triệu mà là đích thân cục trưởng Triệu. Cục trưởng Triệu tất nhiên không am hiểu loại tranh cãi này như vợ, nên khi đối mặt với người mẹ rên rỉ khóc lóc của tên mập, ông có chút luống cuống tay chân. Cuối cùng, chủ nhiệm lớp cùng thầy giáo vụ phải ra tay giúp đỡ, mẹ tên mập kia mới miễn cưỡng thỏa hiệp, đồng ý để cha Triệu chi trả tiền thuốc men cũng như phí tổn thất tinh thần mới thôi không báo cảnh sát, chỉ yêu cầu nhà trường xử phạt.

Cha Triệu bận hơn một giờ, vẻ khôn khéo thành thục trên quan trường cũng không giấu nổi mệt mỏi. Ông xin nghỉ cho Triệu Vũ, dẫn người ra xe về nhà. Khi cả hai đã ngồi yên ổn trên xa, Triệu Vũ mới chủ động mở miệng giải thích “Cha, con thật sự không có đánh thằng đó nghiêm trọng đến thế đâu, là nó vu oan cho con!”

“Thôi.” Cha Triệu day day huyệt thái dương “Đánh thì cũng đánh rồi, còn ở đó mà so đo đánh nhiều hay đánh ít nữa à?”

Triệu Vũ không nói nữa, cúi đầu nghịch dây mũ áo, thì lại nghe tiếng cha anh ta hỏi “Tiểu Vũ, chúng ta xuất ngoại đi, có được không?”

Triệu Vũ sửng sốt, ngẩng đầu lên, thấy cha Triệu đang chăm chú nhìn mình “Đi Canada, cha sẽ tìm cho con một trường học chính quy. Giờ con ở lại trong nước, học cũng không được gì, sang năm lên mười hai chương trình học sẽ càng nặng, mẹ con thật sự không nỡ nhìn con chịu khổ. Không bằng chúng ta đi Canada đi, giờ chỉ cần bổ túc một chút tiếng Anh, ra nước ngoài, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.”

Triệu Vũ há miệng, theo bản năng hỏi “Vậy chúng ta có thể dẫn theo một người nữa không?” Anh ta hơi ngập ngừng “Là một người bạn thân của con, học rất giỏi. Nhà chúng ta bỏ tiền, cho cậu ấy theo con đi học?”

“Dẫn thêm người?” Cha Triệu bật cười “Con có biết để có thể cho một mình con ra nước ngoài, nhà chúng ta đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Lại còn dẫn thêm người? E là tiền để dành cho con cưới vợ cũng mất hết mất.” Ông nhìn dáng vẻ không phục của con trai, hạ giọng “Cha biết con làm người sống nghĩa khí, nhưng cũng không thể nghĩa khí theo cách đó. Hiện tại… Tình thế không tốt, cha cũng là đứng đầu sóng ngọn gió, chuyện giống như hôm nay, sau này nhớ đừng lặp lại nữa.”

Triệu Vũ lạnh giọng “Không dẫn theo cậu ấy, con không đi đâu.”

Cha Triệu “Con ra nước ngoài sẽ có rất nhiều thứ để chơi, vui hơn bây giờ rất nhiều.”

Triệu Vũ thẳng thắn ngoảnh mặt đi “Không đi.”

Cha Triệu thở dài “Con… Tự mình suy nghĩ cho kĩ đi.”

Nói Triệu Vũ nghĩ, anh ta liền nghĩ đến mấy tháng cũng chưa xong. Mẹ Triệu bị chồng thuyết phục, không ngừng ở bên tai con trai ngày đêm bức ép, nhiệt tình còn hơn cả cùng các chị em đi dạo phố mua sắm. Phải mãi cho đến khi, Triệu Vũ tức giận đập bàn ăn, hai vợ chồng mới coi như chấp nhận quyết định của con trai. Thế nhưng cho dù thỏa hiệp, cả hai vẫn không đủ khả năng đưa cả Triệu Vũ cùng bạn Triệu Vũ đi du học. Cha Triệu chẳng qua chỉ là một cục trưởng của cái thành phố bé tí teo, may mà nhờ được cái địa vị này cùng thái độ sống can đảm cẩn trọng mà nên duyên với mấy người có tài, từ đó miễn cưỡng kiếm đầy một bát cơm ăn. Mà nay, sóng gió nổi lên, cha Triệu như ngựa dừng trước vực, chỉ để đưa được một mình Triệu Vũ rời đi thôi ông cũng đã phải vận đến hết cả căn cơ rồi, thì nói gì đến đưa thêm một người nữa đây? Thế là, đến cuối cùng, vì tính chiều con từ nhỏ, cha Triệu quyết định tất cả đều thuận theo Triệu Vũ. May mà Triệu Vũ, dưới sự bổ túc điên cuồng của Lý An sinh, thành tích đã tiến bộ rõ rệt, thoạt nhìn cũng coi như có chút hy vọng thi đỗ được vào một trường cao đẳng.

Lại nói Lý An Sinh, Triệu Vũ thật sự không dám nói chuyện này với cậu ta. Ngày ấy, chỉ nội chuyện Triệu Vũ đánh người bị phạt thôi, Lý An Sinh cũng đã không vui rồi. Triệu Vũ để dỗ cậu ta, thậm chí còn phải thề không bao giờ đi gây sự nữa! Thành ra, từ đó, anh Vũ đường đường là một đại ca trường học, làm gì cũng chỉ có thể sai đám đàn em ra tay, nếu chưa đến thời điểm mấu chốt thì chưa xuất mã. Nhưng mà, như thế lại khiến anh ta trong mắt đối thủ trở nên có phần thần bí. Còn về chuyện xuất ngoại, Triệu Vũ đích thực không muốn để Lý An Sinh biết. Bởi vì anh ta rất sợ bảo bối nhà mình tâm tư nhạy cảm, nghe xong lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Chỉ là anh ta không nói, không có nghĩa là lũ đồng đội heo nhà anh ta cũng không nói! Có một lần, Triệu Vũ vì để chúc mừng kì thi giữa kì kết thúc mà mở tiệc mời khách. Trong bữa tiệc, khi ăn được hơn nửa, Nhị Cẩu giống như thèm đòn mà ha hả tuôn ra chuyện xuất ngoại của đại ca nhà mình. Không ngờ, Lý An Sinh nghe xong, mặt mũi vẫn bình thường, không hề để tâm, khiến cho Triệu Vũ cảm thấy vừa yên tâm vừa không cam lòng, phải nói là trăm mối ngổn ngang.

Nhưng vô luận thế nào, kì nghỉ hè của năm lớp mười một cũng đã tới.

Triệu Vũ thần kì vượt qua kì thi cuối năm, mẹ Triệu để thưởng cho con trai, thẳng thắn phê chuẩn cho anh ta đi chơi với bạn bè. Địa điểm không xa lắm, chỉ cách Ngô Thành chừng một tiếng lái xe, có núi nhỏ có biển trúc xanh. Triệu Vũ dẫn theo Lý An Sinh, Nhị Cẩu và Gà Mái. Bốn người thuê một căn nhà gỗ nhỏ, phòng ốc rất nhiều, thế nhưng Triệu Vũ vẫn không biết xấu hổ chen chung một phòng với Lý An Sinh, lại còn là một phòng hết sức kín đáo, mỹ danh nói “thích yên tĩnh”.

Ngày đầu tiên là hoạt động leo núi. Lý An Sinh mỗi ngày chạy bộ, Triệu Vũ từ nhỏ đã đánh lộn các kiểu, cho nên thể lực vô cùng tốt, trong lúc leo núi, rất nhanh đã bỏ lại Nhị Cẩu cùng Gà Mái phía xa xa. Triệu Vũ thấy xung quanh không có người, liền lén lút nắm tay bảo bối nhà mình nói “Muốn hôn cậu.”

Khuôn mặt tuấn tú của cục cưng nhà anh ta được ánh mặt trời chiếu sáng, dưới cái nóng của thời tiết mà hơi hơi ửng hồng, thật không khác gì tranh vẽ. Con ngươi đen nhánh phản xạ lại những vụn nhỏ lấp lánh, khiến cho chúng mênh mông tựa nước, dịu dàng, êm ái. Cậu ta nghiêng đầu hôn lên gương mặt ướt mồ hôi của Triệu Vũ. Triệu Vũ lại cảm thấy không đủ, giảo hoạt nháy mắt “Anh đây muốn hôn miệng, muốn ứ ứ cơ.”

Lý An Sinh mím môi cười, tính nghiêng đầu hôn môi Triệu Vũ, thì Triệu Vũ lại nhắm ngay lúc đối phương ghé đến mà lui ra sau, cười lớn “Cậu dám giở trò lưu manh?”

Lý An Sinh “Vậy anh đoán xem liệu em có giở trò lưu manh thành công không?”

Triệu Vũ khiêu khích nhướn mày, xoay người bỏ chạy, để Lý An Sinh đuổi theo phía sau. Anh Vũ mưu đồ trốn việc, trên người căn bản không khuân vác thứ gì, cho nên rất nhanh đã trốn thoát. Còn Lý An Sinh thì đeo đầy một balo nào là kem chống nắng này, nước này, đồ ăn vặt này, các thứ các thứ đều là cho Triệu Vũ, đã nặng lại còn phải đuổi người, nói ra thật không dễ dàng mà! Hai người cứ thế đuổi bắt đến tận đỉnh núi. Ngọn núi này không cao lắm, đợi bọn họ leo lên đến đỉnh, thời gian vẫn chưa qua quá nửa buổi chiều, phóng tầm mắt ra xa hoàn toàn có thể nhìn thấy một mảnh xanh mượt dưới ánh mặt trời. Thi thoảng lại có làn gió thổi qua, làm lá trúc xào xạc reo vang. Một con chim từ đâu bay ngang, bất ngờ hót lên một tiếng. Người thiếu niên kế bên Triệu Vũ chăm chú ngắm nhìn, vẻ mặt lộ ra đôi phần ngây dại.

Triệu Vũ sống mười bảy mười tám năm, chứng kiến không ít mỹ cảnh trong và ngoài nước, thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy, cho dù sau này bản thân có bị vây hãm trong bóng đêm, thì cảnh trước mắt đây, vẫn là cảnh đẹp khó quên nhất đời anh ta!

Triệu Vũ uống một ngụm nước to từ chai nước Lý An Sinh đưa tới, bất ngờ nhận ra, người thiếu niên u ám năm nào đã chậm rãi biến mất, trả lại cho anh ta một Lý An Sinh dịu dàng nhưng kiệm lời, một bảo bối chỉ thuộc về anh ta.

Lý An Sinh nhỏ giọng hỏi “Nhìn gì vậy?”

Triệu Vũ cũng nhỏ giọng, giống như liên lạc tình báo đáp “Tôi đặc biệt thích cậu.”

Lý An Sinh buồn cười “Em cũng thế.”

Cả hai đang lén lút thăm dò xem có nên nắm tay hay không, có nên hôi môi hay không thì phía sau đã vang lên một tiếng gầm cắt ngang của Nhị Cẩu “Anh! Anh đang thì thầm cái gì với chị dâu đấy!!”

Triệu Vũ “…” Mau đánh chết cậu ta!

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy mỗi mình Nhị Cẩu đang chỉ tay ra sau “Gà Mái bị cảm nắng, choáng đầu nằm bệt ở đằng sau rồi! Anh, phải làm sao đây anh…”

Triệu Vũ dở khóc dở cười, cầm túi đeo dưới đất lên. Còn làm sao? Đi xem cậu ta thế nào thôi chứ còn làm sao!
Bình Luận (0)
Comment