Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 24

Trong ký ức của Lý An Sinh, mọi chuyện bắt đầu lặng lẽ thay đổi kể từ ngày hôm đó.

Triệu Vũ nói với cậu ta, cha Triệu ra ngoài công tác một thời gian, mẹ Triệu cần người bầu bạn, cho nên bọn họ không thể tối nào cũng gặp nhau. Lý An Sinh đồng ý, mặc kệ trong lòng tràn ngập nghi ngờ.

Triệu Vũ đúng là không hợp với việc nói dối, Lý An Sinh nghĩ. Cha Triệu trước nay không phải ngày nào cũng ở nhà, phần lớn đều ở ngoài xã giao, mẹ Triệu không phải vẫn vui vẻ đi chơi cùng đám chị em, bỏ mặc Triệu Vũ tự do sinh hoạt đấy ư? Chẳng lẽ lúc này lại có thể chỉ vì một chuyến công tác ngắn ngủi của chồng mà bức bách con trai phải ở nhà cùng mình?

Thế nhưng cậu ta nửa lời cũng không nói.

Bình thường không thể gặp, không sao, bọn họ vẫn còn cuối tuần.

Nhất Trung đã bắt đầu học bổ trợ, thời gian lên lớp mỗi tuần nhiều hơn một ngày thứ bảy. Lý An Sinh học xong liền về nhà chăm mẹ, nấu cơm, đợi Triệu Vũ. Sau khi Triệu Vũ đến, cậu ta mới động đũa. Cả hai dùng bữa xong liền hôn môi, hôn môi xong liền lăn giường. Lâu ngày không gặp khiến bọn họ hôn càng nhiệt liệt, từ ván cửa hôn đến trên giường. Giữa trời đông không bật máy sưởi mà tên nào tên nấy mồ hôi ướt đẫm. Thẳng đến khi Triệu Vũ quay về nhà vào chủ nhật, cổ họng đều đã bán khàn.

Lý An Sinh biết mình sắp điên rồi.

Cậu ta lạnh lùng nhìn Triệu Vũ giấu diếm mình, chậm rãi rời xa mình, ngoài mặt tuy không tỏ ra bất kì thái độ gì, thế nhưng trong lòng đã sớm cuống đến nghiêng trời lệch đất. Cậu ta không thể kìm chế được những nghi ngờ và bất an đang nảy sinh. Cậu ta thầm nghĩ, cho dù cậu ta có phải chết nghẹn, cậu ta cũng phải liều mạng khắc chế, không được khiến bản thân trở nên toan tính chi li như một người oán phụ. Cậu ta giữ chặt người kia hôn môi, hôn đến khi chúng sưng tấy mới thôi. Cậu ta điên cuồng mà ôm lấy người kia bất kể nơi chốn, ở trong nhà, ở hẻm nhỏ không người, ở nơi ánh đèn đường rọi xuống, mặc kệ tâm trí gào thét phải duy trì sự dịu dàng. Từng lỗ chân lông trên người cậu ta đều như đang kêu gào cậu ta mau xác nhận quyền sở hữu, thế nhưng, càng thân mật khắng khít, cậu ta lại càng phát hiện ra sự trao đổi và thấu hiểu giữa hai người càng ngày càng ít. Triệu Vũ luôn không biết giáo viên của Lý An Sinh là người như thế nào, bạn cùng bàn là ai, ngay cả việc Nhất Trung phải học bù bao nhiêu ngày cho kì nghỉ đông cũng không biết. Mà bản thân cậu ta, Lý An Sinh, cũng là như thế đối với đối phương. Thi thoảng, có lúc, Triệu Vũ cũng sẽ nhắc tới một người bạn học. Thế nhưng khi nhận ra phải giới thiệu từ đầu tới cuối, cả hai lại im lặng. Những lúc như thế, Lý An Sinh thường thẳn thắn xoay người, hôn môi anh ta, kết thúc cục diện xấu hổ.

Hai người che che giấu giấu, làm như mọi thứ đều bình ổn. Thẳng đến một ngày, Lý An Sinh nằm trên người Triệu Vũ hôn môi, đến lúc động tình lại bất ngờ ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc, cậu ta liền giống như muốn lật tung cả căn nhà.

Hai người tranh cãi đến nghiêng trời lệch đất, thậm chí tiếng mẹ Lý ở phòng kế bên đập tan một cái cốc cũng không đánh động được đến bọn họ. Nước hoa tất nhiên chỉ là một cái cớ hiểu nhầm đúng lúc, còn đâu, tự bọn họ trong lòng đều hiểu, trận cãi vã này không chỉ đơn thuần vì nó mà xảy ra. Cuối cùng, cả hai trầm mặc không nói. Triệu Vũ thở hổn hển, bờ ngực phập phồng lên xuống, cả người mệt mỏi rã rời vò đầu, nói “Nghỉ đông năm nay, tôi vẫn như cũ, phải ra ngoài ăn cơm rất nhiều, rất nhiều người mời khách, bận rộn, cho nên không tới tìm cậu.”

Lý An Sinh đáp “Được.”

Cậu ta ngồi trên giường nhìn Triệu Vũ rời đi, không nhúc nhích.

Triệu Vũ đúng là không tới. Lý An Sinh bình tĩnh ngoài ý muốn, theo lẽ thường nên làm bài tập thì làm bài tập, nên học thuộc sách thì học thuộc sách, nên làm việc nhà thì làm việc nhà, nên đưa mẹ đi thẩm tách thì đưa mẹ đi thẩm tách. Triệu Vũ không tới ăn cơm, một món ăn mặn cậu ta cũng không buồn chuẩn bị. Mẹ con hai người ăn chút cháo liền qua bữa. Tiền gửi ngân hàng đã rút hết toàn bộ, may mà tháng này cha cậu ta đúng hạn gửi tiền đến. Số tiền không nhiều, để nuôi người ăn học thì thừa, thế nhưng để nuôi người đau ốm thì lại thiếu rất nhiều. Tuy vậy, Lý An Sinh chia đôi tiền, cuộc sống cũng coi như đủ trang trải. Đêm giao thừa, cậu ta làm một con gà, một con cá, tiếc là mẹ Lý không đói. Đồ ăn thừa ăn hết bốn năm này, cuối cùng vẫn phải đổ đi. Khó khăn là thế, Lý An Sinh vẫn len lén để lại hai trăm đồng, khấu trừ từ tiền sinh hoạt phí suốt một năm qua để làm tiền mừng tuổi cho Triệu Vũ, mặc kệ cậu ta biết thừa đối phương chẳng hề thiếu tiền.

Năm mới tới đồng nghĩa với vui vẻ tới. Nó chính là một trang sách quý cho những người nghèo khổ. Bởi vì vào năm mới, không cần biết là anh giàu hay nghèo, anh đều sẽ được hưởng thụ một ngày lễ giống nhau, ngửi một mùi pháo giống nhau, đem tất cả những vui buồn của năm cũ vất ra sau hai từ “năm mới” với hy vọng một năm qua đi, bản thân sẽ nghênh đón được những ngày tháng càng tốt đẹp hơn.

Lý An Sinh một mình đứng ngoài đầu phố, nhìn đám trẻ con hào hứng đốt lên những cây pháo sáng, lại nhìn từng vầng từng vầng pháo hoa nở ra trên bầu trời. Pháo hoa lóe lên vài giây ngắn ngủi, liền hóa thành tàn lửa chậm rãi tiêu tan, để lại phía trước một mảnh mù mịt.

Cậu ta đang đợi một người không tới. Nhận thức này khiến cậu ta càng thêm cô độc.

Lý An Sinh đứng một lúc lâu, đến khi tất cả đám trẻ con đều bị xua về nhà, cậu ta mới chậm rãi xoay người. Cậu ta âm thầm tính xem kì nghỉ đông còn lại bao nhiêu ngày, bước chân từ chậm rãi cũng dần dần nhanh hơn.

Về đến nhà, cậu ta đẩy cửa ra, bật đèn lên gọi mẹ, thế nhưng không có tiếng trả lời. Cậu ta cũng không để ý, đi uống một ngụm nước trước rồi mới đi tới đẩy khẽ cánh cửa phòng bà.

Mẹ Lý cả người ngồi phịch trên đất. Bà muốn đứng dậy, nhưng cả người không chút khí lực. Đau đớn khiến cả người bà run rẩy, thậm chí không phát ra nổi thành lời. Bà vật ra nền đất lạnh lẽo không có hệ thống sưởi, trên người là bộ đồ ngủ cũ kĩ mỏng manh, chỉ có bờ ngực yếu ớt đang phập phồng chứng tỏ sự sống.

Hai mắt Lý An Sinh co rụt lại. Cậu ta lấy sự bình tĩnh khiến người thường khó mà hiểu nổi quỳ xuống đỡ bà dậy, ghé mặt cảm thụ làn da lạnh như băng của mẹ mình, rồi bất ngờ bật dậy mở tung cửa tủ, lôi ra mấy trăm đồng nhàu nhĩ lẻ tẻ, đến cả tiền xu tiền kim loại cũng lung tung nhét vào túi áo. Sau đó, cậu ta dìu mẹ cõng lên lưng mình. Động tác này khiến cậu ta phải loay hoay một lúc mới xong. Cậu ta cầm chìa khóa, trong vài giây do dự ngắn ngủi, cuối cùng vẫn là lấy đi cả hai trăm đồng để dành riêng cho Triệu Vũ.

Trong các góc nghách của hẻm nhỏ, tiếng bài hát đón chào năm mới rộn ràng truyền ra “Mùng một đầu năm, nhà nhà vui đón Tết mới…” (*)



Triệu Vũ từ chung cư đi ra, theo sau là mẹ Triệu cả người thất lạc.

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu bọn họ bị chặn lại ngoài cửa. Trên tay Triệu Vũ là một thùng thuốc bổ, vẫn xách từ đầu đến tận bây giờ, không ai dám nhận. Lúc đầu Triệu Vũ thật ra cũng luống cuống, thế nhưng lúc này, anh ta chỉ còn lại cảm giác bình thản. Anh ta đã loáng thoáng nhận ra, mọi chuyện không còn như xưa.

Cha Triệu bị tạm giữ trong sở điều tra, đến cả người thân cũng không được gặp. Vị luật sư được thuê miễn cưỡng coi như đáng tin, tuồn cho bọn họ danh sách những người hối lộ để bọn họ kiểm tra đối chiếu từng người, xem có thể loại trừ được những ai, giảm nhẹ hình phạt. Nhưng đến cuối cùng, bọn họ nhận ra đây là một việc làm cực kì vô ích, bởi vì nhiều tiền như vậy, lại không phải do nhà bọn họ tiêu xài, mà lần nào cũng là bạn bè họ hàng thân thích, từng người từng người moi móc như lẽ dĩ nhiên, làm gì còn nửa đồng nào rót vào túi bọn họ? Cái tờ danh sách kia đã là lược đi nhiều lắm rồi. Bọn họ cảm ơn còn không kịp. Luật sư cũng nói, lần này coi như án tù đã định, nhưng nếu như có thể nhanh chóng gom tiền trả lại hết các khoản hối lộ, thì khả năng vẫn có thể giảm thiểu mức phạt.

Căn nhà trong thành phố không tính là đắc địa, thế nhưng bán đi vẫn miễn cưỡng thu về được một khoản. Số tiền này, bọn họ chưa từng để vào mắt, nhưng bây giờ, lại phải đi cầu cạnh ông nọ bà kia từng người nhận lại. Đảo mắt, hai tay đã trống trơn. Trong ấn tượng của Triệu Vũ, nhà bọn họ chưa từng chật vật như bây giờ. Anh ta phải cùng mẹ chạy vạy khắp nơi xin giúp đỡ. Thế nhưng, những người từng nhận ân huệ nhà anh ta lại thẳng thừng chặn người ngoài cửa, bạn bè xưng huynh gọi đệ một tên cũng không thấy. Anh ta không dám nói chuyện này cho bất kì ai, bao gồm cả Lý An Sinh. Anh ta muốn cố gắng cứu vớt chút sĩ diện cao ngạo của bản thân, nhưng trên thực tế, lần nào ra đường, anh ta cũng đều cảm thấy hổ thẹn đang vây lấy mình như hình với bóng.

Ông trời sẽ không bao giờ vì lần đầu tiên mà đối xử dịu dàng với bạn.

Ngày tòa mở phiên phúc thẩm, cha Triệu bị kết án bảy năm, tịch thu toàn bộ tài sản.

Triệu Vũ từ xa xa nhìn thấy cha mình. Người đàn ông gầy yếu đã từng giày Tây bít tất, là thần tượng trong lòng Triệu Vũ lúc này cạo đầu trọc lóc, hai gò má khô quắt, lưng còng xuống, không khác gì một người đàn ông trung niên bị cuộc sống mài mòn. Mẹ Triệu đã khóc đến ngất đi, nhưng Triệu Vũ vẫn không rơi lấy một giọt lệ.

Mẹ Triệu cả mặt đều là nước mắt, ngã vật trên vai con trai lẩm nhẩm phải làm gì đây, phải làm gì đây.

Triệu Vũ vỗ vỗ vai bà, trong giọng nói mang theo run rẩy “Mẹ, con sẽ nghĩ cách.”

Ngày đi học lại, Triệu Vũ không đến trường.

Anh ta xin nghỉ dài hạn, cùng mẹ đem căn nhà duy nhất còn lại bán nốt, nhưng tiền thu về vẫn không đủ để đắp vào chỗ trống. Bọn họ vay nợ khắp nơi, cuối cùng mới coi như nộp đủ tiền phạt. Trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu, đã thế lại chẳng ai có công ăn việc làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là thật sự không chống đỡ nổi. Triệu Vũ nằm trên chiếc giường đơn trong căn phòng trọ, tâm trí cực kì nhớ Lý An Sinh. Nhưng anh ta không dám đi gặp đối phương. Anh ta đã từng có thể cho người kia tất cả mọi thứ, nhưng bây giờ, anh ta còn có thể cho cậu cái gì? Anh ta nghĩ đến sự rộng lớn của Đế Đô, nơi đó gần như biến thành một giấc mộng xa vời mà anh ta vĩnh viễn không thể với tới.

Điện thoại vang lên.

Triệu Vũ nhấc máy hỏi “Alo?”

Đầu kia im lặng.

Triệu Vũ ý thức được điều gì, cũng im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi “Bảo bối, là cậu sao?”

Lý An Sinh “Đúng, là em.”

Nước mắt Triệu Vũ đã sắp chảy ra. Lần đầu tiên, anh ta có xúc động muốn nói hết mọi chuyện ra để mong mỏi được người an ủi. Anh ta gần như phải cắn chặt răng, mới có thể nhẫn nhịn xuống.

Âm thanh của Lý An Sinh ở trong điện thoại không đúng lắm. Cậu ta do dự lên tiếng “Anh… Em có chuyện muốn nói với anh.”

Triệu Vũ không hiểu ừ một tiếng, nước mắt rốt cuộc rơi ra.

Lý An Sinh “Mẹ… Mẹ em… đã là thời kì cuối… Bà ấy không muốn nhận tiền từ cha em… Bác sĩ nói, họ tìm được thận thích hợp…” Một câu ngắn ngủi, nhưng ngắc ngứ nhiều lần. Triệu Vũ vẫn biết lòng tự trọng của đối phương rất cao, nói ra được như vậy đã là hết sức lắm rồi.

Anh ta nhỏ giọng cắt ngang “Không cần nói nữa, tôi cho cậu.”

Lý An Sinh im lặng một lúc rồi nói “Em sẽ trả anh.”

Triệu Vũ “Bảo bối, gần đây nhà tôi quản lí hơi chặt, có lẽ không được nhiều lắm. Đừng nói cái gì mà trả hay không trả, tôi…” Anh ta không đè được tiếng khóc, vội vàng ấn tắt điện thoại.

Triệu Vũ nặng nề hít thở, lau đi nước mắt lạnh lẽo trên mặt. Anh ta quỳ xuống lôi ra từ gầm giường một chiếc hộp. Bên trong là tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn của anh ta. Lúc cha Triệu xảy ra chuyện, anh ta đã rút ra hơn phân nửa, phần còn lại tính giữ lại làm cái bảo đảm cho mẹ. Anh Vũ đã từng không coi số tiền ấy ra gì, lúc này cẩn thận nhặt nhạnh từng đồng, do do dự dự, nhưng rốt cuộc vẫn là lấy hết không chừa lại đồng nào. Anh ta rút tiền ra khỏi chiếc lì xì cuối cùng, đếm đếm, rồi bỏ vào túi áo. Lúc đứng dậy ra ngoài, anh ta phát hiện ra mẹ mình đang thu dọn tất cả đồ trang sức cùng túi tắm hàng hiệu.

Hai mắt bà vẫn sưng đỏ, ngẩng lên nhìn con trai “Tiểu Vũ, con định ra ngoài sao?”

Triệu Vũ vâng một tiếng, đứng ở cửa đổi giày. Vừa đổi, anh ta vừa bình tĩnh nói với mẹ mình “Mẹ, con không thi đại học nữa đâu.”

Mẹ Triệu nhịn không được lại khóc, đuổi tới phía sau con trai hỏi “Sao con có thể không thi đại học được chứ? Cho dù chúng ta không còn tiền, nhưng mẹ vẫn có thể đi vay tiền cho con đi học, làm gì phải đến nước này? Mẹ còn có rất nhiều túi hàng hiệu, mẹ có thể bán được rất nhiều tiền.”

Triệu Vũ hít sâu một hơi, cúi người lau nước mắt cho mẹ, mỉm cười “Mẹ, con của mẹ trước giờ đều không phải loại người thích hợp đi học, cần gì phải học mấy thứ như đại học kia chứ? Túi mẹ đừng bán, nếu không sau này kiếm lại được tiền rồi, túi bị bán hết, không mua được nữa, sẽ rất đáng tiếc.”

Mẹ Triệu ngẩn người, nhìn con trai bình thản đẩy cửa, đi ra ngoài…

(*) “Mùng một đầu năm, nhà nhà vui đón Tết mới…”: Bài hát 拜年 (Chúc Tết) do 卓依婷 (Trác Y Đình) trình bày. Có 1 bản lời việt, mn lên youtube gõ Thục Phấn (?) là ra, tuy nhiên vì lời việt này kiểu viết lại và chả ăn nhập gì với cái bản gốc nên m không lấy tham khảo.
Bình Luận (0)
Comment